Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 82 : Nhiệm vụ cấp bách

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Buổi tối hôm đó, Trương Nhất Phàm rốt cuộc vẫn không thể cùng Thẩm Uyển Vân quay về khách sạn ngủ, làm Thẩm Uyển Vân khá tiếc nuối. Hai người đành nói chuyện rất lâu trong điện thoại, nói đến hơn hai giờ mới đi ngủ.



Ngày hôm sau đi làm, Trương Nhất Phàm không có chút tinh thần gì cả. Vừa mới tới văn phòng, Trưởng ban thư ký Thái Hán Lâm liền vội vàng bước vào nói:



- Đồng chí Nhất Phàm, lập tức tới dự họp tại phòng hội nghị số ba, có nhiệm vụ cấp bách.



Lúc bình thường, Thái Hán Lâm hiếm khi đích thân tới đây, xem ra tình hình hôm nay không được bình thường. Vả lại vừa vặn là thời gian đi làm, ông ta lại vội vàng thông báo cho mọi người. Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?



Sau khi bốn nhóm trong bộ máy chính quyền của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân đến đầy đủ, mọi người đều bất an ngồi ở đó. Rốt cuộc là chuyện khẩn cấp gì mà Bí thư Lâm lại tụ tập mọi người tới cùng một chỗ sớm như vậy?



Ai bị sa lưới rồi? Hay là ở đâu lại xảy ra chuyện gì rồi? Mọi người cố gắng tìm kiếm tung tích trong trí nhớ của mình. Tối hôm qua hình như tất cả đều bình thường, không hề có tin tức quan trọng bị truyền ra ngoài. Lúc mọi người đang hoài nghi, đoán già đoán non thì Bí thư Lâm bước vào.



Đồng hồ ở trên tường vừa lúc chỉ vào 8 giờ 5 phút. Sau khi Bí thư Lâm bước vào cửa, trực tiếp đi vào vị trí, ngay cả ngồi cũng không thèm ngồi, liền tuyên bố với mọi người:



- Sáng hôm nay vào lúc 7 giờ nhận được thông báo trong thành phố. Chuyến bay vào lúc trưa nay của ngài Lý Gia Minh ở Hồng Kông sẽ đến tỉnh thành. Sẽ vào khoảng 3 giờ chiều đến thành phố của chúng ta. Ông ấy đến vì cuộc khảo sát thương nghiệp khoảng hai ngày. Nếu như ngài Lý Gia Minh có thể nhắm trúng vào huyện Thông Thành, hoặc lập một dự án tại huyện Thông Thành của chúng ta, thì huyện của chúng ta có thể có rất nhiều lợi ích.



- Do vậy, tỉnh rất coi trọng chuyện này, đến lúc đó sẽ do Chủ tịch huyện Trương đích thân đi cùng với ngài Lý Gia Minh tới khảo sát. Cho nên bây giờ tôi xin trân trọng tuyên bố, các vị hãy lập tức quay về chuẩn bị, nếu như trong khâu của người nào mà xảy ra sơ sót thì lập tức bị đào thải, đặc biệt là người của khu kinh tế mới.



Lúc Bí thư Lâm nói tới đây, liền nhìn liếc qua Trương Nhất Phàm nói:



- Đã có bản đồ đề án quy hoạch của khu kinh tế mới chưa?



Trương Nhất Phàm trả lời nói:



- Các chuyên gia đang tiến hành làm ạ, để tôi đi hối thúc họ làm nhanh hơn, tranh thủ vào lúc trưa có thể làm kịp ạ.



- Tốt! Các cậu phải nghĩ hết mọi cách để làm cho được đề án quy hoạch toàn bộ thành phố, ít nhất lúc lãnh đạo tới chúng ta có thứ để chuyển giao.



Lúc này, ông ta lại nhìn vào Nhâm Thiết Lâm nói:



- Vấn đề an toàn cho ngài Lý Gia Minh sẽ do cậu phụ trách nhé, Trưởng phòng Nhâm.



Nhâm Thiết Lâm đạp đất nghiêm một cái, làm ra dáng chào trong nghi thức quân đội nói:



- Cam đoan sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ ạ! Xin Bí thư Lâm cứ yên tâm!



- Tốt! Vậy tan họp! Mọi người lập tức chuẩn bị đi nào.



Lý Gia Minh là ai? Ông ta muốn tới Thông Thành mà không ngờ ngay cả đồng chí Chủ tịch tỉnh Trương Kính Hiên cũng phải cùng ông ta đi xuống dưới đây để thị sát. Chẳng lẽ vị trí của ông ta còn lớn hơn cả lãnh đạo trung ương sao?



Một số người không thể nào hiểu được lý lẽ, đang thầm đoán thử lý do trong đó. Sau đó lại nghe thấy lời giải thích của Chủ tịch huyện Uông. Lý Gia Minh là Thủ phủ của Hồng Kông. Trong toàn bộ giới người Hoa, ông ta cũng là người có tiếng vang dội, không ai có thể sánh được. Nghe nói tài sản của ông ta đã đạt đến mức hơn mấy trăm tỉ. Trong giới người Hoa toàn cầu, có thể nói là một tấm bia danh dự trong thời đại mới.



Một nhân vật quan trọng như vậy, khó trách cả tỉnh đều phải coi trọng. Chỉ cần ngài Lý có thể nhắm trúng được tỉnh Tương thì mặc cho dù ở địa phương nào đi nữa thì đều có thể tạo phúc cho người dân ở địa phương đó.




- Đề án vừa xong cái là lập tức đưa đến chỗ Bí thư Lâm.



Trưởng phòng Mã lau mồ hồi trả lời:



- Vâng, vâng, vâng!



Trên đường quay về, Thẩm Uyển Vân gọi điện tới:



- Em nghe nói ngài thủ phủ Lý Gia Minh ở Hồng Kông tới Thông Thành phải không?



Trương Nhất Phàm cố ý nói:



- Đâu có đâu? Em nghe ai nói?



- Hứ, tên này thật không có lương tâm. Người ta tối hôm qua còn trao tấm thân cho anh vậy mà cả việc này anh cũng gạt em à. Bây giờ bốn bộ máy chính quyền Thông Thành đều đang rất bận rộn, người nào cũng biết cả rồi. Anh tưởng em là đồ ngu sao?



Trương Nhất Phàm cười cười nói:



- Nếu em đã biết, thì hỏi anh làm gì?



- Người ta là cố ý thử dò la anh thôi mà.



Thẩm Uyển Vân làm nũng trong điện thoại nói:



- Tối hôm qua ngủ ngon không? Cô bé đó hình như căm thù em. Nhất Phàm à, anh có nghĩ là cô ta cũng thích anh không?



- Điên à, người ta mới chừng đó tuổi?



Trương Nhất Phàm chửi một câu:



- Em tưởng anh là người mà phụ nữ nào cũng thích sao?



Thẩm Uyển Vân cười nói:



- Em không biết cô ta bao nhiêu tuổi, nhưng rõ ràng em cảm giác thấy cô ta có thái độ thù địch với em. Nói cho anh biết cô gái mười 19 tuổi cái gì cũng hiểu cả rồi. Nghe giọng điệu anh nói giống như là em rất già rồi vậy đó. Em cùng lắm lớn hơn cô ta vài tuổi thôi đúng không?



Thẩm Uyển Vân hai mươi hai tuổi. Âu Dương Viện Viện mười chín tuổi. Hình như chỉ kém có vài tuổi, nhưng hai người họ rõ ràng không phải cùng một cấp bậc. Về mọi mặt, Âu Dương Viện Viện hoàn toàn biểu hiện ra dáng vẻ một cô bé rất ngây ngô.



- Được rồi, không nói chuyện với em nữa. Hôm nay anh rất bận. Em cũng đi mà làm chuyên đề bản tin của em đi! Tối gặp.



Thẩm Uyển Vân ừ một tiếng, còn từ trong điện thoại hôn Trương Nhất Phàm một cái. Lúc này mới lưu luyến cúp điện thoại.