Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 830 : Nhất định là gã, tên ác ma này

Ngày đăng: 17:22 30/04/20


-Ting, ting, ting, ting, ting…



Một cảnh tượng có thể làm rung chuyển trời đất đã bắt đầu, trong hoa viên của biệt thự, tiếng di động liên tiếp vang lên.



Mười giờ mười phút!



Một thứ tượng trưng cho điều vô cùng hoàn mỹ, vô cùng ưu việt, vô cùng kinh điển, vô cùng náo nhiệt, vô cùng kinh ngạc, vô cùng…



Đáng tiếc, điều vô cùng này lại khiến người ta hết sức tuyệt vọng, hết sức phẫn nộ, hết sức sợ hãi, hết sức bất an, hết sức…



Lúc người đầu tiên nghe điện thoại, cũng là lúc một bi kịch được bắt đầu, y vô cùng hoảng sợ, quát:

- Cái gì? Cái gì? … Mẹ nó… Con mẹ nó chứ! ... Tao nhổ vào…



- Mày nói gì? Sao lại thế? Tao nhổ vào … khốn kiếp!



Đó là giọng nói của người đầu tiên, vô cùng sợ hãi và tuyệt vọng. Lúc nhận được cuộc điện thoại này, sắc mặt y khổ sở, xám như tro tàn, vẻ mặt hết sức thê thảm.



Nhưng điều này mới chỉ là bắt đầu, sự bắt đầu của một màn kịch ngoạn mục.



Điện thoại lại tiếp tục kêu, từng hồi từng hồi khủng khiếp, tiếng gào vang lên trong hoa viên:

- Gì? Cái gì? Cái gì? Tại sao lại như thế? Trời ạ!



Một đám người bình thường xem ra rất nho nhã, rất phong độ, rất bình tĩnh, mỗi người đều giống như gặp ma, căn bản không để ý tới những người dân đang đứng ở trong khuôn viên này. Bọn họ thất thố như vậy quả thật ảnh hưởng tới hình tượng trước nay trong mắt người khác, trong nháy mắt đã vứt bỏ không còn chút bóng dáng nào.



Vứt bỏ hết hình ảnh tri thức, phong độ, sắc mặt cả đám còn khó nhìn hơn cả lúc bố mẹ chết. Sắc mặt của họ quả thực chính là bản sao sự tuyệt vọng của tất cả mọi người trên thế gian này.



Người không biết chuyện chắc còn tưởng rằng thế giới sắp gặp nạn, hoặc là họ mới bị tòa tuyên án tử hình.



Tiếng chuông di động lại tiếp tục vang lên, mỗi người ở đây sau khi nhận điện thoại, hầu hết đều có biểu hiện vô cùng khủng hoảng. Cả đám bao gồm cả những người làm ngân hàng, quan chức, không thể tin nổi nhìn lên trời, tay nắm chặt thành nắm đấm.



- Trời ơi! Sao có thể như vậy?



Đổng Tiểu Phàm tất nhiên cũng nhận được điện thoại của Hà Tiêu Tiêu, chỉ có cô và Ôn Nhã là lại bình tĩnh khác thường. George từ đầu tới cuối không thèm để ý, uống rượu, nhưng trong lòng hắn lại biết rõ chuyện gì đang xảy ra hơn bất cứ điều gì.



Hôm nay là ngày Emi và Michael đính hôn, cũng là ngày đại nạn của thị trường chứng khoán Mỹ.



Y lẩm bẩm thì thào:

- hãy vĩnh viễn nhớ kỹ ngày này! Đó là thời khắc hạnh phúc nhất nhưng cũng đau khổ nhất.




Lúc này Đổng Tiểu Phàm mới lấy tay vuốt ngực:

- Rối loạn, bọn họ toàn bộ rối loạn, làm em sợ gần chết.



Sau đó cô ngồi xuống, thở phì phò nhìn màn hình máy tính. Một đường thẳng, đường thẳng này chính là giấc mộng Terminator của rất nhiều người tham của cải.



Hà Tiêu Tiêu nhìn Ôn Nhã, mỉm cười:

- Cô đến rồi à.



Ôn Nhã gật đầu, nhận cốc nước, nhìn hai người đang nghiên cứu cổ phiếu. Cô nói, lần này với cô mà nói, quả thật chình mà nông dân không hiểu điện cao thế, nhìn không hiểu.



Hà Tiêu Tiêu nói:

- Chúng ta không hiểu pháp luật, thưa luật sư.



Hai người cười cuời, Đổng Tiểu Phàm nhìn thấy báo cáo buổi sáng trên màn hình, cô hỏi Hà Tiêu Tiêu:

- Số lượng giao dịch là bao nhiêu?



- Một phần ba.



- Vậy hai phần ba còn lại làm thế nào bây giờ?



- Yên tâm đi, dù sao cũng sẽ xuất hiện, chỉ là một ít lợi nhuận, không làm khó được chị.



- Vậy là tốt rồi!



Hà Tiêu Tiêu mỉm cười:

- Thời gian tiếp theo, chính là lúc đánh rắn giập đầu, cũng là thời điểm hưng phấn nhất, tình cảm mãnh liệt nhất. Trưa đừng đi đâu, ở lại xem kịch đi!



Trụ sở của Anh Phi Đặc, James nhận được điện thoại của tổng bộ, tức giận tới mức bệnh tim phát tác ngay tại chỗ.



Mọi người vội vàng đưa y vào bệnh viện, James thở hổn hển:

- Nhất định, nhất định phải cứu lấy thị trường!



Y thở không ra hơi, nhất định phải cứu lấy thị trường!



Rồi, y chỉ vào cửa nói:

- Nhất định là gã, nhất định là gã, ác ma, tên ác ma này!