Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 835 : Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu gặp chuyện
Ngày đăng: 17:22 30/04/20
Tài nghệ của người này, Cho dù là Liễu Hải, Bạch Khẩn ở đây, cũng chỉ biết thở dài.
Đáng sợ hơn chính là, người này luyện đúng là công phu của Trung Quốc, cảnh tượng vừa rồi, cô ta đã phát huy rất nhuần nhuyễn võ thuật Trung Quốc. Và giải quyết gọn bọn tự xưng là xã hội đen hung hãn, hoàn toàn không nói chơi.
Lúc George Soros rời khỏi quảng trường thời đại, cũng gặp phải tình huống như vậy, chỉ tiếc, George Soros cười lạnh một tiếng, y tin tưởng vệ sĩ của mình, có thể ứng phó tất cả những chuyện này.
Vì thế, y ngồi hút thuốc trong xe, để xem hai bên đấu đá với nhau.
Nguy hiểm nhất vẫn là Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu, lúc hai người đi ra ngoài không có vệ sĩ đi theo, lúc trở về cũng không có vệ sĩ, George cũng không cho người tiễn các cô một đoạn.
Còn có sáu bảy trăm mét là xe chạy đến ngôi biệt thự, đột nhiên bị một chiếc xe chặn ngay phía trước. Đoạn này mặc dù có đèn đường, nhưng không thể nhìn rõ.
Mơ hồ hai người nhìn thấy có một người vừa tựa vào xe hút thuốc khói thuốc loé lên loé lên, giống như những con đom đóm mùa hè. Lái xe nói phía trước bị chặn, không qua được. Dường như đối phương cố ý ngăn lại.
Đổng Tiểu Phàm và Hà Tiêu Tiêu thò đầu nhìn thoáng ra ngoài, người hút thuốc phía trước chợt ném đi điếu thuốc đi. Trong mấy lùm cây ở dải phân cách bên bông lao ra mấy người đàn ông cầm súng. Người da đen cũng có da trắng cũng có, những người này chỉa súng, vây quanh xe Bentley.
Hai người không hoảng, tay nắm tay, ngồi xích lại một chỗ.
Một tên da đen cầm súng mở cửa xe ra, nhìn hai người quát:
- Go! Go! Go! ---
Bước xuống xe, hai người mới phát hiện ra người đàn ông hút thuốc kia, không ngờ chính là Michael đã bị James vứt bỏ. Dưới màn đêm Michael mặc bộ đồ Tây màu trắng, trong lỗ mũi thở ra những hơi khí lạnh, lúc này mới đi tới chỗ hai người.
- Anh muốn làm gì?
Đổng Tiểu Phàm bình tĩnh hỏi.
Michael mỉm cười,
- Ha ha --- ha ha ---
Sau đó, tiếng cười đột ngột dừng lại, gã chỉ vào hai người nói:
- Hai cô, là hai cô gái phương Đông độc ác, làm cho Anh Phi Đặc trắng tay, đừng nghĩ là tôi không biết, hôm nay, tôi sẽ tính món nợ này với hai cô!
Michael tính sổ với hai người, ánh mắt trợn lên rất hung hãn.
- Tệ hại hơn còn có lão già Geogre kia, không ngờ lại tiếp tay cho hai cô, ghê tởm hơn chính là, một tay ông ta đã bày ra buổi tiệc đính hôn đầy âm mưu. Tôi muốn nợ máu trả bằng máu.
Thấy mẹ rời khỏi, lúc này Đổng Tiểu Phàm mới trở lại sô pha,
- Chị, chị về nước sớm chút đi!
Ban đầu Hà Tiêu Tiêu tính trở về, nhưng bây giờ cô lại thay đổi chủ ý, nếu bên ngoài hung hiểm như vậy, mình vẫn là ở lại hay hơn, tuy không giúp được gì, nhưng vẫn có thể tương trợ lẫn nhau.
Vì thế cô lắc đầu nói:
- Chị quyết định, tạm thời không trở về nước.
- Vì sao?
Đổng Tiểu Phàm không hiểu. Tự dưng, sao cô lại thay đổi chủ ý?
Hà Tiêu Tiêu nói:
- Lời nói của George Soros , đã cho chị cảm hứng, chị muốn ở lại, cố gắng học hỏi ở ông ta về nghiên cứu ảnh hưởng của quy luật rừng rậm, hiểu được tâm tư của ông ta. Nói không chừng ngày nào đó, ông ta sẽ trở thành đối thủ của chúng ta. Chúng ta phải chuẩn bị tốt cho cuộc chiến này.
Làm sao Đổng Tiểu Phàm không biết suy nghĩ của cô,
- Thôi đi, chị không cần lấy cớ, thật ra nước Mỹ cũng rất an toàn, chẳng qua lần này có chút bất ngờ. Không cần lo cho em, chị an tâm trở về đi!
Hà Tiêu Tiêu kiên quyết nói:
- Sai! Đột nhiên chị thật sự nhớ đến một chuyện, thật ra mấy ngày nay, chị vẫn đang suy nghĩ. Vì sao chị phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, mới có thể đạt được mục tiêu của mình, mà George Soros chỉ cần ít tiền, là có thể làm đảo lộn cả thị trường? Đây là điểm chênh lệch. Chênh lệch này quá lớn, không được, chị phải cố gắng bù lại. Có lẽ đây chính là hiệu ứng bầy đàn, giờ chị chỉ nghĩ đến khi nào mình mới có thể học được, có thể luôn nắm quyền chủ động, chiếm được nhiều hơn so với định mức trong thị trường. Thật ra là sai! Đầu tư càng lớn, phiêu lưu cũng càng lớn, xem ra chị phải, giống như George Soros vậy, lợi dụng hiệu ứng bầy đàn này, phải thay đổi cách nghĩ. Đúng rồi, nguyên lý đòn bẩy, làm sao chị có thể quên được chứ?
Lúc Hà Tiêu Tiêu nói chuyện này, Đổng Tiểu Phàm chỉ biết, cô quyết định không về. Mình nói với cô như thế nào cũng uổng công, vì thế cô thở dài,
- Chị, chị đúng là khổ? Thật ra căn bản chị không cần buộc mình ở đây?
Hà Tiêu Tiêu mỉm cười,
- Không phải buộc, chúng ta là chị em, càng phải ở lại tương trợ lẫn nhau.
Đổng Tiểu Phàm có chút cảm động,
- Vậy chuyện này, đừng cho Nhất Phàm biết, nếu không hắn lại lo lắng.
Hà Tiêu Tiêu thở dài nói:
- Mặc kệ trong tình huống thế nào, người đầu tiên em nghĩ tới vẫn là hắn, hắn đúng là rất hạnh phúc.
Đổng Tiểu Phàm cười mà không nói.