Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 853 : Thẩm kế văn lợi hại như vậy sao?
Ngày đăng: 17:23 30/04/20
Lời của Thẩm Kế Văn nói rất có lý.
Từ bụng ta suy ra bụng người, nếu như là con gái, cháu gái của ông cũng bị một ông già năm mươi sáu mươi tuổi ôm trong lòng làm những chuyện bậy bạ, ông sẽ nghĩ như thế nào? Họ có thật sự tự nguyện hay không?
Nếu người ta ngầm đồng ý thì không nói gì, chỉ có điều nói về đạo đức, nhưng rõ ràng là người ta không đồng ý, ông lại cưỡng ép, điều này thì không thể nào nói nổi.
Thẩm Kế Văn không phải có chủ trương đến nói lẽ phải, thế giới này không có lẽ phải, chỉ có dựa vào nắm đấm và thực lực để chứng minh đúng sai. Nếu Lưu Hiểu Hiên và Trương Nhất Phàm không quen nhau, anh ta cũng chẳng quản chuyện này.
Nếu đã đụng phải rồi thì anh ta không thể không màng.
Chuyện của Trương Nhất Phàm chính là chuyện của anh ta, không gì có thể phá vỡ sự đồng minh của hai nhà Trương Thẩm, nếu bản thân đã mở lời rồi thì phải ăn nói làm vừa lòng Trương Nhất Phàm
Thẩm Kế Văn ngồi ở đó, tư thế khiến người khác sợ hãi, hai cô gái sớm bị dọa đến nỗi không dám nói tiếp nữa.
Ban nãy cái gã nhà sản xuất ngạo mạn không chịu nổi kia, bộ dạng vênh váo hung hăng, bây giờ đã biến thành rất đáng thương, giống như một con chó hoang chạy trối chết. Hai người tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình một người đàn ông từ nơi cao cao rớt ngay xuống nơi thấp kém, nhìn ánh mắt của Thẩm Kế Văn, trở nên hoàn toàn khác. Mà Tiểu Mẫn cảm thấy có chút khiếp sợ với khí thế của Thẩm Kế Văn.
Hai cô gái cảm thấy có chút vui sướng khi người khác gặp họa.
Nhà sản xuất ít nhiều cũng có nghe đến chuyện của bốn thiếu gia Bắc Kinh, hôm nay Thẩm Kế Văn trừng phạt ông ta như vậy là vẫn còn nhẹ. Nếu như là trước kia, có xảy ra chuyện này, không chết cũng sẽ bị lột da.
Lại nhìn thấy bộ dạng ăn nói khép nép của Trưởng đài, trong lòng ông ta bồn chồn. Phải biết rằng Trưởng đài cũng tương đương với cán bộ cấp Phó, đường đường là một cán bộ cấp Phó, trước mắt Thẩm Kế Văn lại tỏ ra rất thật thà, một nhà sản xuất như ông ta còn dám làm sao chứ?
Nghe nói bốn thiếu gia Bắc Kinh chơi trò giết người không khác gì bóp chết một con kiến, mà mình với cái gọi là nhà sản xuất chẳng qua cũng chỉ là nhiều hơn mấy đồng tiền, giả vờ tỏ ra người giàu mới nổi.
Nói đến tố chất! Trời, đều là người Trung Quốc, đừng nói đến tố chất với tôi!
Trong mắt ông ta, tố chất cũng giống như cứt chó, không đáng một đồng. Từ trước đến nay trong mắt ông ta chỉ có sắc đẹp, tiền tài, có tiền thì có tất cả. Những người ngồi trên cao kia, thoạt nhìn thì cao ngạo như một nữ hoàng vậy, trước mặt đồng tiền, còn chẳng phải là ngoan ngoãn cúi thấp đầu xuống hay sao.
Cái này phải làm sao đây? Trưởng đài uể oải nhìn mọi người:
- Giải tán đi!
Lưu Hiểu Hiên và Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng khách, ban nãy Thẩm Kế Văn gọi điện đến nói tình hình cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm cảm thấy nhà sản xuất này thật quá đáng. Nể tình Thẩm Kế Văn đã dạy cho ông ta một bài học nên tạm thời không so đo với ông ta.
Hắn nói với Lưu Hiểu Hiên:
- Ngày mai nhất định họ sẽ đến nhận lỗi với em, em phải lên giọng một chút, không cần phải nhìn sắc mặt của người khác. Cũng không cần lo về chuyện công việc, họ không dám làm gì em đâu.
Lưu Hiểu Hiên tỏ ra có chút lo sợ, cô vẫn còn hối hận về sự lỗ mãng của mình, nếu như Trưởng đài không cho cô lên truyền hình nữa, há chẳng phải tất cả những nỗ lực đều công cốc sao?
Tuy Lưu Hiểu Hiên quen biết Trương Nhất Phàm mấy năm rồi, nghe phong phanh về hậu thuẫn của Trương Nhất Phàm, nhưng dù sao cũng không được tận mắt nhìn thấy uy phong của bốn thiếu gia Bắc Kinh. Cô còn đang lo lắng có phải mình vì vậy mà đắc tội với Trưởng đài rồi không, trong mắt của cô, quyền lực của Trưởng đài là cao nhất.
Nghe nói ngày mai còn muốn đến xin lỗi mình, cô thầm khiếp sợ trong lòng, người bạn kia của Trương Nhất Phàm rốt cuộc có năng lực lớn đến mức nào? Không ngờ lại có thể dễ dàng trừng phạt một cán bộ cấp Phó như Trưởng đài.
Nhưng cô nhìn thấy bộ dạng tức giận như vậy của Trương Nhất Phàm thì trong lòng lại thầm vui mừng, chí ít Trương Nhất Phàm cũng quan tâm đến mình. Lưu Hiểu Hiên đang nghĩ, nếu chẳng may không có công việc này nữa, bản thân sẽ không thể sống nổi nữa? Người dẫn chương trình của CCTV cũng làm qua rồi, không có gì ghê gớm, bản thân sao phải khép nép như vậy vì lợi ích toàn cục chứ?
Cái gì cũng có thể mất, nhân cách và tôn nghiêm thì không thể mất, đúng! Cứ nghe lời anh ấy, cùng lắm thì về tỉnh Tương!
Sau khi Lưu Hiểu Hiên suy nghĩ thông suốt, không kìm được có chút mở cờ trong bụng.
- Nếu em không đi làm nữa, anh nuôi em!
Trương Nhất Phàm nhìn cô nói:
- Em xem thường danh hiệu bốn thiếu gia Bắc kinh của Thẩm Kế Văn rồi, có những lúc, lời nói của anh ta còn dùng được hơn cả Chủ tịch thành phố. Đặc biệt là trong trường hợp này, em mãi mãi không tưởng tượng được năng lực của họ lớn đến cỡ nào. Vì vậy, căn bản em không cần lo lắng, trong đài truyền hình có làm gì em, nếu Thẩm Kế Văn đã ra mặt rồi, họ cũng sẽ không dám làm gì em.
Lưu Hiểu Hiên liền kinh ngạc, cả buổi vẫn không khép miệng lại được:
- Thẩm Kế Văn này lợi hại như vậy sao?