Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 856 : Âm mưu của Lưu Hiểu Hiên
Ngày đăng: 17:23 30/04/20
Lúc ăn cơm, Lưu Hiểu Hiên nói, hôm nay sao lại không có rượu được nhỉ?
Cô chạy vào phòng, lấy ra hai bình rượu Bảo Kiến. Đó là chai rượu lần trước Hồ Lôi đã để lại, anh ta biết Trương Nhất Phàm sẽ thường xuyên qua đây, vì thế để lại cho hắn một thùng dự trữ.
Trương Nhất Phàm nhìn cô, rượu này ở đâu ra vậy?
Lưu Hiểu Hiên cười nhưng không nói,
- Cứ uống đi, tối nay, ba chúng ta không say không về.
Ôn Nhã nhìn Lưu Hiểu Hiên có chút hoài nghi nói:
- Em không theo hai người được. Để em về khách sạn.
Lưu Hiểu Hiên có vẻ không vui,
- Cô không nể mặt tôi sao? Lão đại ở xa đến, sẽ để cô ở khách sạn. Tối nay, cô không uống cùng tôi, tôi cũng sẽ chuốc cô say.
Ôn Nhã nói, cô muốn làm gì? Chỉ là sinh nhật, sao lại chuốc người ta say, có dụng ý gì vậy?
Lưu Hiểu Hiên nói:
- Đã là sinh nhật của tôi, cô nên biết, hôm nay do tôi quyết định.
Trương Nhất Phàm thấy hai người tranh cãi, liền hoà giải,
- Được rồi, được rồi, Ôn Nhã cô nhịn chút, để cô ấy quyết định. Lần sau đến sinh nhật cô, sẽ để cô quyết định. Vậy là huề nhau.
Ôn Nhã tôi mặc kệ, ai biết hai người có thông đồng mưu tính gì không?
Trương Nhất Phàm có lý chẳng sợ,
- Mưu hại cô? Chúng tôi mưu hại cô để làm gì? Lão đại của cô đã đến, để mừng cho sinh nhật bạn, chúng tôi tính toán với cô thì còn là con người sao?
Vốn trong lòng của Lưu Hiểu Hiên có ý nghĩ này, không ngờ Ôn Nhã đã đề phòng, cô chỉ biết giả bộ,
- Có phải họcluật , đều thích tính toán người khác? Cô có phải bị bệnh nghề nghiệp không? Đây là lần đầu tôi làm sinh nhật ở đây, hai người không uống với tôi, tôi sẽ tuyệt giao với hai người.
Trương Nhất Phàm nói:
- Dù với bất cứ giá nào, Ôn Nhã cô thể hiện gì đi!
Ôn Nhã bất đắc dĩ,
- Là hai người ép tôi, xảy ra chuyện gì, cũng đừng trách tôi.
Lưu Hiểu Hiên đang có ý dụ dỗ cô, nếu không sao có thể hả giận? Cô nói:
- Giữa ba người chúng ta, còn có chuyện gì để xảy ra. Nếu không như vậy đi, mỗi người một chai được rồi.
Ôn Nhã nói,
- Hiểu Hiên cô làm vậy để làm gì? Dùng ly vẫn tốt hơn, không thích uống như vậy. Mỗi người một chai, nửa chai tôi còn uống không nổi, nghe nói tác dụng của rượu rất chậm, đến lúc thấm vào, sẽ không tự chủ được mình.
Trương Nhất Phàm nhớ rõ chuyện này,
- Anh giúp em hỏi xem, có bác sĩ nào về lĩnh vựcnày.
Vì thế Ôn Nhã cầm ly lên, nói cảm ơn, cùng Trương Nhất Phàm cạn ly rượu.
Lưu Hiểu Hiên thấy Ôn Nhã đã uống ba chén, một chút đỏ ửng trên mặt đều không có, cô thấy kì lạ, trước kia Ôn Nhã không biết uống rượu, sao bây giờ lại uống nhiều vậy?
Theo lý thuyết, tửu lượng của mình tốt hơn cô ấy, nếu không đánh ngã cô, tôi sẽ là trò cười cho thiên hạ. Bởi vậy, Lưu Hiểu Hiên một lòng một dạ, phải chuốc say Ôn Nhã. Sau đó cô tìm những vấn đề trước kia có liên quan đến Ôn Nhã, hai người vừa uống vừa trò chuyện.
Nếu như vậy thì gạt Trương Nhất Phàm qua một bên, Lưu Hiểu Hiên cố ý, một ly rồi lại một ly uống cùng Ôn Nhã.
Hai người uống hết hai xị rượu, hai má ửng đỏ lên rồi , Ôn Nhã đã nói, tôi không xong rồi, tôi đi nhà vệ sinh chút. Sau đó, cô loạng choạng bước ra.
Lưu Hiểu Hiên cười gian xảo với Trương Nhất Phàm, đột nhiên dựa vào hắn, nói vào tai:
- Tối nay, em có món quà muốn tặng anh, thích không?
Trương Nhất Phàm chưa biết Lưu Hiểu Hiên đang bày tính chuyện gì? Xem bộ dạng của cô, hắn hỏi:
- Là quà gì?
Lưu Hiểu Hiên cười nhưng không nói,
- Đem quà của anh ra trước, em xem anh có thành ý không.
Trương Nhất Phàm thấy Ôn Nhã không có ở đây, liền lấy chiếc nhẫn ra.
- Oa --- đẹp quá!
Một chiếc nhẫn kim cương trị giá một trăm mấy chục nghìn tệ, chiếc nhẫn phát ra một tia sáng, rực rỡ loá mắt.
Từ xưa con gái rất thích kim cương, Lưu Hiểu Hiên có chút cảm động đeo nhẫn vào tay, lật qua lật lại xem. Đột nhiên nũng nịu nói:
- Nhẫn kim cương rất đẹp, em thích, anh cầu hôn với em sao?
- Cầu cái gì!
Trương Nhất Phàm gõ gõ cô,
- Mau cất đi, đừng để Ôn Nhã thấy.
Con trai tặng nhẫn kim cương cho con gái, có ý nghĩa rất quan trọng, Lưu Hiểu Hiên rất vui sướng, có cảm giác vô cùng thích thú.
Cô có chút lưu luyến không nỡ tháo nhẫn ra. Trên mặt Trương Nhất Phàm, hôn một cái. Sau đó nói bên tai Trương Nhất Phàm:
- Chờ khi Ôn Nhã say, và ngủ thiếp đi, anh đến bên cạnh em, ba chúng ta cùng ngủ.