Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 90 : Tình địch

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Đã nhiều lần làm chuyện đó với Hà Tiêu Tiêu nhưng lần đầu tiên nghe thấy tiếng hét của cô ta.



Từ trước tới giờ Trương Nhất Phàm không ngờ là tiếng tiếng hét của một cô gái lại hay như thế. Thậm chí còn êm tai hơn cả giọng nói lúc bình thường của Thẩm Uyển Vân. Trước kia Hà Tiêu Tiêu mặc cho Trương Nhất Phàm cố gắng như thế nào thì cô ta đều sẽ nhét chăn hoặc những thứ khác vào miệng, nhiều lắm cũng chỉ phát ra tiếng ừ ừ.



Lần này coi như là Trương Nhất Phàm đã được mở mang tầm mắt. Dường như cô bé này vô cùng điên cuồng, không thỏa mãn được ham muốn. Hai người chiến đấu bốn mươi mấy phút, mồ hôi nhễ nhại nhưng Hà Tiêu Tiêu vẫn không có dấu hiệu đầu hàng.



Trước kia, chỉ cần Trương Nhất Phàm cố gắng nửa tiếng đồng hồ thôi là cô ta đã ngoan ngoãn nghe lời rồi. Có thể là do xa cách lâu quá nên ham muốn bị dồn nén lâu ngày bỗng bị kích phát.



Xong việc, Trương Nhất Phàm nhìn hai gò má hồng hồng trên khuôn mặt Hà Tiêu Tiêu với vẻ rất kỳ lạ. Thật không thể tin nổi. Chẳng lẽ trước kia cô bé này đã kiềm chế ham muốn của mình.



- Nhìn người ta như vậy làm gì?



Hà Tiêu Tiêu xấu hổ vùi đầu vào trong chăn, lén lấy tay khều khều cái đó của Trương Nhất Phàm



- Anh Nhất Phàm, anh mệt rồi à.



Trương Nhất Phàm ôm chặt lấy cô ta



- Đừng nhúc nhích, ngủ một lát.



- Ừ!



Hà Tiêu Tiêu rất ngoan ngoãn gật gật đầu, nằm yên trong lòng Trương Nhất Phàm.



Ngủ được chừng bốn năm phút gì đó thì bên ngoài có người gõ cửa



- Tiêu Tiêu, Tiêu Tiêu. Em có nhà không?



Là tiếng của một người đàn ông.



Trương Nhất Phàm nhíu mày, có chút không hài lòng



- Ai vậy?



Hà Tiêu Tiêu ẩy người về phía trước, nhẹ nhàng nói:



- Đừng để ý đến anh ta, là một sinh viên của trường đại học Thâm Quyến. Chắc là nhà có mấy đồng tiền, hàng ngày không có việc gì làm nên đến làm phiền người khác.



- Anh ta muốn theo đuổi em?



Trương Nhất Phàm cười lạnh lùng một tiếng, định ngồi dậy thì Hà Tiêu Tiêu kéo giữ hắn ta lại



- Đừng để ý anh ta, ngủ thêm chút nữa đi.



Được một lúc, có tiếng bước chân bỏ đi xa dần. Trương Nhất Phàm cảm thấy rất không thoải mái, hắn ta hỏi Hà Tiêu Tiêu



- Có phải là có rất nhiều người theo đuổi em không?



Hà Tiêu Tiêu áp mặt lên ngực Trương Nhất Phàm, nhỏ nhẹ nói:



- Anh Nhất Phàm, anh đừng giận. Từ sau khi đến Thẩm Quyến, em cùng Phán Phán ra ngoài hai lần, còn lúc bình thường thì đều ngồi học ở trong phòng.



Thấy bộ dạng đáng thương của Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm lại cảm thấy thương hại



- Không phải anh trách em. Em đẹp như thế này, chắc chắn không ít người theo đuổi em.
- Anh Nhất Phàm



Hà Tiêu Tiêu nghe nói muốn mua ba bộ thì không đành lòng, kéo kéo tay áo Trương Nhất Phàm. Nhân viên phục vụ báo giá



- Xin chào ông, tất cả là mười sáu ngàn tám trăm tệ.



Mười sáu ngàn tám trăm tệ? Hà Tiêu Tiêu không kìm được thốt lên một tiếng kinh ngạc. Trời à! Nghe thấy cái giá này, Hà Tiêu Tiêu có chút nóng nảy. Trương Nhất Phàm đưa thẻ tín dụng ra. Lúc nhân viên phục vụ quét thẻ, có một người đàn ông rất trẻ từ lầu hai đi xuống, khoảng tầm hai bảy hai tám tuồi, để tóc húi cua, nhìn rất lanh lợi, rất đẹp trai.



Anh ta nói với nhân viên ở quầy phục vụ



- Giảm bốn mươi phần trăm cho cô ta đi!



Trương Nhất Phàm liếc nhìn về phía cầu thang. Mình không hề quen người này. Xem ra chắc là ông chủ ở đây. Giảm giá bốn mươi phần trăm chỉ e là vừa đủ vốn thôi.



Đối phương tiến gần lại chỗ hai người, rất lịch sự đưa tay ra



- Xin chào, tôi là Hùng Chí Quân.



Trương Nhất Phàm vốn không muốn đụng chạm gì đến anh ta. Chỉ có điều đối phương lịch sự như vậy nên hắn cũng bắt tay Hùng Chí Quân. Nhưng nhất thời lại không hiểu dụng ý của Hùng Chí Quân.



Sau khi bắt tay với Trương Nhất Phàm, Hùng Chí Quân nhìn Hà Tiêu Tiêu nói:



- Cô gái này hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?



Hà Tiêu Tiêu lắc lắc đầu



- Tôi không quen anh, có lẽ anh nhìn lầm người rồi.



- Không thể!



Hùng Chí Quân khẳng định. Đột nhiên anh ta chợt nhớ ra, chỉ Hà Tiêu Tiêu nói:



- Ồ! Cô chính là cô Hà Tiêu Tiêu ở Sở giao dịch. Lần trước khi tôi mở tài khoản ở Sở giao dịch, là cô đã hướng dẫn cho tôi...



Thì ra là lôi kéo làm quen. Trương Nhất Phàm nói với nhân viên phục vụ ở quầy



- Phiền cô tính tiền giùm, chúng tôi phải đi rồi.



Lúc nhân viên phục vụ đang tính tiền, Hùng Chí Quân cười nhìn Hà Tiêu Tiêu



- Nếu cô Tiêu Tiêu thích nhãn hiệu Chanel thì sau này hoan nghênh đến thường xuyên. Tôi chắc chắn sẽ tính giá ưu đãi nhất.



Lúc này, Trương Nhất Phàm đã trả tiền xong. Đối phương giảm giá bốn mươi phần trăm. Hắn đưa quần áo cho Hà Tiêu Tiêu



- Ông Hùng, thật xin lỗi. Chúng tôi phải đi rồi. Cảm ơn!



- Bái bai!



Hùng Chí Quân vẫy vẫy tay với hai người



- Sau này nếu rảnh thì hai anh em đến thường xuyên nhé. Tôi nhất định ưu đãi hai người.



Trương Nhất Phàm hơi sửng sốt. “Anh em?”