Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 910 : Xin lỗi đã để anh bị oan ức

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Chương 910: Xin lỗi đã để anh bị oan ức.



Đường Vũ đã trở lại, tinh thần gã không những không có chút sa sút nào, mà ngược lại còn tỏ ra vô cùng tự tin, phấn chấn. Sau khi nghe tin về Đường Vũ, Hồ Lôi lập tức lái xe đến Đông Lâm. Tối hôm đó, bọn họ hẹn nhau tụ tập một bữa.



Liễu Hải cũng đến, anh ta giơ chén lên nói với Đường Vũ:

- Đường ca, tôi xin lỗi. Anh chịu oan ức lớn như vậy mà tôi lại không biết gì. Tôi có lỗi với anh.



Đường Vũ lắc đầu.

- Haiz, huynh đệ với nhau, đừng nói như vậy. Bọn họ tấn công bất ngờ vậy thì ai biết được chứ. Không phải Trị Quốc ngày nào cũng ở bên cạnh tôi sao? Cậu ta cũng chẳng dám đoán mò nữa là.



Lý Trị Quốc cười ngượng ngùng, lên tiếng:

- Lúc đó quả thật tôi cũng hết hồn, lại không thể xác định anh rốt cuộc bị làm sao? Hỏi cái gì, bọn họ cũng không biết. Cũng không dám mạo muội nói cho Phàm ca, nhỡ không đúng thì chẳng phải sẽ nguy sao? Sau đó tôi bàn bạc với Viễn Dương, cảm thấy vấn đề của Đường Vũ không nghiêm trọng, hẳn là không có sơ hở gì, cho nên vẫn cứ kéo dài thời gian, tự mình giải quyết.



Hồ Lôi liền hỏi:

- Này, sao Chủ tịch Uông không tới?



- À, chúng ta cứ ăn trước đi, lát anh ta tới. Dặn trước rồi, lát nữa tất cả đi khách sạn đánh bài.

Lý Trị Quốc trả lời.



Anh ta thấy Âm tỷ đang ngồi bên Đường Vũ liền nói:

- Công lao lần này của Âm tỷ không ít đâu, hơn nữa còn làm khá tốt, khiến mọi người đều hả giận.



Hồ Lôi ngạc nhiên.

- Chuyện là thế nào?


Gã thăm dò thái độ của Đường Vũ, nói Thành ủy quyết định khôi phục chức vụ như cũ cho anh ta.



Hồ Lôi nói:

- Ra ngoài lăn lộn một chút, sớm muộn cũng phải trả lại. Bọn họ cho rằng chỉ như vậy là xong ư?



Thực ra trong lòng mọi người đều đang nghĩ xem, có phải Trương Nhất Phàm ở một mặt nào đó muốn tăng thêm áp lực cho bọn họ hay không.



Uông Viễn Dương nói:

- Bí thư Trương đã gọi cho tôi, tôi cũng đã liên lạc với Chủ tịch thành phố Tô Như Hồng. Việc còn lại, đó là Đường Vũ vẫn nên đi tìm Viên Thành Công, tốt nhất nên có sự ủng hộ của ông ta, như vậy cậu càng nắm chắc khả năng ngồi vào vị trí Cục trưởng cục Công an hơn.



Viên Thành Công cũng luôn muốn được đi theo Trương Nhất Phàm, chỉ có điều gã chỉ thuộc trực hệ thứ hai, quan hệ đó làm sao bằng được đám người Đường Vũ. Viên Thành Công là ứng cử viên khóa kế tiếp cho chức vụ Phó Chủ tịch thường trực thành phố, đây là việc đã được quyết định trong nội bộ.



Nếu Đường Vũ có được sự ủng hộ của gã thì tình hình sẽ khác hẳn.



Đường Vũ nói, hiện tại vẫn sớm, không cần vội, cứ để đám người bọn họ nhởn nhơ một thời gian nữa. Lời này của Đường Vũ khiến nhiều người không hiểu, có phải anh ta chịu đả kích gì rồi hay không? Ngay cả thù lớn trước mắt cũng tỏ ra hững hờ như vậy.



Tuy nhiên, đám người Uông Viễn Dương càng tin rằng, sau khi Đường Vũ đi Bắc Kinh, hẳn là đã nhận được chỉ thị gì đó từ Bí thư Trương. Nếu không, theo tính cách của anh ta, nhất định đã không dễ dàng bỏ qua cho đám người kia như vậy.



Ít nhất anh ta sẽ không bỏ qua, đám người ấy giở trò sau lưng anh, dù sao cũng chỉ là mấy kẻ tham gia cuộc tuyển chọn cho vị trí Cục trưởng cục Công an, còn có thể chạy đi đâu được?



Dĩ nhiên, là một cán bộ nhà nước, một đảng viên, anh ta không thể nhằm vào Bí thư Phạm và Tào Lương Kỳ, dù sao bọn họ cũng đại diện cho tổ chức, đại diện cho lập trường của Đảng. Ủy ban Kỷ luật điều tra, thẩm vấn một người là quyền của bọn họ. Đường Vũ không thể ngang ngược đến mức ấy được, anh ta có muốn chĩa mũi dùi thì cũng chỉ là mấy tên giở trò sau lưng, ảo tưởng có thể kéo anh ta xuống ngựa.



Bọn họ có thể kéo mình xuống ngựa, chẳng lẽ mình không thể kéo bọn họ ngã ngựa ư?