Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 949 : Gọi lãnh đạo ra đây

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Khi Trương Nhất Phàm nhận được tin, Liễu Hồng đang ở đồn công an, ôm Miêu Miêu để lập biên bản lấy khẩu cung, một dao của Miêu Miêu tuy không thể lấy mạng của gã, nhưng lại đâm trúng bộ hạ của tên khốn kiếp đó.



Có thể là do Miêu Miêu dáng người thấp, dao hướng lên trên, cũng còn một nguyên nhân nữa, Miêu Miêu mới chín tuổi, cũng chưa hiểu biết, cô bé không dám giết người, nhưng thấy có kẻ xấu ức hiếp mẹ mình nên cô bé chạm vào được cái gì thì dùng cái đó, kết quả, một dao đâm vào đúng bộ hạ của đối phương.



Nói đến đây thật buồn cười, đến cảnh sát cũng không nhịn được mà phá lên cười, nhưng họ luôn tin là Liễu Hồng làm, đứa bé chin tuổi sao có thể làm được chuyện này.



Cảnh sát thụ lý vụ án nghe Liễu Hồng khai báo thân phận, đâu dám đụng gì đến cô? Đường đường là giám đốc của công ty ngân quỹ, là nhân vật có tiếng tăm. Chỉ cần là người có chút hiểu biết về cổ phiếu đều nghe qua tên tuổi của cô mấy năm nay.



Có mấy tên cảnh sát vốn định trêu chọc hoặc đe dọa Liễu Hồng, nhưng khinghe nói đến thân phận của cô thì ý định đó lập tức biến mất. ai cũng đều biết, người có thể có thân phận như vậy, ít nhiều cũng có thân thế, nhưng tên khốn kiếp đó lại dám vào nhà người ta mà gây chuyện.



Nghe xong sơ lược quá trình sự việc, họ cũng hình dung được chuyện gì đã xảy ra. Đang chuẩn bị xử lý một cách công bằng thì đột nhiên có điện thoại tới, người bị hại lên tiếng.



Gọi điện thoại tới là phó Cục thành phố. Phó Cục đương nhiên là sẽ không cần gọi điện tới phòng cảnh sát nhân dân nhỏ bé mà gọi thẳng tới Sở trưởng.



Một câu nói của phó Cục trưởng, làm cho Sở trưởng của một Sở công an Duyên Giang sợ đến tè cả ra quần, lập tức bỏ lại đám bạn rượu mà vội vàng chạy về.



Quan lại dưới cấp tỉnh, ít nhiều cũng có thân thế, không có chút thân thế thì ai có thể tồn tại được? Một câu nói tùy tiện có thể làm cho anh có thể bị điều đi đến một nơi khác nhậm chức, làm gì có thể tiêu diêu tự tại sống ở tỉnh như vậy giờ chứ?



Do đó, ông ta rất coi trọng lời nói của phó Cục này, tuy ông ấy còn không biết, người bị đâm có quan hệ gì với phó Cục, nhưng chỉ cần phó Cục lên tiếng thì ông ấy sẽ không dễ dàng bỏ qua, nếu không thì về sau khó mà sống được .



Trở lại đồn công an, sở trưởng Liêu vung tay lên:



- Chuyện là thế nào?



Khi ông ta nhìn thấy người phụ nữ đang sợ hãi, lập tức có cảm giác một vẻ đẹp diễm lệ. Cho dù Liễu Hồng tay đang ôm đứa bé, ông ta vẫn không tự chủ được mà chớp chớp mắt, chắc chắn mình không nhìn nhầm, liền nói bằng giọng nghiêm túc:



- Hai người đi vào văn phòng của tôi một lát.



Khi gần đi, ông còn nhìn Liễu Hồng, thực sự mê đắm lòng người, chẳng lẻ có người muốn cưỡng bức cô ấy, đổi là mình, uống chút rượu, cũng muốn làm chuyện đó.



Ở văn phòng của Sở trưởng, qua thông tin từ hai tên cảnh sát thụ lý vụ án ông cũng biết một chút tình hình sơ lược. Ông ta đặt tay lên hồ sơ:


Liễu Hồng bị oan nhưng cũng không khóc, chỉ bình tĩnh nói vài câu, Trương Nhất Phàm vừa mang giày vừa nói:



- Đừng sợ, anh đến ngay bây giờ.



Vừa mới đi xuống lầu, Trương Nhất Phàm đột nhiên nghĩ ra điều gì, hắn lấy điện thoại gọi cho Đằng Phi.



- Anh lập tức đến đồn công an Duyên Giang, ngay lập tức. Liễu Hồng đang ở đó.



Đằng Phi nhận được mệnh lệnh, lập tức nhảy ra khỏi giường, đến giày mang ngược cũng không thèm để ý.



Liễu Hồng là ai ? Đó là chị ruột của Liễu Cục, sao cô ấy lại bị đưa đến đồn cảnh sát ?



Anh ấy đương nhiên không ngờ được quan hệ của ông chủ và Liễu Hồng, chỉ nghĩ là Liễu Hồng gặp chuyện thì gọi cho ông chủ cầu cứu.



Còn Liễu Hồng, chỉ sợ Trương Nhất Phàm quá kích động, trong điện thoại cũng không nói gì, chỉ nói là có chút rắc rối bị công an bắt giữ.



Nếu cô nói hết chuyện xảy ra hôm nay thì Trương Nhất Phàm không trực tiếp chạy đến mới lạ.



Không bao lâu sau, mấy người trong đồn cảnh sat thấy một thanh niên trẻ chạy vào, họ nhìn anh ta mà quát:



- Làm cái gì, làm cái gì?



Đằng Phi cũng không thèm để ý:



- Lãnh đạo các anh đâu?



Theo ông chủ đã lâu, cùng với Liễu Hải chứng kiến uy phong của ông chủ, Đằng Phi cũng có chút thay đổi, cảm thấy hôm nay mình thay mặt cho ông chủ xử lý vấn đề, không cần thiết phải nói chuyện với bọn tiểu tốt này. Vì vậy Đằng Phi quát lên:



- Gọi gọi lãnh đạo của các anh ra đây!



Bình thường họ mặc bộ quần áo công an, diễu võ dương oai ở bên ngoài, thái độ cao ngạo, hôm nay đột nhiên xuất hiện một người thanh niên, dám nói như vậy, hơn nữa còn đập bàn cảnh sát, khi họ nhận thức được người này không phải là tâm thần thì trong lòng có chút bối rối.