Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 956 : Lúc này mà các anh còn đánh mạt chược sao?

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Trương Nhất Phàm lo lắng nhất vẫn là Đông Lâm, vì ban lãnh đạo của thành phố Đông Lâm đã tổ chức lại, không giống như Phú Dương lần này không có gì thay đổi lớn, có Bí thư Phùng ổn định tình hình, tất cả đều có thứ tự.



Nhưng những cán bộ ở Đông Lâm, những suy nghĩ đủ kiểu rất nhiều.



Sau khi Bí thư Phạm lui về sau, Bộ Kiên Cố vẫn hóa trang lên sân khấu, chốn quan trường mãi mãi luôn là như vậy, anh khởi xướng tôi gặt hái.



Ban đầu Bộ Kiên Cố đến, đoán chừng cả thị trấn không trụ nổi. Mỗi người đều nghĩ làm sao xông lên, chức vụ nhỏ đều nghĩ làm sao để thân thiết, vật lộn với vị Bí thư mới. Chức vụ lớn hơn thì đều nghĩ làm sao để làm mất quyền lực của vị Bí thư này, để chỉ một mình mình là ngọn cờ duy nhất,tự lập thành một phe trong hội nghị thường vụ.



Tào Lương Kì chính là có suy nghĩ này!



Khi Trương Nhất Phàm đi đến Đông Lâm, lập tức liền có suy nghĩ làm đổ bộ chỉ huy ở Phú Dương, y cảm thấy mình càng phải đặt hết suy nghĩ vào đây. Vì y đến Đông Lâm, không hề thấy ban lãnh đạo của Đông Lâm lại đồng lòng như ở Phú Dương, thậm chí có vài người còn làm theo ý mình.



Bí thư Thành ủy Bộ Kiên Cố, Phó bí thư Tào Lương Kì, Chủ tịch thành phố Uông Viễn Dương, dường như ba người chia làm ba phe. Nếu như là lúc trước thì việc này cũng có thể hiểu được, nhưng tình hình nguy cấp như thế, các ông còn đấu qua đấu lại như vậy thì chẳng có ý nghĩa gì hết.



Trước kia nói đất nước gặp nạn phải lấy đại cục làm trọng, bây giờ tuy chuyện này cũng không thể xem là đất nước gặp nạn, nhưng lại là một chuyện lớn trước mắt. Trương Nhất Phàm vừa đến Đông Lâm liền nghe thấy Uông Viễn Dương nói, Tào Lương Kỳ không làm theo mệnh lệnh, tùy tiện làm theo ý mình.



Lúc ấy Trương Nhất Phàm nổi giận rồi, chẳng qua, hắn chưa nổi cáu. Cái người Tào Lương Kỳ này, sớm muộn gì cũng phải kéo xuống!



Nguyên đêm Trương Nhất Phàm chủ trì cuộc họp, căn cứ theo cách thức của Tỉnh ủy và ở Phú Dương, một lần nữa chia khu vực chịu trách nhiệm cho từng cán bộ. Từng khu vực cụ thể vào tay từng người. Ngay cả Uông Viễn Dương, Tô Như Hồng, Tào Lương Kỳ cũng có một phần đích thân mình pahi3 quản lý.



Trương Nhất Phàm tạm thời đảm nhiệm chức tổ trưởng của văn phòng chỉ huy, Bộ Kiên Cố và Bí thư Phùng làm Phó đội trưởng. Hai nhóm nhỏ cùng lúc triển khai công tác, mà mỗi ngày Phú Dương thông qua điện thoại, mạng internet để thông báo và liên lạc kịp lúc với Trương Nhất Phàm



Sau khi phân chia trách nhiệm ở từng khu vực, Trương Nhất Phàm lại thị sát suốt đêm khu vực cách ly ở Đông Lâm, khu vực cách ly của thành phố Đông Lâm trước mắt có bốn khu nhỏ, trưng dụng luôn toàn bộ ba dãy nhà.



Trương Nhất Phàm lại cảm thấy trường học quá phiền phức, hắn liền trực tiếp chỉ đích danh, để cho bệnh viện bình dân ở thành phố Đông Lâm tiếp nhận nhiệm vụ gian khổ này. Vì vậy, các bệnh viện bình dân lại một lần nữa tiếp nhận sự sửa đổi của Phó chủ tịch Trương. Bệnh viện này vốn là bệnh viện một tay Trương Nhất Phàm xây dựng nên, vì vậy câu nói này của Trương Nhất Phàm khiến cho cấp dưới liền bận rộn hẳn lên.



Sở dĩ hắn chọn bệnh viện bình dân, chủ yếu là bệnh viện bình dân thuộc những bệnh viện mới xây dựng, rộng rãi, trang thiết bị tốt, bất kể là điều kiện trong mặt nào cũng đều không thua kém bệnh viện trong trung tâm thành phố.
Về đến nhà, Tống Thúy Bình bất ngờ phát hiện, không ngờ hôm nay Lã Cường lại về.



Thật ra từ sớm hai người đã như ao tù nước đọng, không có tình cảm gì, chỉ có điều vì sĩ diện mà ở cùng nhau. Trong lòng Lã Cường rất hận Tống Thúy Bình, cho dù xuất phát điểm của Tống Thúy Bình chính là muốn Trịnh Mậu Nhiên nâng đỡ Lã Cường, nhưng Trịnh Mậu Nhiên lại khuyên cô ta, nâng đỡ chồng của mình chi bằng tự nâng đỡ bản thân cô, chỉ có điều bản thân cô phải có thực lực, mới có đủ sức nắm chặt chồng trong tay.



Đương nhiên, ông ta cũng cho Lã Cường cơ hội, dù sao thì cũng dùng vợ của người ta rồi cũng phải quan tâm một chút, nhưng ông ta bỏ càng nhiều tâm tư vào người Tống Thúy Bình, khiến cho Tống Thúy Bình rất nhanh liền leo lên được.



Sự vùng dậy của Tống Thúy Bình, cón có quan hệ của cô ta và Trịnh Mậu Nhiên, rất nhanh liền khiến cho Lã Cường cảnh giác, khi y biết được tất cả sự thật, tức không thể giết chết được đôi cẩu nam nữ này, nhưng sau này y gặp được Trương Nhất Phàm, được Trương Nhất Phàm coi trọng, cơ bản là Lã Cường đã thoát ra được sự sỉ nhục này.



Hai người tuy ngoài mặt vẫn duy trì quan hệ vợ chồng trên danh nghĩa, thực tế thì đã mất. Tống Thúy Bình phát hiện Lã Cường ngồi trong phòng khách, liền nói một câu:



- Anh về rồi!



Lã Cường không trả lời, khi nhìn thấy cô ta đi vào phòng tắm, y liền nói một câu:



- Bây giờ là thời điểm quan trọng, cả nước đang vận động chống lại dịch bệnh, cô nên ít ra ngoài.



Nghe được lời này của Lã Cường, có chút gì đó quan tâm, đột nhiên Tống Thúy Bình có chút cảm động, cô ta liền thuận miệng nói:



- Đều là cái tên Hoàng Vệ Hoa cứ kéo tôi đánh mạt chược cùng Bí thư Tào, vốn tôi chẳng muốn đánh, nhưng không còn cách nào khác! Từ chối không được.



- Đánh mạt chược? Lúc này mà các anh còn có tâm trạng đánh mạt chược? Tôi thấy các anh điên rồi! Các anhcó thấy Phó chủ tịch Trương làm việc như thế nào không, vì chuyện này mà bôn ba như thế nào không, ngày nào cũng không ngừng bôn ba, chỉ ngủ hai ba tiếng đồng hồ. Không ngờ các anh còn có tâm trạng đánh mạt chược, dám không để chuyện này trong lòng. Tống Thúy Bình, tôi thấy cô cứ ở cùng mấy người họ sớm muộn cũng xong đời thôi!



Không ngờ Lã Cường nghe thấy câu này lại nổi giận đùng đùng như vậy.



Tống Thúy Bình không nói gì, nhìn y nổi giận, đứng ở đó không biết phải làm sao.