Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 966 : Khen thưởng thành tích
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Tin Tống Thuý Bình mất đã được truyền đến huyện Sa, khiến cho rất nhiều người buồn.
Có người thầm nhủ, thật ra Tống Thuý Bình không nên chết!
Lúc này, đã có hai người đứng ngồi không yên, Tào Lương Kỳ đã tự giam mình trong phòng làm việc, ra sức hút thuốc. Hoàng Vệ Hoa vội vàng đến nhìn thấy thư ký của Tào Lương Kỳ đứng ngay cửaliền hỏi:
- Bí thư Tào có ở đây không?
Thư ký liên tục gật đầu,
- Ở, ở!
Hoàng Vệ Hoa không đợi người đón tiếp, trực tiếp đi vào phòng làm việc của Tào Lương Kỳ.
Tào Lương Kỳ đang tựa hai tay vào cửa sổ, tâm hồn đang mơ màng, đột nhiên Hoàng Vệ Hoa hối hối hả hả đi vào, doạ anh ta giật mình, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất anh ta cũng không cảm giác được.
Thư ký đi vào
- Bí thư Tào, điếu thuốc của ông rơi rồi!
Anh ta liền bước qua nhặt giúp ông ta điếu thuốc bị rơi trên mặt đất và ném vào trong thùng rác.
Tào Lương Kỳ có chút không hài lòng nhìn Hoàng Vệ Hoa
- Cậu đến đây làm gì?
- Bí thư Tào, Tống Thuý Bình đã chết!
Lúc này Tào Lương Kỳ mới thở dài,
- Tống Thuý Bình là một đồng chí tốt, chúng ta nên báo cáo lên cấp trên, cô làm một cán bộ gương mẫu, đáng để biểu dương. Đem hình tượng nhân vật nữ này, dựng lên một hình ảnh anh hùng. Tống Thuý Bình là đồng chí tốt, nữ anh hùng a!
Hoàng Vệ Hoa hơi sửng sốt
- Này…
Lại thấy ánh mắt rất bình tĩnh của Tào Lương Kỳ, cậu ta không khỏi âm thầm khâm phục, lúc nãy đi vào, rõ ràng anh ta có chút bối rối, bây giờ lại có thể bình tĩnh như vậy, Hoàng Vệ Hoa thở dài, đúng là gừng càng già càng cay!
Rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến cho Tào Lương Kỳ không có chút gì là sợ hãi, chẳng lẽ anh ta không sợ sự việc này bị vạch trần sao?
Lẽra Tống Thuý Bình đã không phải chết, cái chết của cô hoàn toàn có thể tránh được.
- Huyện uỷ quyết định, đem chuyện của Chủ tịch Tống báo cáo lên cấp trên, phong cho cô làm liệt sĩ. Trở thành một cán bộ tiêu biểu để tuyên truyền. Tạo dựng hình tượng cho cán bộ, đảng viên của chúng ta, để cho quần chúng biết họ đã vì nhân dân mà cố gắng công tác ra sao, thậm chí trả giá bằng sinh mạng cũng không tiếc. Đồng thời, là cán bộ điển hình, kêu gọi mọi người học tập nhiều ở Chủ tịch huyện Tống. Cô là một đồng chí tốt!
Vương Bác chỉ biết đáp:
- Nên làm như thế!
Nhưng y không biết, Hoàng Vệ Hoa nói với mình những điều đó có dụng ý gì? Nên bàn bạc với Ban tuyên giáo mới đúng, nói với mình mà không cần mình tuyên truyền. Nhiều lắm mình cố gắng chút, làm tốt công tác đề phòng, ngăn chặn chuyện như vậy phát sinh lần nữa.
Hoàng Vệ Hoa lại thở dài,
- Bí thư Vương, lần này anh cũng là gương điển hình chống Sars, anh cũng là một nhân vật anh hùng, chúng tôi dự định nêu lên vài tấm gương trong đó có anh. Anh về chuẩn bị chút, ban Tuyên giáo và Đài truyền hình, chắc khoảng mấy ngày nữa sẽ đến phỏng vấn anh!
- Tôi?
Vương Bác giật mình.
Mấy ngày trước còn phê bình mình, giờ đây lại khen ngợi, tuyên truyền mình thành hình tượng, sự thay đổi này quá lớn! Tuy nhiên, trong lòng Vương Bác hiểu, lần chống Sars này, mình cũng không có thua ai.
Nói về công lao, y không thể so với Tống Thúy Bình đã mất. Nếu là người khác, chắc chắn Vương Bác là người đầu tiên không phục. Nhưng hôm nay y cảm thấy có gì đó không đúng.
Vẫn cảm thấy trong lời nói của Hoàng Vệ Hoa có ý gì đó, rốt cuộc anh ta muốn nói gì, và muốn che giấu điều gì?
Bởi vì trong lòng thấy kỳ lạ, khiến cho Vương Bác cảnh giác. Vì thế, y lấy cớ,
- Bí thư Hoàng, chỉ sợ như vậy không tốt lắm đâu? Chủ tịch huyện Tống dù sao cũng đã mất.
Lấy mình và người đã mất đặt cùng một chỗ để tuyên truyền, Vương Bác cảm thấy không ổn.
Hoàng Vệ Hoa hiểu ý của y, không kìm nổi cười lên:
- Ồ, ồ, ồ. Nhìn xem tôi, đang làm gấp chuyện này. Nhất định phải làm tốt việc tuyên truyền Chủ tịch huyện Tống, tạo thành nhân vật anh hùng ở huyện Sa. Nhưng Bí thư Vương cũng đáng được khen ngợi, sự cố gắng của anh, chúng tôi đều thấy, nên khen thì phải khen, nên thưởng thì phải thưởng.
- Nếu là vậy, vậy chúng ta nên thảo luận một phương án, cố gắng để mọi người không hiểu lầm. Chia làm hai lần thông báo, hay là dùng hình thức khác để thưởng, anh cũng nên đích thân viết tốt tốt tài liệu đi, chỉnh sửa một ít những chiến tích chống Sars của các anh. Đến lúc đó anh tránh không được phải báo cáo trên cuộc họp.
Từ văn phòng của Hoàng Vệ Hoa đi ra, trong lòng Vương Bác cười lạnh nói:
- Thu phục lòng người! hơi nôn nóng một chút rồi?
Chỉ có điều y không hiểu, Hoàng Vệ Hoa làm vậy có dụng ý gì? Theo lý thuyết, anh ta bị Tào Lương Kỳ nắm trong tay, không thể để chuyện tốt cho mình được. Cho dù muốn tuyên truyền, bọn họ cũng sẽ nói qua. Biểu hiện hôm nay, đúng là không bình thường