Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 980 : Nỗi khổ của Hà Tiêu Tiêu

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Cuối cùng Trương Nhất Phàm cũng nói ra sự thật, khiến Đổng Tiểu Phàm hết sức ngạc nhiên:



- Hả, sao lại như vậy?



Trương Nhất Phàm nói:



- Chuyện này nhất định em đừng nhắc đến với cô ấy, một khi nhắc đến, cô ấy sẽ đau lòng.



Đổng Tiểu Phàm lẩm bẩm nói:



- Cuối cùng bây giờ em đã hiểu, lý do tại sao chị ấy luôn không chịu tìm đối tượng. Thì ra là mình không thể sinh con được, sợ liên lụy đến đối phương, ôi! Sao lại như vậy chứ?



Vốn dĩ Trương Nhất Phàm định không nói ra chuyện này, nhưng hắn nghĩ nếu mình không nói, Đổng Tiểu Phàm sẽ không hiểu Hà Tiêu Tiêu đã vì gia đình mình mà làm những gì. Tuy họ là chị em, chị em cũng có khoảng cách, chị em có thân đến mấy cũng không thể bằng ân tình giữa hai vợ chồng.



Chuyện của Hà Tiêu Tiêu vốn là vì Tiểu Thiên Vũ mà ra, nếu như không phải cô ấy ra tay cứu người, e rằng Đổng Tiểu Phàm đã sớm không còn trên đời này nữa. Nghe được cảnh đời đau thương như vậy của chị gái, trái tim Đổng Tiểu Phàm lại rối loạn lên.



Cô nghĩ phải chăng mình nên có một sự bù đắp cho chị gái, cũng không nên gọi là bù đắp, giữa chị em không tồn tại cách nói này, cô liền nghĩ, mình phải làm thế nào để giúp chị ấy đây?



Đột nhiên cô nhìn người đàn ông của mình:



- Tên khốn kiếp, chúng ta ly hôn đi!



Trương Nhất Phàm giật mình:



- Em bị bệnh thần kinh à, đang yên đang lành ly hôn gì chứ, ly hôn rồi có thể bù đắp nỗi đau của Tiêu Tiêu sao?



- Chúng ta ly hôn rồi, anh cưới chị đi? Chị ấy không gả đi được, hơn nữa chị ấy cũng đã từng nói, không để mắt đến người đàn ông nào, trừ phi là ưu tú giống như anh vậy.



Trương Nhất Phàm ngẩn người nhìn cô:



- Sao em lại có suy nghĩ như vậy? Em xem em nói như vậy có được không?



Đổng Tiểu Phàm đột nhiên đầy băn khoăn:



- Vậy phải làm sao? Chúng ta còn có cách nào có thể giúp chị ấy?



Trương Nhất Phàm nói:



- Sớm biết vậy anh không nói với em rồi, thật ra, em cũng không cần quá lo nghĩ, nếu không thì cô ấy cũng sẽ cảm thấy bất an. Cứ để mọi người bình an vô sự mà sống không phải tốt hơn sao? Lo nghĩ quá rồi, trong lòng mọi người đều có chút không vui, ngược lại còn phá vỡ hòa khí bây giờ.



Đổng Tiểu Phàm lầu bầu nói:



- Nhưng trong lòng em luôn cảm thấy có chút bất an, cảm thấy nợ chị ấy quá nhiều, Hay là...



Cô nhìn Trương Nhất Phàm, do dự không nói gì nữa.


Hà Tiêu Tiêu nói:



- Không nói nữa, em gái ngoan, chúng ta ngủ thôi!



- Không được! Chị là chị của em, em có thể bỏ mặc sao? Chị vì em mà chịu đựng nỗi đau lớn như vậy, em lại bất lực. Chị, em xin lỗi chị!



Hà Tiêu Tiêu thờ dài:



- Đây đều là số phận, trước đây chị đã đi xem số rồi, không có cách nào khác, thay đổi không được đâu.



Đổng Tiểu Phàm cắn môi:



- Cho dù như thế nào, em cũng phải nghĩ cách thử xem, yên tâm đi, bây giờ khoa học phát triển như vậy sẽ có cách thôi.



Hà Tiêu Tiêu nói:



- Nếu có cách, chị đã sớm nghĩ đến rồi, khi ở New York, chị đã âm thầm đi khám rồi.



- Thế sao rồi?



Đổng Tiểu Phàm nắm lấy cánh tay của cô, Hà Tiêu Tiêu buồn bã lắc đầu.



- Sao có thể được? Lại không phải bệnh hiểm nghèo gì?



Hà Tiêu Tiêu nói:



- Em còn không tin ư, có một số chuyện đã là do số phận an bài, cho dù em có phản kháng như thế nào cũng không được. Thật đó.



Lúc này, cô lại nhớ lại khi ở Thâm Quyến, cùng với Trương Nhất Phàm gặp được một ông thầy bói. Lúc đó hai người nhất thời hiếu kì, Hà Tiêu Tiêu bói một quẻ, không ngờ sau đó rất linh nghiệm. Chỉ đáng tiếc, cô vẫn không gặp lại ông lão xem bói này lần nào nữa.



Nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm vì mình, ngược lại Hà Tiêu Tiêu còn khuyên:



- Em đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, chúng ta như bây giờ chẳng phải quá tốt sao? Không lẽ em lại muốn gả chị cho ai chứ? Phải không? Nói em biết, trên thế gian này đã không còn người mà chị muốn lấy rồi.



Đổng Tiểu Phàm nói:



- Không đâu, trước đây em không biết nỗi khổ của chị, bây giờ em sao nhẫn tâm gả chị cho người ta khinh bỉ chứ.



Cô không dám nói câu nói trong lòng.



Hà Tiêu Tiêu nói:



- Được rồi, chúng ta cái gì cũng không nói nữa, nếu đã là chị em cũng không tồn tại là ai nợ ai. Tiểu Phàm, thật ra, chị cũng có lỗi với em. Ôi ——



Cô cũng thở dài, trước sau vẫn không nói nên lời.