Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 1008 : Cuộc nói chuyện giữa hai lãnh đạo

Ngày đăng: 17:25 30/04/20


Chiêu này của Trương Nhất Phàm làm nhiều người nhận ra rằng, không nên lấy sự khoan dung, nhường nhịn của người khác coi đó là một sự yếu hèn, đây là một cách suy nghĩ rất ngu dốt.



Rất nhiều nơi lần lượt bị bắt buộc cải cách và chỉnh đốn, Song Giang chính là minh chứng rõ ràng nhất. Với tình hình này những ý nghĩ khác trong đầu của bọn họ đã hoàn toàn mất đi.



Tối đến Thẩm Hoành Quốc đến thăm Lý Thiên Trụ, hai người ngồi ở phòng khách uống trà, Lý Thiên Trụ liền nói:



-Anh Thẩm, màn kịch của chúng ta phải hạ như thế nào đây?



Thẩm Hoành Quốc nói:



-Không hạ nữa, tôi làm sao hạ qua anh.



Gã bưng ly lên:



-Trà này ngon quá, ai tặng vậy?



Lý Thiên Trụ liền cười



-Đường đường là Ủy ban Kỷ luật, ngay cả việc nhỏ này cũng tra hỏi tôi hay sao? Bây giờ anh là một Chủ tịch tỉnh, việc trước kia còn nhớ làm gì, anh thật là...



Thẩm Hoành Quốc nói:



-Ở phương diện này, Lý Hồng làm tốt hơn tôi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước! Có những người trẻ như họ, tôi thật sự cảm thấy mình đã già rồi.



Lý Thiên Trụ hơi lo sợ:



-Cẩn thận đấy, những lời này mà để ông cụ nghe được thì không tha cho anh đâu.



Hai người liền cười phá lên, với những hành động gần đây của Lý Hồng, trong lòng họ đều biết rõ, tuy nhiên Lý Hồng làm việc rất quang minh chính đại và cũng không sợ những lời ong tiếng ve của người khác.



Đối với việc Lý Hồng nhậm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, thì ông đã hiểu năng lực và tích cách của Lý Hồng ra sao rồi. Việc xử lý nhiều cán bộ đó của Lý Hồng ở Hoài Châu cũng là kết quả mà Lý Thiên Trụ phải âm thầm thừa nhận.




-Việc này tôi đã định, anh chỉ cần nghe theo là được rồi.



Vì sao Thẩm Hoành Quốc lại sắp xếp việc này, gã không sợ gây ra mâu thuẫn hay sao? -Trương Nhất Phàm suy nghĩ lời nói của Thẩm Hoành Quốc.



Thẩm Hoành Quốc cũng mặc kệ



-Mấy ngày nữa tôi phải về kinh thành, tôi không muốn mất vị khách này. Còn về việc sau khi đã thương lượng, sắp xếp hắn ở đâu, thì do bọn họ quyết định. Nhiệm vụ của anh là phải giữ họ ở lại Tỉnh Tương này.



Trương Nhất Phàm thấy Thẩm Hoành Quốc thận trọng như vậy, xem ra vị khách này thật không đơn giản, nhưng không biết vị này là ai? Chắc là có quan hệ bà con hoặc là nhà đầu tư nước ngoài.



Người bình thường thì làm gì được Chủ tịch Tỉnh Thẩm Hoành Quốc coi trọng như vậy.



Đang suy nghĩ thì đột nhiên Thẩm Hoành Quốc nói:



-Hai mươi năm nữa, anh nghĩ xem của cải gì có thể kéo kinh tế phát triển?



Trương Nhất Phàm nghiêm mặt nói:



- Bất động sản vẫn là trào lưu chủ yếu của Trung Quốc, ngoài ra công nghiệp ô tô cũng có triển vọng lớn, tôi đoán năm tới mười năm nữa, nước ta sẽ từ một vương quốc xe đạp thành một vương quốc xe hơi.



Thẩm Hoành Quốc bỏ điếu thuốc xuống



-Tốt lắm, anh qua ải rồi đó. Ngày 14 này, anh đón vị khách ấy chính là một vị đứng đầu trong ngành chế tạo xe hơi, bọn họ định ở lục địa nước ta mở ra một thị trường mới. Vì vậy lần này chỉ được thành công không được thất bại. Xảy ra vấn đề gì tôi sẽ hỏi tội anh.



Vừa cho người ta ân huệ liền đòi lại ngay, Thẩm Hoành Quốc này thật là, vì sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ, cứng rắn như vậy? Hơn nữa kiên quyết không cho Phó chủ tịch thường trực tỉnh nhúng tay vào, Thẩm Hoành Quốc đang nổi loạn rồi đây.



Nhưng thật ra Trương Nhất Phàm rất hy vọng Thẩm Hoành Quốc mạnh mẽ trở lại, bày tỏ sự hăng hái như khi Lý Thiên Trụ làm Chủ tịch tỉnh. Xem ra sự cứng rắn của Thẩm Hoành Quốc, Trương Nhất Phàm đành phải động ý



-Thôi được để tôi đi tiếp đãi.