Quan Gia
Chương 1116 : Vừa đến Bình Nguyên đã có chuyện xảy ra
Ngày đăng: 01:34 20/04/20
Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1116: Vừa đến Bình Nguyên đã có chuyện xảy ra
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
Đoàn xe lên đường khá thuận lợi, nhưng vừa tới Bình Nguyên đã xảy ra chuyện.
8 giờ 30 sáng xuất phát, lúc hơn 12 giờ ngừng ăn trưa, tình hình giao thông cũng không tệ lắm, xe đi rất nhanh. Hơn 3 giờ, đã chạy được hơn 200 km. Không chạy trên đường cao tốc mà đạt được tốc độ này thì đã rất kinh người.
Đương nhiên, toàn bộ đều là xe xịn. Toyota, Audi, Lexus, đừng nói là giữa thập niên 90, cho dù là đến đầu thế kỷ 21 cũng đã là xe sang. Nguyên nhân chủ yếu là tốc độ xe rất nhanh.
Chạy lâu như vậy, đến lúc ăn cơm trưa vẫn chưa tiến vào khu vực nội thành thành phố Bình Nguyên, vẫn còn ở bên ngoài thành phố cấp 3. Các đồng chí Bình Nguyên không làm kinh động các đồng nghiệp ở thành phố cấp 3 này, bèn dùng cơm ngay tại một quán cơm gia đình ở ngay cạnh quốc lộ.
Gọi là quán cơm gia đình nhưng thật ra chỉ là nhà ở bình thường trang trí sơ sài. Bước vào cửa là bàn ghế kiểu cũ, bàn bát tiên, băng ghế dài, chỉ đơn giản quét lại một lớp sơn, rất nhiều chỗ đã bong tróc ra từng mảng.
Trần Kiếm liền liên thanh xin lỗi, xin phó Cục trưởng Lưu và Chủ nhiệm Tôn thông cảm hơn. Quán ăn gia đình này tuy đơn sơ, nhưng được cái thoải mái. Nói theo kiểu đời sau, chính là bảo vệ môi trường xanh, không thể so sánh với các khách sạn nấu nướng tỉ mỉ.
Nhưng khi thức ăn được mang lên bàn, Lưu Vĩ Hồng âm thầm cảm thán. Không ngờ toàn bộ đều là sơn hào hải vị, không có gì là thức ăn nhà nông. Lưu Vĩ Hồng tuyệt đối không tin, một quán ăn ven đường như vậy có thể dự trữ hải sâm.
Chỉ cần nghĩ một chút sẽ rõ.
Căn bản là cán bộ Bình Nguyên đã chuẩn bị tốt rồi. E là tối qua, các đồng chí trong văn phòng Thành ủy Bình Nguyên đã chạy tới đây, mang theo cả sơn hào hải vị, chỉ chờ đoàn xe lãnh đạo đến là lập tức bưng lên.
Công tác tiếp đãi này, Trần Kiếm không thể không quan tâm.
Chỉ có điều khoe khoang như thế, khiến lòng Lưu Vĩ Hồng không vui. Toàn bộ quá trình dùng cơm trưa, vẻ mặt phó Cục trưởng Lưu trước sau gì cũng rất bình thản, dường như đối với nhiệt tình khoản đãi của thành phố Bình Nguyên không hề cảm kích chút nào. Có lẽ trong lòng Trần Kiếm rất buồn bực. Không biết sếp lớn này rốt cuộc nghĩ thế nào.
Nhưng kỳ thật tâm trạng của Trịnh đại tiểu thư khá tốt. Cơm nước xong cô còn dành thời gian đi bộ một vòng thưởng thức phong cảnh tự nhiên của cao nguyên hoàng thổ.
Dùng cơm xong đã quá ngọ, mọi người cũng không nghỉ ngơi gì nữa, lập tức lên xe, tiếp tục xuất phát về hướng Bình Nguyên.
Còn cả lộ trình hơn ba trăm dặm, có thể gian nan hơn. Mọi người rời khỏi quán ăn gia đình không lâu, tình trạng đường xá rõ ràng trở nên kém hơn rất nhiều. Mặt đường hẹp hơn và cũng gập ghềnh hơn. Nhiều chỗ, đoàn xe không có cách nào duy trì “đội hình”, chỉ có thể bặm môi tránh né như khiêu vũ tránh những ổ gà và rãnh nứt thình lình xuất hiện trên mặt đường.
Tốc độ xe chạy thay đổi hẳn.
“Hưởng thụ” sự dằn xóc của xe chạy trên vùng núi, Lưu Vĩ Hồng nói với Hạ Cạnh Cường đang ngồi bên cạnh:
- Chủ tịch thành phố Hạ, theo tình hình giao thông này mà nói, xe vận chuyển hàng hóa từ Bình Nguyên đến Tần Quan có lẽ không dưới một ngày một đêm phải không?
Hạ Cạnh Cường gật đầu, nói:
- Cũng xấp xỉ như vậy, phải trên hai mươi tiếng. Hàng hóa lưu thông không nhanh chóng, kinh tế cũng phát triển không tốt gì mấy. Vận chuyển đường sắt lại không do thành phố chúng tôi quản lý, cần Cục Đường sắt thống nhất châm ngòi. Hơn nữa, sức vận chuyển của đường sắt cũng có hạn, chỉ có thể ưu tiên vận chuyển hàng hóa hàng loạt, còn hàng hóa lẻ tẻ của người dân thì chủ yếu dựa vào mạng lưới vận chuyển theo đường quốc lộ. Thế nên giờ phải trăm phương nghìn kế dự trữ tiền, bán đi một ít nhà máy, chuyển nhượng vài quyền khai thác mỏ để tập trung tài chính làm đường.
Trong lúc vô ý, Hạ Cạnh Cường đã “biện hộ” vài câu ình.
Lưu Vĩ Hồng dường như không hề để ý đến lời “biện hộ” của Hạ Cạnh Cường, nói:
- Bán một ít nhà máy để kiếm tiền là biện pháp khả thi. Nhưng chuyển nhượng quyền khai thác mỏ cần đặc biệt cẩn thận. Dự trữ than đá là nguồn tài sản ngầm lớn nhất của Bình Nguyên. Kinh tế Bình Nguyên phát triển sau này, phải nhờ vào các mỏ than này. Giờ đem bán hết các mỏ, những người đến sau phải làm sao?
Thư ký đang ngồi ở ghế lái phụ, nhưng vẫn lắng nghe Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường nói chuyện, nghe được một câu như thế, rõ ràng hơi trố mắt lên một chút, qua kính đưa mắt nhìn về phía sau, dường như muốn nhìn kỹ Lưu Vĩ Hồng lần nữa.
Vị phó Cục trưởng Lưu này nói chuyện cũng quá gọn gàng dứt khoát. Chẳng khác nào trách Hạ Cạnh Cường chỉ thấy lợi trước mắt, mặc kệ về sau.
Nhưng Hạ Cạnh Cường cũng không tức giận, thuận miệng nói:
- Phó Cục trưởng Lưu, kinh tế phát triển, mỗi giai đoạn đều có mỗi trọng điểm khác nhau, các phương pháp thực thi cũng không giống. Tài nguyên than đá lúc này, đối với chúng ta mà nói, rất quan trọng. Nhưng qua nhiều năm sau, nói không chừng sẽ phát sinh ra nguồn năng lượng mới. Hơn nữa, chỉ cần hiện tại chúng ta làm thật tốt, tạo một nền tảng vững chắc, đó đã là sự giúp đỡ lớn nhất với người đến sau. Tin rằng lúc đó họ có thể tìm được phương thức phát triển tốt nhất. Đương nhiên, như phó Cục trưởng Lưu trước đây ở Hạo Dương, tiến hành khai thác tập trung tài nguyên than đá và các kim loại màu khác, cũng là một biện pháp tốt. Ha ha… mặc kệ mèo đen hay mèo trắng, bắt được chuột thì là mèo hay.
Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu lại, rõ ràng không ủng hộ lý luận này của Hạ Cạnh Cường. Nghe ra, Hạ Cạnh Cường nói cũng có lý vài phần, nhưng Lưu Vĩ Hồng hiểu rõ, mười mấy năm sau này, kinh tế quốc gia chúng ta phát triển với tốc độ cao, thì chi phí tiêu dùng các nguồn tài nguyên lâu dài cao hơn mười lần chi phí trung bình của thế giới. Nếu cứ thế mãi, ắt là khó duy trì được.
Người đương quyền của chính quyền địa phương, nếu mỗi người đều có ý nghĩ như Hạ Cạnh Cường, thì trong thời gian nhậm chức, muốn trăm phương nghìn kế xâu xé tiềm lực, không tiếc phải trả giá để kinh tế phát triển trong thời gian ngắn, hậu quả thế nào khó mà lường được.
Nhưng Lưu Vĩ Hồng không nói gì thêm. Hoàn cảnh lúc này rõ ràng không thích hợp để đào sâu, nghiên cứu thảo luận vấn đề. Tính cách Hạ Cạnh Cường cũng thuộc loại không dễ dàng bị người khác thuyết phục.
Còn lại lộ trình hơn 300 dặm, ước chừng đi thêm sáu bảy tiếng, khi màn đêm buông xuống, mới nhìn thấy ánh đèn xa xa của Bình Nguyên
Lái xe thở pháo nhẹ nhõm
Trong vòng 3 ngày, trên đoạn đường này bôn ba hơn 1000 km trên đcon đường này, cũng quả thật đủ vất vả, hiện giờ cuối cùng cũng đã bình an về đến nhà.
Khu vực thành phố Bình Nguyên, quy mô không lớn, đoàn xe sau khi tiến vào nội thành, không đến 20 phút, thì dừng ngay ở một khách sạn không ngừng lập lòe ánh đèn nê ông. Biển hiệu phía trên ánh đèn, viết bốn chữ to “Khách sạn Hân Duyệt”
Tuy rằng được xưng là khách sạn, khách sạn Hân Duyệt kỳ thật chỉ có sáu tầng lầu, dạng hình hộp, nhìn qua hẳn là kiến trúc vài năm trước, chưa vào cửa, đã có thể ngửi được mùi thịt dê.
Lưu Vĩ Hồng suy đoán, quy mô khu vực thành phố Bình Nguyên, hẳn là chỉ đại khái tương đương với Cửu An, có lẽ còn không bằng Cửu An. Dù sao vị trí địa lý Cửu An, so với Bình Nguyên thì ưu việt hơn nhiều. Khách sạn Hân Duyệt này, có lẽ là khách sạn cao cấp nhất Bình Nguyên
- Phó cục trưởng Lưu, mời mời, ha ha, chúng ta vẫn còn ở ngoài ngoại thành, điều kiện đơn sơ, xin Phó cục trưởng Lưu thông cảm cho…
Trần Kiếm từ chiếc Toyota Crown đi xuống, cười ha hả nói, còn ném ra một câu trong sách
Nếu các ở thời kì Đường Tống, thành phố Bình Nguyên quả thật có thể nói là còn ngoài ngoại thành, lúc này dĩ nhiên là không còn
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bí thư Trần khách khí, tất cả mọi người là vì công tác thôi. Thêm nữa điều kiện này, cũng rất không tồi
- Đúng đúng, vì công tác vì công tác, Phó cục trưởng Lưu, trưởng phòng Long, chủ nhiệm Trịnh, mời!
Lập tức đoàn người vây quanh đám người Trần Kiếm, Lưu Vĩ Hồng và Hạ Cạnh Cường, tiến vào khách sạn Hân Duyệt. Tuy rằng bề ngoài nhìn khá cổ xưa, trang hoàng bên trong khách sạn Hân Duyệt, coi như không tồi, phỏng chừng là có tu sửa qua, cũng là có chút tráng lệ.
Nhân viên công tác của Văn phòng Thành ủy, tất nhiên đã sớm làm xong tất cả chuẩn bị tiếp đãi. Bởi vì người khá nhiều, khách sạn Hân Duyệt không có phòng riêng lớn như vậy, chỉ đơn giản làm mấy bàn tại đại sảnh, dùng bình phong ngăn cách, tạo thành khu vực. Nhóm lãnh đạo dưới sự dẫn dắt của nhân viên phục vụ khách sạn, đều vào chỗ
- Phó cục trưởng Lưu, lần đầu tiên đến Bình Nguyên phải không? Chúng ta nếm thử chút mùi vị Bình Nguyên, canh màn thầu thịt dê, thế nào?
Kỳ thật, canh màn thầu thịt dê không chỉ là đặc sản Bình Nguyên, có thể nói là một trong những món chính nổi tiếng nhất toàn Lũng Tây thậm chí toàn bộ địa khu ở vùng Tây Bắc, đương nhiên, khẩu vị từng thành thị, sẽ hơi khác nhau.
- Tốt, đã tới vùng Tây Bắc, không thể không ăn canh màn thầu thịt dê
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
- Ha ha, Chủ tịch thành phố Hạ khi mới nhậm chức, liên hoan các đồng chí trong bộ máy, cũng là ăn canh màn thầu thịt dê. Tuy nhiên Chủ tịch thành phố Hạ vào lúc đó, vẫn có chút chưa quen
Trần Kiếm liếc mắt nhìn Hạ Cạnh Cường bên cạnh một cái, cười ha hả nói. Trở lại Bình Nguyên, thì đã tới địa bàn của mình, Trần Kiếm hoàn toàn thả lỏng, thoải mái rơi tự nhiên, phong thái nhân vật số một được biểu lộ không chút bỏ sót.
Hạ Cạnh Cường khẽ mỉm cười, cũng không "Biện giải"
Lập tức nhân viên phục vụ bưng bát sứ và màn thầu lên, mời khách tự động thủ, xé nhỏ màn thầu. Trần Kiếm liền ở một bên giải thích, nói là khách phải dùng tay xé nhỏ màn thầu, thì canh màn thầu thịt dê này mới có được mùi vị đủ tiêu chuẩn, ăn ra mùi hương của nó
Trịnh Hiểu Yến cao hứng phấn chấn, xé cho cả một tô màn thầu
Hạ Cạnh Cường cười nói:
- Chủ nhiệm Trịnh, nhiều màn thầu như vậy, chút nữa sẽ đổ canh thịt dê vào, sẽ thành ra một tô màn thầu đấy, cô ăn hết chứ?
Trịnh Hiểu Yến cười hì hì nói
- Không sao, ăn hết, tôi giờ còn có thể nuốt cả con dê nướng nữa là
Sau khi ăn xong cơm trưa, thì xóc nảy hơn bảy tiếng trên đường đi, Trịnh Hiểu Yến quả thật cảm thấy hơi đói bụng.
Mọi người liền phá lên cười ha ha, không khí rất là nhiệt liệt hòa hợp.
Bữa cơm này món chính là canh màn thầu thịt dê, rồi có thêm vài món nhỏ, không có sơn hào hải vị khác, mà lại khiến người ăn rất vui vẻ ra mặt, liên thanh trầm trồ khen ngợi. Trịnh Hiểu Yến tuy rằng không ăn hết bát canh màn thầu thịt dê, nhưng cũng nuốt được hơn nửa, không ngừng tán thưởng.
Cơm nước xong, trời cũng đã tối, Trần Kiếm cũng là không đề nghị hoạt động khác, mời chủ nhiệm Tôn, Phó cục trưởng Lưu và các đồng chí sớm nghỉ ngơi, ngày mai bàn lại sự tình của công tác.
Phòng sớm đã được khách sạn Hân Duyệt chuẩn bị xong
Lúc đó Lưu Vĩ Hồng, Tôn Xương Bình và các đồng sự của văn phòng quản lý giám sát tài sản quốc gia tỉnh, cục giám sát, cùng đám người Trần Kiếm Hạ Cạnh Cường hàn huyên nói lời từ biệt, đây cũng là lễ tiết tất yếu.
Không ngờ tình trạng liền vào lúc này phát sinh.
Bên này nhóm lãnh đạo đang chuẩn bị lên xe rời khỏi, bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng quát lớn, liền sau đó chính là thanh âm vật kim loại rơi xuống mặt đất, mọi người theo tiếng mà nhìn, chỉ thấy một cô bé khoảng mười tuổi bé té ngã trên đất, nhỏ giọng khóc, cách đó không xa đánh rớt một cái bát tráng men, mấy đồng tiền xu và mấy tờ tiền lẻ rơi rải rác
Bên cạnh cô bé, là một bảo vệ đang đứng