Quan Gia
Chương 1120 : Chủ nhiệm phân xưởng già mà cay độc
Ngày đăng: 01:34 20/04/20
Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1120: Chủ nhiệm phân xưởng già mà cay độc
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
- Ông nằm xuống, ông nằm xuống, chúng tôi nhất định giúp anh giải quyết, nhất định giải quyết!
Trần Kiếm đứng ở một bên, liên thanh nói.
Vốn đồng chí lãnh đạo khi nói chuyện rất ít khi sảng khoái như vậy, lần này, Trần Kiếm xem như ngoại lệ, miệng đầy chấp nhận, làm cam đoan. Có lẽ, đây cũng là ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng, bày tỏ thái độ gì đó
Đặng Hữu Chương biết Trần Kiếm là Bí thư Thành ủy, là quan lớn nhất thành phố Bình Nguyên, nghe được y nói như vậy, lập tức thở phào một hơi, tức khắc nằm xuống, thở khó khè
Tiểu Uyển Nhi thấy sắc mặt cha so với bình thường càng vàng như nến, không khỏi bật khóc, nức nở nói:
- Ba, ba đói rồi, ăn canh màn thầu thịt dê đi, thật sự ngon lắm mà…
Vừa nói vừa giơ tay lau nước mắt.
Đặng Hữu Chương bớt thở dốc, xoay người lại một cách khó khăn, đối mặt với con gái, nói:
- Được, ba ăn canh màn thầu thịt dê… Con lấy cái chén nhỏ lại đây, đút ba ăn một ít, còn lại, sáng ngày mai ăn tiếp
Đặng Uyển Nhi nghe cha chịu ăn canh thịt dê, lập tức vô cùng vui sướng, vội vàng lau sạch nước mắt, chạy tới tủ chén nhỏ lấy cái chén
Trịnh Hiểu Yến nói:
- Đặng Hữu Chương, nếu anh ăn được hết, thì cứ ăn hết đi. Sáng mai, tôi sẽ mua đồ ăn sáng cho Uyển Nhi
Đặng Hữu Chương cười khổ một cái, nói:
- Cám ơn cô, tôi… tôi ăn không vô, vì tâm ý của con gái, nên tôi ráng ăn một chút
Trịnh Hiểu Yến nước mắt lại chảy dài
Đặng Uyển Nhi đem tới một cái chén nhỏ, thật cẩn thận múc ra non nửa chén canh màn thầu thịt dê trong hộp ra, đứng ở bên giường, từng thìa từng thìa đút cho Đặng Hữu Chương ăn, vừa đút vừa hỏi:
- Ba ơi, ăn ngon không?
- Ngon lắm, Uyển Nhi ngoan!
Đặng Hữu Chương cố sức nâng cánh tay gầy trơ xương, nhẹ nhàng vuốt đầu con gái, trong ánh mắt tràn đầy sự thương yêu
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Thư ký của Trần Kiếm ở bên ngoài nói:
- Bí thư Trần, chủ nhiệm phân xưởng 1 nhà máy thuộc da đến
Trần Kiếm vội vàng nói:
- Được, cho anh ta vào
Đặng Hữu Chương nói chuyện rất khó khăn, Đặng Uyển Nhi lại quá nhỏ nói không rõ ràng, Trần Kiếm chính đang cần một “người hiểu chuyện” nói rõ với mọi người
Một đồng chí nam lớn tuổi – chắc hơn 50 - đi đến, mặc áo may ô trắng và chiếc quần cộc, hiển nhiên là đang hóng mát ở bên ngoài, bị thư ký kêu đến đây
- Xin chào, tôi là Trần Kiếm, Bí thư Thành ủy Bình Nguyên
Trần Kiếm chủ động tiến lên, vươn tay với đồng chí lão thành, tươi cười rạng rỡ
Đồng chí lão thành lại không hề cảm kích, mà quan sát Trần Kiếm từ trên xuống dưới vài lần, không mặn không nhạt hỏi một câu:
- Ông thật sự là Bí thư Thành ủy?
Trần Kiếm liền có chút xấu hổ, tay vươn ra, liền đóng băng tại chỗ, không tiện thu lại, đành phải nói:
- Đúng vậy, tôi chính là Bí thư Thành ủy, đồng chí lão thành, xin chào!
Mắt thấy đồng chí lão thành vẫn như cũ không có ý bắt tay với Trần Kiếm, thư ký Trần Kiếm liền có chút tức giận vội vàng nhắc nhở nói:
- Chủ nhiệm Võ, Bí thư Trần bắt tay với ông đó
Vị Chủ nhiệm Võ này là anh ta từ bên ngoài tìm được, chính là để Bí thư Trần có thể tìm hiểu rõ tình hình, ai ngờ tên già này lại không biết điều tí nào, dám bỏ mặt Bí thư Thành ủy tiến thối không được. Chút nữa có khi nào Bí thư Trần sẽ đổ tội lên đầu anh ta không đây?
- Tôi biết. Bá tánh bình dân, công nhân viên chức thất nghiệp chúng tôi, không đảm đương nổi lễ tiết này của Bí thư Trần đâu
Không ngờ chủ nhiệm Võ đúng là tính cách cay cú, già mà cay độc, không hề chửi bới thư ký, hai mắt trợn ngược, lạnh lùng nói.
Thư ký vào lúc này mồ hôi ướt đẫm trên trán, không biết làm thế nào cho phải, trong đầu hối hận không ngừng, thực không nên tìm "Lão khốn khiếp" này đến đây, đây chẳng khác nào là lấy đá đập vào chân mình rồi?
Trần Kiếm cũng là sắc mặt biến đổi, một cơn tức giận bỗng chốc dâng lên não, chỉ muốn phẩy tay áo bỏ đi, lập tức rời khỏi dãy nhà ngang dơ bẩn ô uế này, về nhà ngủ một giấc. Hai ba ngày nay, Bí thư Trần cũng đã quá mệt mỏi rồi
Nhưng Trần Kiếm dù sao cũng là Trần Kiếm, rất nhanh đã áp chế lửa giận trong lòng, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, chậm rãi thu tay lại, nói:
- Chủ nhiệm Võ, xem ra ông rất có ý kiến đối với công tác của thành phố chúng tôi
- Bí thư Trần nói quá lời, chúng tôi không dám có ý kiến. Mấy ông quan lớn các ông ở thành phố, cho tới bây giờ đều là cao cao tại thượng, dù sao cho dù chúng tôi có ý kiến gì, các ông có lúc nào chịu nghe đâu
Chủ nhiệm Võ Vương cơn tức rất lớn, lớn tiếng nói
- Ông Võ, tôi nghĩ ông đã hiểu lầm. Đồng chí ở thành phố chúng tôi, không giống như ông nói đâu, ý kiến của quần chúng, chúng tôi luôn là vô cùng coi trọng. Chủ tịch thành phố Hạ cũng đã tự mình đến nhà máy thuộc da các ông, mở đại hội đại biểu công nhân viên chức, tiếp nhận ý kiến các ông
Trần Kiếm nói không vội vàng không hấp tấp, liếc mắt nhìn Hạ Cạnh Cường cách đó không xa một cái.
Vị công tử Hạ này, cũng thật sự là định lực tốt, từ lúc vào cửa, đến giờ không tằng hắng lấy một tiếng, thậm chí đến sắc mặt cũng không thay đổi, tĩnh lặng như một vũng nước chết, giống như y mới là quan đôn đốc từ Quốc vụ viện đến, hết thảy ở đây đều không có chút liên can đến chỉ là người đứng xem
Hạ Cạnh Cường với cái kiểu trầm tĩnh không bình thường này, thường xuyên khiến Trần Kiếm vừa buồn bực lại vừa bất đắc dĩ, thậm chí còn kèm theo từng đợt từng đợt ý sợ hãi. Một con người không thể nhìn thấu được, luôn sẽ khiến người khác không kìm nổi mà sợ hãi
Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng đã tới Bình Nguyên rồi, Hạ Cạnh Cường không ngờ vẫn là trầm tĩnh như cũ
Hậu thuẫn cứng rắn, đúng là khác hẳn!
- Ha ha, Bí thư Trần, ông đừngnói những lời như thế, lời nói này, chỉ là dụ dỗ con nít ranh mà thôi, tên Chủ tịch thành phố Hạ gì đó, quả thật có đến nhà máy thuộc da chúng tôi một chuyến, mở cuộc họp, trong cuộc họp nói rất hay, nói nhất định sẽ thận trọng suy xét ý kiến của công nhân viên chức chúng tôi gì gì đó. Thế nhưng gã ta có thật sự suy xét sao? Xoay mông cái, gì cũng quẳng sạch, không được mấy ngày liền bán mất nhà xưởng chúng tôi, chúng tôi đều thất nghiệp
Ai ngờ Trần Kiếm không đề cập tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc tới Chủ tịch thành phố Hạ, cơn giận chủ nhiệm Võ không biết từ đâu bỗng ập đến, nổi giận đùng đùng nói.
Lần này, đến lượt thư ký Hạ Cạnh Cường đổ mồ hôi lạnh.
Lão già này, thật đúng là “khẩu đại bác ngu si”, gì cũng có thể văng nổ ra bên ngoài. May làlão già này không phải chính mình tìm tới, bằng không, thật sự phiền toái lớn, Chủ tịch thành phố Hạ hiện tại, không biết sẽ tức giận đến thế nào
Nếu không phải thân ở bên trong hoàn cảnh như vậy, Trịnh Hiểu Yến gần như muốn cười raiếng
Nghe xem, “tên Chủ tịch thành phố Hạ gì đó”!
Phỏng chừng đại thiếu gia Hạ chưa bao giờ được "Đánh giá" như vậy, trong đầu không biết buồn bực thế nào. Cũng là đại thiếu gia Hạ kiềm chế tốt, nếu đổi thành Lưu nhị thiếu gia, chỉ sợ sớm đã nhảy dựng lên rồi.
Tuy nhiên nói đi phải nói lại, Lưu nhị thiếu gia có lẽ sẽ rất cố gắng phòng ngừa loại tình huống này phát sinh. Trịnh Hiểu Yến ở Cửu An hơn ba tháng, thái độ Lưu Vĩ Hồng đối với công việc, thái độ đối với quần chúng bình thường, Trịnh Hiểu Yến cũng là có hiểu biết rất sâu sắc
Đặng Hữu Chương nằm ở trên giường cũng rất khẩn trương, ông mơ hồ nhớ lại, vừa rồi khi Trần Kiếm tự giới thiệu, hình như là nói qua trong số khách đến, có một vị tên là "Chủ tịch thành phố Hạ". Chủ nhiệm Võ ở đây mặc kệ không lo nả pháo lung tung, còn không phải là đắc tội Chủ tịch thành phố sao? Lỡ mà mấy nhân vật lớn này phẩy tay áo bỏ đi, thì lấy ai đến chăm lo Uyển nhi sau này? Lão Võ tuy rằng là người tốt, chiếu cố người nhà anh ta cũng không ít, dù sao hiện tại là ốc không lo nổi mình ốc, bản thân khó giữ được. Uyển nhi sau này, còn phải trông mong vào mấy vị quan lớn này
Nói thêm, lão võ nã pháo loạn xạ như thế, Đặng Hữu Chương cũng thật sự đang lo cho y
Những người làm quan, nào có ai là thiện lương? Đừng thấy ở đây không tiện phát tác, quay đầu lại, không chừng bảo người trừng trị lão Võ ấy chứ! Làm quan ai mà không lòng lang dạ sói, có chuyện gì mà không làm?
- Chủ nhiệm Võ, lãnh đạo ở thành phố… ở thành phố là tới trợ giúp chúng ta, Bí thư Trần, Chủ tịch thành phố Hạ đều là đến trợ giúp chúng ta…
Đặng Hữu Chương dốc hết toàn lực, lớn tiếng nói.
Rất mịt mờ nhắc nhở chủ nhiệm Võ, “tên Chủ tịch thành phố Hạ gì đó” đang ở ngay trước mặt ông, ông chú ý chút đi
Đặng Hữu Chương dù là bệnh tình nguy kịch, sắp phải ra đi, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, biết lúc này, nếu trực tiếp nói ra tên của Chủ tịch thành phố Hạ, vậy càng khó xử, tất cả mọi người không xuống đài được
Cũng không biết chủ nhiệm Võ là nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Đặng Hữu Chương, hay là đã nghe hiểu lại không muốn "Thỏa hiệp”, lập tức kếu lên:
- Tiểu Đặng, anh sợ gì chứ? Anh sợ cái gì? Anh cũng đã là bộ dạng này, anh còn phải sợ bọn họ làm chi! Bọn họ sẽ đến trợ giúp chúng ta, anh nằm mơ đi! Nhà máy thuộc da chúng ta, đã được hơn ba mươi năm, trước kia liên tục sáu năm là đơn vị tiên tiến địa khu, bọn họ nói bán liền bán, không cho được một phân tiền. Cho dù hiệu quả và lợi ích hai năm trước không tốt, đang thua lỗ, nhưng anh bệnh thế này, trong nhà máy có phải vẫn luôn điều trị cho anh không? Hiện tại thì sao? Hiện tại thế nào? Anh chỉ có thể ở chỗ này chờ chết! Chỉ có thể dựa vào con gái anh ra ngoài xin cơm cho anh! Nếu không phải con gái mỗi ngày xin chút tiền cho anh, chích thuốc giảm đau cho anh, anh đã sớm đau đến chết rồi, không đau đến chết thì cũng đói đến chết, có thể sống được đến giờ không?
Chủ nhiệm Võ tâm trạng xúc càng thêm kích động, gần như là rít gào quát tháo.
- Tiểu Đặng, anh cũng không phải sợ, trời không tuyệt đường người. Ngày mai, chúng ta cáng anh đến thành phố, không, đến tỉnh cáo trạng! Để bọn làm lãnh đạo đó thấy, công nhân thất nghiệp chúng ta, sống như thế nào
Trong phòng bỗng nhiên liền trở nên yên lặng đến đáng sợ
Mắt thấy Trần Kiếm bỗng nhiên cũng không lên tiếng, Hạ Cạnh Cường vẫn là không nói lời nào, thư ký Hạ Cạnh Cường rốt cục không kìm nổi, ở một bên nói:
- Chủ nhiệm Võ, ông cũng không nên quá kích động, Nhà máy thuộc da đúng là bán rồi, nhưng nhà máy thuộc da mới đang được xây dựng ở ngoại ô thành phố, sang năm có thể đưa vào sản xuất, đến lúc đó các ông đều có thể đi làm lại. Tình huống này, các ông cũng đã biết rồi mà, khó khăn tạm thời, mọi người cùng nhau vượt qua chút đi
Chủ nhiệm Võ vung tay lên, cười lạnh nói:
- Nói nghe rất hay. Nhà máy mới là đang xây dựng, nhưng ông chủ mới cũng nói, chúng tôi muốn trở về làm việc, phải tham gia kỳ thi, tối ưu hoá tổ hợp, cạnh tranh công tác. Mấy ông già giống như tôi vậy, rồi người có bệnh tật như Đặng Hữu Chương, nhà máy có nhận không? Nếu không nhận, còn không phải là chỉ còn đường chết! Các ông nếu thực sự có chút lương tâm, tối thiểu không thể trơ mắt ra nhìn công nhân nhà máy bệnh đến chết, trơ mắt ra nhìn một cô bé chin tuổi, mỗi ngày ra ngoài xin cơm, nuôi sống ba nó!
- Chủ nhiệm Võ, xin ông đừng kích động. Chúng ta hôm nay nếu đã đến đây, thì vấn đề các ông phản ánh, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Xin ông tin tưởng chúng tôi
Lưu Vĩ Hồng đứng ở trước giường Đặng Hữu Chương, cuối cùng đã mở miệng nói chuyện, nhìn chủ nhiệm Võ, giọng điệu rất là thành khẩn.