Quan Gia
Chương 1132 : Không nộp tiền thì không cho đi học
Ngày đăng: 01:35 20/04/20
Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1132: Không nộp tiền thì không cho đi học
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: Mê Truyện
- Hóa ra là như vậy... Ha hả, trước kia tôi nghe nói mẹ của học sinh Đặng Uyển Nhi đã bỏ đi, nhiều năm cũng không thấy trở về, tôi còn tưởng rằng... Ha ha...
Hiệu trưởng Tạ liền cười, xoa tay. Đây là một động tác rất có ý nghĩa, rất nhiều người khi cảm thấy khó có thể tự kiềm chế, đều bất giác có động tác nhỏ nào đó.
- Hiệu trưởng Tạ, Uyển Nhi trước kia là học sinh trường học các ông. Sau lại bởi vì lý do gia đình, nên tạm thời tạm nghỉ học. Tuy nhiên tôi cho rằng một đứa nhỏ như cô bé ấy, khẳng định không thể nghỉ học quá lâu. Cho nên tôi và cha của cô bé đã thương lượng một chút, nên quyết định phải đưa cô bé trở về tiếp tục đi học.
- Đương nhiên, đương nhiên, trẻ nhỏ mà nghỉ học quá lâu, khẳng định là không được rồi. Trẻ em trong độ tuổi đi học, nên đến trường.
Hiệu trưởng Tạ cười nói, dường như nói chuyện cũng tốt lắm, không thấy tính tình ông ta có gì không tốt cả.
- Tốt lắm, cứ vậy đi hiệu trưởng Tạ. Không biết hiệu trưởng Tạ có thể lập tức ra chỉ thị, để Uyển Nhi được tiếp tục đến trường hay không?
- Ha hả, Trịnh tiểu thư rất nóng vội a ... Chuyện này, quả thật còn chưa được giải quyết xong đâu. Đến đây, đến đây, Trịnh tiểu thư, mời ngồi. Chúng ta hãy thương lượng một chút đi.
Hiệu trưởng Tạ đảo mắt, bật cười ha hả, mời nói.
Chủ nhiệm Lang thực sự không vui, nói:
- Hiệu trưởng, chuyện này sao còn phải thương lượng nữa? Được là được, không được lại không được, anh chỉ cần nói một câu mà thôi.
Vị Chủ nhiệm Lang này, từ lúc bắt đầu nhìn thấy Trịnh Hiểu Yến kia đã tràn đầy lòng thù địch đối với cô ấy. Từ đầu đến cuối, đều không có chút hoà nhã nào, dường như rất lo lắng giữa hiệu trưởng Tạ Giáo và Trịnh Hiểu Yến từng có nhiều gút mắc. Hiệu trưởng Tạ trừng mắt nhìn cô ta, sắc mặt thoáng trầm xuống, nói:
- Chủ nhiệm Lang, việc này cũng không phải là việc nhỏ. Trường học chúng ta là có điều lệ quy định rõ ràng. Tất cả mọi người hẳn nên dựa theo quy định mà làm việc. Ai cũng không có quyền ngoại lệ. Tôi là hiệu trưởng, thì càng phải làm tấm gương tốt.
Trong lúc nhàn rỗi, hiệu trưởng Tạ liền lên giọng nhà quan.
Ở quốc gia chúng ta, mặc kệ quan lớn hay quan nhỏ, chỉ cần trong tay có hơi chút quyền, sẽ giở giọng. Điều này cũng coi như là nét đặc sắc của quốc gia chúng ta.
Chủ nhiệm Lang bị chọc tức! Xoay người .... thở phì phò, cái mũi không phải cái mũi, mặt không phải mặt, nhưng cũng không phẩy tay áo mà bỏ đi, vẫn đứng ở văn phòng hiệu trưởng, không đi.
Được để xem các người rốt cuộc có cái gì cần phải thương lượng.
- Trịnh tiểu thư, mời ngồi.
Hiệu trưởng Tạ lại nhìn về phía Trịnh Hiểu Yến, trên mặt lại hiện lên vẻ tươi cười.
Trịnh Hiểu Yến cũng không ngồi, cười nói:
- Hiệu trưởng Tạ, tôi cho rằng Chủ nhiệm Lang nói cũng rất có lý. Việc này cũng không cần phải nói nhiều. Anh nói một câu là được rồi, không cần thiết phải làm ọi việc trở nên phức tạp như vậy chứ?
Hiệu trưởng Tạ ngẩn người, lập tức sắc mặt lại là hơi hơi trầm xuống, nói:
- Trịnh tiểu thư, sự tình không có đơn giản như vậy. Tôi rất rõ về tình hình của Đặng Uyển Nhi. Vô cớ trốn học đến mấy tháng, trường đã khai trừ em ấy rồi. Hiện tại các cô bỗng nhiên còn nói em ấy muốn tới đi học, việc này giống như trò đùa à? Trường học chúng tôi cũng có quy chế, điều lệ, mỗi người đều phải tuân thủ. Không thể nói đến là đến, nói đi là đi. Trường học không phải khách sạn! Nếu mỗi học sinh đều tự do không tập trung như vậy, trường học chúng tôi còn quản lý thế nào được?
Trịnh Hiểu Yến cũng ngưng cười, thản nhiên nói:
- Hiệu trưởng Tạ Giáo, một chuyện nhỏ như vậy, không tất thiết phải nâng cao quan điểm. Nếu ông đã rõ ràng về tình hình của Đặng Uyển Nhi, vậy ông cũng có thể rõ chuyện gì đã xảy ra với gia đình của cô bé. Lúc trước, cô bé tạm nghỉ học, là bị buộc phải làm vậy. Mẹ cô bé nhiều năm trước kia đã bỏ nhà ra đi, cha của cô bé là Đặng Hữu Chương lại bị ung thư gan, không thể tự chăm sóc được cho bản thân. Cho nên cô bé mới không thể không tạm thời nghỉ học để chăm sóc cho cha. Tình hình như vậy, là hiệu trưởng của Đặng Uyển Nhi hẳn là nên quan tâm, trân trọng cô bé mới đúng. Kết quả các người lại khai trừ cô bé. Hiệu trưởng Tạ, xin thứ cho tôi nói thẳng, từ khai trừ này, dùng cho học sinh tiểu học, đây là lần đầu tiên tôi nghe được. Pháp luật và chính sách của quốc gia chúng ta đều có quy định mỗi trẻ em đến tuổi đi học đều có thể được giáo dục. Mà hiệu trưởng Tạ chắc là cũng không phải không biết tới điều này nhỉ?
Hiệu trưởng Tạ, Chủ nhiệm Lang và cô giáo Chu nghe vậy thì vô cùng sửng sốt.
Không ngờ được, vị này cũng bất ngờ nói giọng nhà quan như vậy.
- Trịnh tiểu thư, pháp luật và chính sách, tôi cũng biết. Cô không cần ở trong này làm báo cáo cho chúng tôi. Tôi là hiệu trưởng tiểu học Thứ năm, quản lý trường học như thế nào, hẳn là trong lòng tôi rõ nhất. Với tình hình của Đặng Uyển Nhi, chúng tôi phải dựa theo trường học quy định, điều lệ mà làm việc. Khai trừ chính là khai trừ. Điều này không có gì để nói nữa. Nếu không như vậy, về sau trường học này còn có biện pháp quản nào để quản lý. Mời các cô đi cho!
Vừa rồi, hiệu trưởng Tạ còn tươi cười, trong nháy mắt, liền ra lệnh đuổi khách.
Trịnh Hiểu Yến cười lạnh một tiếng, nói:
- Hiệu trưởng Tạ, thật sự không có cách nào để thương lượng sao?
- Không có!
Hiệu trưởng Tạ Giáo buột miệng nói, liếc mắt một cái thoáng nhìn thấy nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt Trịnh Hiểu Yến, trong đầu bỗng nhiên đánh bụp một cái. Ông ta vốn tưởng rằng Trịnh Hiểu Yến sẽ phải xuống giọng nhờ vả, nhưng coi dáng vẻ này, chắc cô ta không tính làm vậy rồi.
Cũng thường nói đàn bà xinh đẹp thì khó có thể hiểu được, đừng nói tới Trịnh Hiểu Yến, một người đàn bà quá mức xinh đẹp như vậy.
- Trịnh tiểu thư, chuyện này, quả thật rất khó khăn. Hiện tại, tôi cũng không thể lập tức trả lời cho cô được. Chúng tôi cần nghiên cứu thêm một chút. Các cô cứ đi về trước đi, sau hai ngày lại đến nghe kết quả.
Hiệu trưởng Tạ Giáo thay đổi cũng thật nhanh, tạm thời đã sửa lại.
Hai hàng lông mày của Trịnh Hiểu Yến hơi hơi giương lên, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân vội vàng. Một người phụ nữ khoảng ba mươi mấy tuổi xuất hiện ở cửa, rụt rè nhìn xung quanh phòng làm việc, thấp giọng hỏi:
- Xin hỏi, nơi này có phải là văn phòng của hiệu trưởng không ạ? Hiệu trưởng Tạ có ở đây hay không?
Người phụ nữ này mặc đồng phục lao động màu xanh lam, đã bạc màu, tay áo còn được sửa lại, trên tóc còn dính tro bụi. Hiệu trưởng Tạ nhíu mày, rất không vui, hỏi:
- Chuyện gì?
- Hiệu trưởng Tạ? Chắc ông chính là hiệu trưởng Tạ ạ? À, cô Chu cũng ở đây ạ... Cô Chu, cô còn nhớ tôi không? Tôi là mẹ của cháu Lý Thiết Tân, học trò ở lớp của cô. Tôi họ Vương, tôi tới nộp học phí...
Người phụ nữ họ Vương vừa nói vừa đi vào trong phòng làm việc, nhìn thấy cô Chu, lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.
- Cái gì mà lung tung lộn xộn vậy?
Hiệu trưởng Tạ lập tức đen cả trán, rất bất mãn nhìn phía cô Chu:
- Khai giảng hơn một tháng, còn đóng học phí sao?
Cô Chu cũng rất xấu hổ, cười làm lành nói:
- Hiệu trưởng Tạ, chuyện là thế này, năm nay Ủy ban Giáo dục thành phố không phải phát văn kiện, muốn cải cách giáo dục hay sao? Mỗi trường học đều phải tự hạch toán, tự chịu trách nhiệm lời lỗ, học phí cũng tăng không ít. Một vài gia đình học sinh có điều kiện khá khó khăn, còn thiếu một ít tiền. Trước đó không lâu, trường học cũng đã phát thông báo, nếu học sinh không nộp tiền học phí và tiền xây dựng sân thể dục, thì không được đi học. Lớp chúng tôi còn có bảy học sinh thiếu tiền, chủ yếu là thiếu tiền xây dựng sân thể dục...
Trịnh Hiểu Yến ngồi ở bên cạnh, nghe rồi cũng chẳng hiểu ra sao cả, sao còn có tiền xây dựng sân thể dục?
Tiền xây dựng sân thể dục, lại là cái gì vậy?
- Đúng vậy, đúng vậy, hiệu trưởng Tạ, học kỳ hai năm nay, tiền học phí, thoáng cái đã gia tăng lên tới hai ba trăm ạ... Nhà máy bột mì chúng tôi đã ngừng sản xuất được hai năm, lại không có phát tiền lương. Tôi hiện tại chỉ giúp việc tạm thời cho người ta, nên tiền học phí có thiếu một chút. Thời gian trước, trường học nói phải tu sửa sân thể dục, muốn chúng tôi nộp năm mươi tệ... Ai nha, hiện tại chúng tôi quả thật là rất khó khăn. Ông xem có thể cho chúng tôi bổ sung tiền học phí trước, cho bọn trẻ được đến trường, còn tiền xây dựng sân thể dục, chúng tôi sẽ cố gắng nộp sau...
Người đàn bà họ Vương liền liên tục gật đầu, vừa nói vừa từ trong túi quần rút ra một đống tiền lẻ, vẻ mặt cười làm lành nhìn hiệu trưởng Tạ, trông cũng rất khẩn trương, dường như sợ hiệu trưởng Tạ sẽ lắc đầu cự tuyệt. Hiệu trưởng Tạ còn chưa mở miệng, Chủ nhiệm Lang liền tranh trước, rất không cao hứng nói:
- Như vậy cũng không thể được. Sân thể dục của trường học, phải được sửa lại, cũng đã nói chuyện tốt với bên đội thi công rồi, sẽ lập tức bắt đầu khởi công, chí phí còn thiếu cả một khoản lớn đây này.
- Nếu cha mẹ các học sinh, đều xin khất nợ giống các người, chúng tôi lấy cái gì để giao cho người ta thi công? Điều này kiên quyết không được!
Người đàn bà họ Vương như chết đứng, không biết nên làm như thế nào cho phải, đôi mắt trông mong nhìn cô Chu, hy vọng cô ra mặt nói hộ cho vài lời.
Nhìn ra được, cô là người vô cùng hiền lành, ở trước mặt "kẻ mạnh", trời sinh có một cảm giác tự ti, luôn không tự giác đem vận mệnh chính mình giao vào tay người khác.
Cô Chu liền nhìn với Chủ nhiệm Lang nói:
- Chủ nhiệm Lang, gia đình học sinh này, quả thật rất khó khăn, hai vợ chồng đều thất nghiệp hơn hai năm nay. Đứa nhỏ nhà cô ấy có thành tích rất tốt. Mỗi lần đi thi đều ở trong top dẫn đầu. Nếu không, hay là cô châm chước một chút vậy?
- Không được!
Chủ nhiệm Lang lập tức vung tay lên, quả quyết cự tuyệt, mang theo sự tức giận rất lớn, nói:
- Cô Chu, không phải tôi muốn nói cô. Cô thích làm người tốt, để chúng tôi làm người xấu. Cô nói một chút xem, lớp các cô có bao nhiêu người nợ tiền học phí và chi phí cho sân thể dục? Chúng ta là đồng sự, tôi nể mặt cô, đã chậm hai tháng rồi, còn chưa có giao về. Bây giờ còn muốn nợ tiếp, cô bảo một chủ nhiệm tài vụ như tôi phải làm như thế nào? Năm nay, trên thành phố muốn làm cải cách giáo dục. Bắt đầu từ học kỳ này, chi phí mà cấp trên cho trường học chúng ta, đã thiếu rất nhiều. Chúng ta muốn mua thêm vài thiết bị dạy học, thiết bị làm việc, cũng chưa có tiền. Hiện vừa muốn khởi công tu sửa sân thể dục, cũng không có tiền. Cô bảo tôi làm sao bây giờ? Tôi cũng không phải Tôn Ngộ Không, có thể biến ra tiền được!
Cô Chu bị Chủ nhiệm Lang quở trách một hồi, cũng có chút bẽ mặt, nghiêm mặt nói:
- Chủ nhiệm Lang, cũng không phải tôi muốn nợ tiền trường học. Có vài gia đình học sinh quả thật khó khăn, không có cách nào, cô bảo tôi làm sao bây giờ? Chúng ta cũng không thể đem tất cả những học sinh đó khai trừ được? Trường học cũng cần phải có học sinh đi học!
Chủ nhiệm Lang cười lạnh một tiếng, nói:
- Cô Chu, cô là chủ nhiệm lớp, cô chỉ biết đến việc dạy học. Cô nào biết đến khó khăn của tài vụ chúng tôi? Mỗi học sinh đều nợ tới một hai trăm ngàn. Toàn bộ hơn một ngàn học sinh, phải hai ba trăm ngàn, vậy tất cả thầy cô giáo chúng ta ăn không khí à? Hay là nói, tháng sau, cô không cần lĩnh tiền lương?
Cô giáo Chu lập tức liền im lặng, vẻ mặt đỏ bừng, nói không ra lời.
- Vị lãnh đạo này, cô đừng làm khó cô Chu, cũng là do chúng ta không tốt, thật sự rất khó khăn... Tôi nộp học phí trước, các cô có thể lại cho tôi một chút thời gian...Cuối tuần đi, được không? Chỉ một tuần, chúng tôi nhất định sẽ nộp tiền xây dựng sân thể dục.
Người đàn bà họ Vương thấy thế, vội vàng nói, gấp đến độ đổ mồ hôi đầy đầu.
Cô giáo Chu là chủ nhiệm lớp cô bé, cũng không thể đắc tội được.
- Không được, một ngày cũng không thể chậm! Khi nào các cô giao tiền thì khi đó con bé con mới có thể quay lại trường học đi học!
Chủ nhiệm Lang nói như đinh đóng cột.