Quan Gia

Chương 1215 : Đại cục Bắc Kinh thay đổi bất ngờ

Ngày đăng: 01:36 20/04/20



Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1215: Đại cục Bắc Kinh thay đổi bất ngờ

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen





Lưu Vĩ Hồng buổi tối mới về đến nhà.

Kỳ thật biệt thự của hắn cũng không cách khách sạn quốc tế Hoành Du bao xa, không đến hai km. Khu đất của biệt thự không hề kém hơn khách sạn quốc tế Hoành Du, nếu như thêm vài năm nữa, phỏng chừng chỉ riêng khối đất này cũng phải trở mình hơn 10 lần. Chỉ cần mua hết biệt thự này và mấy tòa biệt thự bên cạnh liền có thể xây dựng một khách sạn vô cùng xa hoa.

Tuy nhiên, bất kể là ai muốn mua nhà của Chủ tịch Vân, độ khó cũng không phải bình thường.

- Con trai đâu, con gái đâu?

Lưu Nhị ca vừa vào cửa liền gào to hò hét, nhìn đông nhìn tây.

- Ngủ rồi. xem tại

Vân Vũ Thường cười đáp.

Trẻ con mới sinh thích nhất là ngủ, một ngày có thể ngủ mười tám mười chín tiếng.

Nghe nói trẻ con trong giấc ngủ sẽ cao và lớn lên.

Lưu Vĩ Hồng liền trực tiếp chạy đến phòng ngủ của con. Con trai và con gái có phòng riêng của mình, có hai cô nuôi dạy trẻ phụ trách chăm sóc. Sữa mẹ, bình thường uống vào ban ngày, buổi tối uống sữa bò, hai đứa nhóc ăn uống rất tốt, giống như hai con lợn con, ngậm lấy đầu sữa của mẹ tuyệt đối không bỏ ra, sữa của Vân Vũ Thường không đủ.

- Ấy ấy, anh chú ý một chút, đừng đánh thức bọn nhỏ, chúng vừa mới ngủ thôi.

Vân Vũ Thường vội nhắc nhở một câu.

Phó cục trưởng Lưu tay thô chân to, giọng cũng lớn.

- Biết rồi, biết rồi…

Lưu Vĩ Hồng liên tục đáp lời, quả nhiên rất cẩn thận, tay chân nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ của con, con trai và con gái mỗi đứa ngủ một chiếc giường nhỏ, bày ra tư thế “giơ tay đầu hàng”, đang ngủ say. Có vẻ tất cả các đứa bé khi ngủ, tư thế thường dùng nhất là “giơ tay đầu hàng”.

Lưu Vĩ Hồng cười mỉm đứng bên chiếc giường nhỏ nhìn con trai lại xem con gái, thỉnh thoảng giơ ngón tay trỏ vuốt ve khuôn mặt hồng hồng của đứa bé, cực kỳ vui vẻ.

Phía sau làn gió thơm bắt đầu nổi lên, Vân Vũ Thường nhẹ nhàng tiến vào. Lại hóa ra Chủ tịch Vân chung quy “không yên lòng” phải theo vào giám sát.

- Vợ ơi, anh yêu em chết mất!

Phó cục trưởng Lưu lúc này ôm lấy vợ, nói một cách cực kỳ buồn nôn, hôn một cái trên mặt vợ.

- Lời này em chỉ nghe nhưng tuyệt đối không tin.

Vân Vũ Thường bĩu môi, lườm hắn nói.

Lưu Nhị ca liền ngoài mạnh trong yếu ngượng ngùng cười, không dám tiếp lời, lại đi đùa đứa nhỏ cho qua cửa. Có điều Lưu Nhị ca da mặt dày, không gì sánh kịp, rất nhanh liền đem xấu hổ ném sang phía sau, ánh mắt vui vẻ cười rộ lên.

- Hài, vợ à, con gái chúng ta có phải dịu dàng quá không, ăn không nhiều bằng anh trai nó, chúng ta có cần nghĩ biện pháp không, cho nó thêm một chút sữa…

Vân Vũ Thường hé miệng cười.

Lại nói hươu nói vượn.

Đùa vui một trận, Lưu Vĩ Hồng mới luyến tiếc rời khỏi phòng ngủ bọn trẻ, cùng Vân Vũ Thường ngồi ở phòng khách.

- Thế nào?

Vân Vũ Thường thuận miệng hỏi, đương nhiên là hỏi tình hình tiếp Lục Đại Dũng hôm nay.

- Ha ha, buổi chiều đưa ông ta đi biển, ngồi canô. Vốn nói muốn mời ông ta lặn xuống nước, ông ấy không biết bơi, hơi căng thẳng, liền miễn luôn. Vừa đến Kinh Hoa, trước đó chưa từng đến Thành phố lớn, lại lạ nước lạ cái, độ khó tương đối lớn, anh thấy ông ta tâm sự ngổn ngang trăm mối.

Người Lưu Vĩ Hồng dựa vào ghế sôpha, đơn giản nói.

Vân Vũ Thường thản nhiên nói:

- Bây giờ người tâm sự ngổn ngang không chỉ mình ông ta. Bên Bắc Kinh càng náo nhiệt chứ?

Lưu Vĩ Hồng cười mà không nói.

Hai tháng này Bắc Kinh quả thực náo nhiệt khác thường.

Sự kiện Lý Hồng Song tự sát nhanh chóng trở thành điểm đột phá, người dẫn dắt Ủy ban Kỷ luật Trung ương, lập một tổ điều tra liên hợp, tiến vào chiếm giữ Bắc Kinh, bắt đầu điều tra vấn đề Lý Hồng Song. Trước đó, đã có không ít thư tố cáo bay đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương, Ủy ban Chính trị Pháp luật Trung ương thậm chí là người dẫn dắt lãnh đạo tầng cao nhất của Trung ương, tố cáo các loại vấn đề của Lý Hồng Song. Chỉ là thiếu một điểm đột phá có thể thực hành mà thôi. Lý Hồng Song đột nhiên tự sát trở thành cơ hội đột phá tốt nhất.

Kế tiếp không đến vài ngày, Cổ Hiểu Lượng, Tổng giám đốc của khách sạn Thời Đại bị tổ điều tra áp dụng biện pháp cưỡng chế, bắt lại.

Buồn cười chính là trước lúc bị bắt, Cổ Hiểu Lượng vẫn không tin thực sự bắt y, tiếp tục ăn chơi lu bù, làm cho Vương Thiện lo chết đi được. Vương Thiện lúc này tìm được Cổ Hiểu Lượng, nói y xảy ra chuyện rồi, bảo y nhanh trốn đi, thậm chí sắp xếp cho y rất chu đáo, Thế nhưng Cổ Hiểu Lượng vẫn không tin, cảm thấy không ai dám động đến y, tưởng Vương Thiện đang nói lời nguy hiểm bên tai.

Kết quả lập tức đã bị bắt.

Sau khi Cổ Hiểu Lượng bị bắt, đầu tiên liền cắn ngược Vương Thiện, trước ngày vào mấy hôm, bàn giao đều là việc có liên quan đến Vương Thiện, đem quan hệ gặp gỡ qua lại cùng nhau vui chơi giải trí của hai người, một chút cũng không xót, toàn bộ khai hết..

Vương Thiện tức đến hộc máu.

Sau khi Lưu Vĩ Hồng biết tình huống này cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Lịch sử, lại tái diễn một lần nữa.

Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng không lo lắng quá, Vương Thiện sẽ không có chuyện gì. Tương đối mà nói, Vương Thiện còn lâu mới khốn khiếp bằng Cổ Hiểu Lượng, Vương Thiện chỉ ham chơi, trọng nghĩ khí, một vài việc làm trái pháp luật thực ra cũng không nhiều. Đặc biệt là sau khi làm bạn với Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng luôn vô tình hữu ý đem việc kinh doanh của Vương Thiện hướng theo con đường chính đạo. Ở khu thương mại Hạo Dương, hạng mục VCD, hạng mục IT… của tập đoàn Thiên Yến, đều kiếm không ít tiền cho Vương Thiện, những con đường kiếm tiền khác, Vương Thiện cũng dần vứt bỏ.

Cho dù không có những hành động phòng ngừa chu đáo của Lưu Vĩ Hồng, ở một thế giới song song khác, Vương Thiện cũng chưa từng xảy ra chuyện.

Nói trắng ra là, trong lần đánh cờ chính trị này, nhà họ Vương là đối tượng hai bên đều phải cực lực tranh thủ, ai cũng sẽ không ra tay lung tung với con cháu của nhà họ Vương. Vương Thiện thật sự thất bại là bị liên lụy vào một vụ án lớn sau đó mấy năm. Lần đó, nhà họ Vương là một bên đánh cờ, vì vậy những người máu mặt bên còn lại liền không khách khí gì.

Nhưng Lưu Vĩ Hồng tin rằng, sau khi trải qua việc của Cổ Hiểu Lượng, Vương Thiện hẳn là sẽ hấp thụ được một ít giáo huấn.

Bắt Cổ Hiểu Lượng, kỳ thật còn chưa để ý chuyện y làm ra bao nhiêu chuyện thất đức, mà giải phóng ra một tín hiệu rõ ràng, nói rõ ột số nhân vật lớn nào đó - đại thế đã mất! Anh không cần chống chọi thêm nữa!

Đánh cờ chính trị, chưa tới lúc phân thắng bại, hẳn là sẽ không hại đến người nhà.

Ngay sau đó, lão Đổng tạ thế.

Là một trong những người có công lớn khai quốc, có lực ảnh hưởng lớn nhất nước ta thời cận đại, lão Đổng ở uy vọng của tầng lớp cấp cao và cả nước đều không thể nghi ngờ. Ba năm trước, sau khi lãnh đạo cao nhất đến phía Nam tuần tra, thế hệ trước có công trong cách mạng đều từ chức vụ tuyến đầu lui xuống dưới, lão Đổng cũng dần ra khỏi sân khấu chính trị.

Theo những gì Lưu Vĩ Hồng biết, phía sau màn lão Đổng thực sự lui ra, chính là có hiệp thương với Thủ trưởng cao nhất, hai bên đạt được sự nhất trí nào đó, cùng nhau duy trì sự ổn định của thế cục chính trị. Địa vị người lãnh đạo trung tâm của đồng chí Tùy An Đông, cũng là bắt đầu từ lúc đó dần ổn định.

Về điểm này, Lưu Vĩ Hồngc rất khâm phục sự nhìn xa hiểu rộng của thế hệ trước, người có công với cách mạng. Đất nước muốn ổn định, trước tiên thế cục chính trị phải ổn định, mấu chốt lại là tầng lãnh đạo trung tâm bắt buộc phải ổn định, Không chỉ hiện tại là vậy, từ cổ chí kim, đều là như vậy.

Người kế vị xác lập, là căn bản quốc gia!

Phía sau màn lão Đổng lui về, nhưng ảnh hưởng của ông ta vẫn như trước vô cùng hùng mạnh, có mặt khắp nơi. Bỗng nhiên tạ thế, dẫn đến sự biến động của thế cục chính trị có thể đoán được. May mà lãnh đạo cao nhất vẫn đang khỏe mạnh, đá trụ giữa dòng.

Lão Đổng tạ thế không lâu, ủy viên cục Chính trị, Bí thư Thành ủy Thành phố Kinh Hoa, đồng chí Cổ Ích Hoa, bởi vì sự kiện Lý Hồng Song, tự nhận lỗi từ chức.

Trước mắt Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, do ủy viên cục Chính trị, Bí thư Ủy ban Kỷ luật trung ương, đồng chí Hình Chính Du kiêm nhiệm, và Trung ương rõ ràng yêu cầu công tác quan trọng của Thành ủy Bắc Kinh, phải báo cáo cho đồng chí Lý Trị Quốc, ủy viên thường vụ bộ Chính trị.

Đánh cờ tiến hành đến chỗ này, đại cục đã rất rõ rệt.

- Xem ra, người bị vứt bỏ chỉ là bản thân Cổ Ích Hoa mà thôi.

Vân Vũ Thường hai hàng long mày khẽ nhíu lại, thấp giọng nói một câu. Đừng nhìn Chủ tịch Vân tránh ở Thành phố Thiên Nhai cách xa ngàn vạn dặm sinh con, những đại sự phát sinh ở Bắc Kinh đều không thể giấu được cô. Trên thực tế, ở trong nước chỉ cần là thương nhân giàu có đến một quy mô nhất định, ai cũng vô cùng mẫn cảm với đại cục chính trị. Càng không cần nói cha của Vân Vũ Thường là Bí thư Tỉnh ủy, ông xã là người mở đường đánh cờ tiên phong. Cô tự nhiên so với những thương nhân càng quan tâm đến sự biến hóa của thế cục Bắc Kinh. Hơn nữa vừa liếc mắt một cái liền thấy trọng điểm.

Cổ Ích Hoa vẫn luôn là một trong những đại tướng trung kiên phía bên kia, từng nhiều lần vì đồng chí Thạch Hán Nguyên đảm nhận “tiên phong”. Còn đồng chí Hình Chính Du, càng là một tướng vô cùng đắc lực do đồng chí Thạch Hán Nguyên tiến cử. Bây giờ Cổ Ích Hoa nhận lỗi từ chức, đồng chí Hình Chính Du kiêm nhiệm Bí thư Thành ủy Bắc Kinh, chính là nói rõ phía bên kia căn bản không dự định từ bỏ “trận địa” Bắc Kinh. Từ bỏ chỉ là Cổ Ích Hoa mà thôi.

Đồng chí Hình Chính Du kiêm nhiệm Bí thư Thành ủy Bắc Kinh cũng chỉ là kế tạm thời. Đánh cờ còn đang tiếp tục, phải đợi sau khi mọi chuyện đã được xác định mới có thể biết được điểm cân bằng nằm ở đâu.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Không đơn giản như vậy, việc lần này làm to như vậy, không thể vô cùng đơn giản mà thu đuôi. Chỉ cần từ bỏ Cổ Ích Hoa, khẳng định không làm được. Cái lô cốt đầu cầu này, sớm muộn cũng phải làm cho nó lòi ra.

Vân Vũ Thường liền liếc Lưu Vĩ Hồng một cái, nói:

- Chắc chắn như vậy?

- Cái này đương nhiên. Lý Hồng Song không chỉ liên quan đến một mình Cổ Ích Hoa, các nhân vật khác ở Bắc Kinh cũng không thể một chút vấn đề cũng không có, vậy không phù hợp với phép biện chứng.

Lưu Vĩ Hồng nói, cũng không cố làm ra vẻ thần bí. Hắn đối với quá trình của việc lần này không nói là nắm rõ trong lòng bàn tay, tình hình đại khái rất rõ ràng, thỏa hiệp và cân bằng sau này, hắn cũng rất hiểu. Chỉ có điều Vân Vũ Thường không có ký ức liên quan đến đời sau, có thể phân tích đến bước này đã là rất giỏi rồi.

- Vậy anh nói xem, khiến cho lô cốt đầu cầu này lộ ra, ai có thể hái quả đào lớn này?

Vân Vũ Thường bắt đầu có hứng thú.

Ở vấn đề quốc gia đại sự như thế này, phương diện phương hướng chính trị, Vân Vũ Thường luôn tin tưởng ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng, không có Lưu Vĩ Hông bày mưu tính kế, tập đoàn quốc tế Hoành Du cũng không thể trong thời gian vài năm ngắn ngủi, liền có thể phát triển thành tập đoàn tài chính siêu cấp với quy mô mười tỷ.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cái này không dễ làm.

Ở chuyện như vậy, không cần thiết phải “giả thần giả thánh”.

Vân Vũ Thường thản nhiên nói:

- Cho dù là ai đến hái quả đào to lớn này, anh đều có thể ngừng nghỉ. Nhiệm vụ của anh hẳn là đã hoàn thành rồi?

- Trên cơ bản là như thế… Anh ngồi ở trên cao xem phong cảnh

Phó cục trưởng Lưu nói, rung đùi đắc ý “hừ” một câu.

- Ôi, Phó cục trưởng Lưu từ lúc nào đã biến thành một diễn viên nghiệp dư rồi?

Vân Vũ Thường liền trêu chọc một câu.

Lưu Vĩ Hồng đang muốn nói, điện thoại đột nhiên reo lên.