Quan Gia
Chương 1238 : Phiên dịch tiếng Nhật
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1238: Phiên dịch tiếng Nhật
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Ba người Nhật Bản ngẩng đầu ưỡng ngực bước vào bên trong văn phòng làm việc Trụ sở Khu ủy Nam Dương. Bạch Xuyên Nhất Hùng (Kazuo Sirakawa) trẻ tuổi nhất, khoảng vừa bốn mươi, nhưng lại đi đầu, nghiễm nhiên là lão Đại. Hai người còn lại đều lớn tuổi, khoảng hơn năm mươi, nhất nhất đi theo sau Bạch Xuyên Nhất Hùng, chăm chăm nhìn vào mặt của gã như thể là người hầu của gã vậy.
Nhật Bản là một xã hội vô cùng xem trọng cấp bậc. Dù cả ba người đều là người phụ trách của công ty, nhưng rõ ràng, Bạch Xuyên Nhất Hùng (Kazuo Sirakawa) giàu có hơn Thu Điền (Akita) và Tỉnh Thượng (Inoue). Tổng cộng ba công ty Nhật Bản đầu tư hơn một tỷ yên Nhật. Công ty giấy Bạch Xuyên chiếm 70% cổ phần, công ty Akita và Inoue chỉ chiếm được 30% cổ phần đầu tư, tất nhiên phải như Thiên Lôi của công ty Bạch Xuyên, sai đâu đánh đó thôi.
Bình thường có đàm phán thì cũng là Bạch Xuyên ra mặt, Akita và Inuoe chỉ đứng phía sau.
Giờ khu Ninh Dương thay đổi nhân vật số một, Bạch Xuyên, Thu Điền và Tỉnh Thượng cùng ra mặt một lúc để tiếp Lưu Vĩ Hồng, cũng là tỏ vẻ lễ tiết chu đáo. Lúc Bạch Xuyên bảo Thu Điền và Tỉnh Thượng phải cùng đến tiếp Lưu Vĩ Hồng, Akita và Inoue rất ngạc nhiên. Theo kinh nghiệm của họ, sau khi cán bộ lãnh đạo Trung Hoa nhậm chức sẽ đi chào hỏi họ trước.
Theo cách nói của nước này, bọn họ là “thần tài”, là người giàu có, nên rất có giá trị.
Nhưng Bạch Xuyên lại nói cho họ biết, dựa vào sự hiểu biết của gã với Lưu Vĩ Hồng, người Bí thư trẻ tuổi mới đến này là một nhân vật lợi hại, không chắc sẽ giao du với bọn họ. Dường như Lưu Vĩ Hồng còn có ác cảm với người Nhật. Để tránh những phiền phức không cần thiết thì nên đi chào hỏi Lưu Vĩ Hồng trước, dùng hết khả năng thống nhất với hắn mới không ảnh hưởng đến tiến độ thi công của khu công nghiệp.
Nhanh chóng xây dựng xong khu công nghiệp, bắt đầu sản xuất thật sự mới chính là mục tiêu của bọn họ. Một vài trình tự không cần phải quá chú ý. Bản tính của thương nhân chủ yếu là trục lợi.
Nếu Bạch Xuyên nói như vậy, Thu Điền và Tỉnh Thượng tất nhiên phải vâng dạ tuân mệnh, lập tức đi theo.
Hàn Tất Thành đứng ở cửa văn phòng Bí thư, vẻ mặt tươi cười chào đón đám người Bạch Xuyên.
- Ngài Bạch Xuyên, ngài Thu Điền, ngài Tỉnh Thượng, cô Kim…
Hàn Tất Thành mỉm cười đầy vẻ nịnh bợ chào hỏi đám người Nhật Bản. Đồng hành cùng đám người Bạch Xuyên tất nhiên không thể thiếu người nữ phiên dịch ăn mặc xinh đẹp kia. Hàn Tất Thành cũng biết cô, biết cô họ Kim, cũng biết được quan hệ đặc biệt của cô và Bạch Xuyên, tất nhiên cũng không dám lơ là cô.
- Anh Hàn, xin chào!
Bạch Xuyên nói tiếng Hán bập bẹ chào Hàn Tất Thành.
Hàn Tất Thành là Chánh văn phòng Khu ủy Ninh Dương, là đại tổng quản hậu cần, là người giao tiếp với người Nhật Bản nhiều nhất, chiếu cố đám người Nhật Bản vô cùng chu đáo, đám người Bạch xuyên cũng nhớ rõ y, đối với y cũng khác hẳn
- Ngài Bạch Xuyên, xin chào, xin chào.
Hàn Tất Thành thụ sủng nhược kinh, lại liên tục xoay người hành lễ.
- Bốn vị, Bí thư Lưu đang đợi mọi người tới, xin mời!
Bạch Xuyên gật đầu, ngang nhiên bước vào.
Nhưng sau khi bước vào văn phòng Bí thư Lưu, Bạch Xuyên Nhất Hùng (Kazuo Sirakawa) liền cảm thấy không giống như những lời Hàn Tất Thành nói. Bí thư Lưu ngồi sau bàn làm việc bằng gỗ lim thật lớn, đang cúi đầu xem văn kiện, không hề lộ vẻ chờ đợi các ngài Bạch Xuyên, ngài Thu Điền và ngài Tỉnh Thượng tới, thậm chí còn không để ý đến việc bọn họ đã vào cửa.
Hàn Tất Thành hoảng sợ, vội vàng nói:
- Bí thư Lưu, mấy người khách Nhật Bản đã đến rồi.
Lúc này Lưu Vĩ Hồng mới ngẩng đầu lên, trên mặt nở một nụ cười đầy tính chuyên nghiệp, chậm rãi đứng dậy, thản nhiên nói:
- Ngài Bạch Xuyên, ngài Thu Điền và ngài Tỉnh Thượng, hoan nghênh!
Đã chứng kiến cảnh tượng hôm trước ở thôn Hà Đông, Bạch Xuyên Nhất Hùng không hề có chút ưu thế tâm lý nào, thậm chí còn cảm thất được sức ép đặc biệt. Không thể nghi ngờ, vị cán bộ trẻ tuổi này hoàn toàn không giống như đại bộ phận cán bộ Trung Hoa mà bọn họ đã từng gặp qua.
Dù việc Lưu Vĩ Hồng chào đón chỉ là lễ tiết suông, nhưng Bạch Xuyên Nhất Hùng (Kazuo Sirakawa) cũng không dám so đo, vội vàng bước nhanh tới, cùng Thu Điền và Tỉnh Thượng đồng loạt cúi đầu thật sâu chào Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Bí thư Lưu, chào ngài.
Lưu Vĩ Hồng chậm rãi bước ra khỏi bàn làm việc, mỉm cười, bắt tay ba người khách Nhật Bản.
Thu Điền và Tỉnh Thượng lần đầu tiên gặp mặt Lưu Vĩ Hồng, lại cúi đầu chào Lưu Vĩ Hồng lần nữa, nói theo lễ tiết xã giao Nhật Bản:
- Bí thư Lưu, lần đầu gặp mặt, xin chiếu cố nhiều.
- Không dám, chỉ cần ba vị thật tâm thành ý hợp tác với chúng tôi, đương nhiên tôi sẽ ủng hộ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.
Đám người Bạch Xuyên nghe cô Kim phiên dịch xong, đều hơi biến sắc, cảm thấy những lời này của Lưu Vĩ Hồng dường như thâm ý sâu sắc, không dễ nắm bắt.
- Bốn vị, mời ngồi.
Lưu Vĩ Hồng thu hết vẻ mặt biến đồi của ba người vào tầm mắt nhưng cũng không vạch trần, đưa tay mời khách, mời bốn người ngồi xuống ghế sô pha đãi khách.
Trụ sở làm việc của Khu ủy Ninh Dương mới được xây dựng. Diện tích văn phòng Bí thư Khu ủy rất lớn, rộng rãi sáng sủa, trải thảm dày, ghế sô pha đãi khách đều bằng da thật, có vẻ rất xa hoa, điều kiện còn hơn cả trụ sở Thành ủy.
Sáng nay vừa mở đại hội toàn thể cán bộ, còn chưa kịp thương lượng bố trí thư ký cho Lưu Vĩ Hồng, thì mấy người Nhật Bản đã đến. Hàn Tất Thành tự nhiên chỉ có cách tự mình đảm nhận vị trí thư ký, châm trà rót nước cho Bí thư Lưu và bốn vị khách, tay chân cũng rất nhanh nhẹn.
Lưu Vĩ Hồng hỏi:
- Chủ nhiệm Hàn, chúng ta không có phiên dịch tiếng Nhật của riêng mình sao?
Hàn Tất Thành ngẩn ra, vội vàng nói:
- Chuyện này…, Bí thư Lưu, tạm thời còn chưa bố trí phiên dịch tiếng Nhật…
Năm 95, nhân tài ngoại ngữ vốn hiếm hoi, người học tiếng Nhật lại không nhiều bằng người học tiếng Anh. Lúc trước cũng có khách Nhật Bản đến tham quan khu Ninh Dương đã từng phỏng vấn qua, nhưng đều đã có các phiên dịch tiếng Nhật khá tốt ở các bộ môn của thành phố và tỉnh, không cần khu Ninh Dương phải lo đến. Người Nhật Bản đi tham quan phỏng vấn một vòng đều chuyển hướng bước đi, dường như cũng không cần phải bố trí phiên dịch tiếng Nhật.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi nhíu lại, dường như có gì bất mãn.
Cô Kim cười nói:
- Bí thư Lưu, tôi phiên dịch không được tốt sao?
Người phụ nữ này, đã mất đi ý niệm quyến rũ của ngày hôm trước, tuy cô đã giảm mất nửa phần hảo cảm với Lưu Vĩ Hồng, nhưng lúc nói chuyện vẫn õng ẹo như trước, nét mặt còn mang theo ý khiêu khích.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Cô Kim, đây không phải là vấn đề cô phiên dịch tốt hay không tốt. Đây là quy trình thao tác cơ bản trong lĩnh vực đối ngoại.
Cô Kim lập tức ngẩn ra, nói:
- Vậy vị tiểu thư xinh đẹp hôm trước đâu? Cô ấy không phải là phiên dịch viên tiếng Nhật của Bí thư Lưu sao?
Cô Kim luôn có chút “nhớ thương” Tiêu Du Tình.
- Cô ấy là phóng viên Tân Hoa Xã, là bạn của tôi.
- Ồ, hóa ra là như vậy. Bạn của Bí thư Lưu thật xinh đẹp.
- Càm ơn.
Lưu Vĩ Hồng khẽ gật đầu, lập tức chuyển sang căn dặn Hàn Tất Thành nói:
- Chủ nhiệm Hàn. Mời anh đi báo cáo với ban quản lý ngoại vụ, nói bọn họ cắt cử cho chúng ta một phiên dịch tiếng Nhật đến đây. Ngay lập tức!
- Dạ dạ, tôi lập tức gọi điện thoại…
Hàn Tất Thành liên thanh đáp, thật ra trong đầu lại không cho rằng Lưu Vĩ Hồng chỉ thị như thế là đúng.
Có cần thiết phải như thế không?
Đâu phải người Nhật không mang theo phiên dịch đâu, dùng phiên dịch của họ là được rồi.
Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng mới đến nhậm chức hôm nay, Hàn Tất Thành hoàn toàn không biết gì về tính nết của vị “Nhất ca” này cả, cũng không dám ngang nhiên cãi lại mệnh lệnh của hắn. Chánh văn phòng Khu ủy tuy cũng là Thường vụ Khu ủy, được xem như là lãnh đạo Khu ủy, nhưng có điểm khác với các lãnh đạo Khu ủy khác. Nếu không có được sự tín nhiệm của Bí thư, thì vị trí Chánh văn phòng Khu ủy này không dễ làm. Các cán bộ phía dưới biết Bí thư không muốn gặp y, thì y nói gì cũng chẳng linh nghiệm.
Cô Kim liền nhỏ tiếng dịch lại những lời nói vừa rồi của Lưu Vĩ Hồng cho đám người Bạch Xuyên biết.
Bạch Xuyên Nhất Hùng khẽ nhướng mày, nói:
- Bí thư Lưu, hôm nay chúng tôi chỉ đến chào hỏi cho đúng phép thôi.
Hàm ý rằng không có chuyện gì quan trọng lắm, không cần thiết phải trịnh trọng khác thường như vậy, chúng tôi chỉ nói chuyện một chút rồi đi thôi.
Nghe cô Kim dịch lại xong, Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Ngài Bạch Xuyên, tôi đã xem qua hợp đồng của chúng ta, còn vài vấn đề muốn thỉnh giáo các vị một chút.
Bạch Xuyên cùng Thu Điền Tỉnh Thượng đưa mắt nhìn nhau, gật đầu nói:
- Vậy được rồi, chúng tôi rất vui mừng được nghe cao kiến của Bí thư Lưu.
Ở phòng bên, Hàn Tất Thành đã gọi điện thoại xong, nói với Lưu Vĩ Hồng với vẻ khó xử:
- Bí thư Lưu, hôm nay thật không đúng lúc, hôm nay có mấy người khách Nhật Bản đến tham quan thành phố, hai phiên dịch tiếng Nhật bên quản lý ngoại vụ không có ở đây.
Anh xem có cần thôi đi không?
Lưu Vĩ Hồng nhíu mày, nói với đám người Bạch Xuyên:
- Thật xin lỗi, tôi phải đi gọi điện thoại.
- Xin Bí thư Lưu cứ tự nhiên.
Lưu Vĩ Hồng đứng dậy, đến bàn làm việc lấy di động của mình, gọi điện thoại cho Tiêu Du Tình.
Điện thoại gọi hồi đầu tiên đã thông nhau, bên kia truyền đến giọng nói trong trẻo của Tiêu Du Tình:
- Xin chào, ai đấy?
- Phóng viên Tiêu, hiện tại có rảnh không?
- Sao chứ? Lại có việc công à?
Nghe được cách gọi “phóng viên Tiêu” này, Tình Nhi liền cười hì hì nói.
- Đúng. Ở đây anh có ba người khách Nhật Bản, có vài dự án hợp tác cần phải nói chuyện cụ thể. Trong khu không có phiên dịch tiếng Nhật, phiên dịch tiếng Nhật bên quản lý ngoại vụ cũng không rảnh. Nếu em có thời gian thì đến đây giúp một tay được không? Anh sẽ mời em ăn cơm.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Mấy năm nay Tiêu Du Tình chạy loạn khắp nơi. Đông Dương, Tây Dương, Nam Dương, thậm chí cả đại lục Châu Phi cũng không ít nơi lưu lại dấu chân của cô. Để dễ dàng cho công việc, cô cũng biết vài loại ngoại ngữ. Dường như cô bé này có thiên phú trên phương diện học ngoại ngữ, học rất nhanh.
- Được, em sẽ đến ngay. Dù sao hiện tại cũng khá nhàn.
Tiêu Du Tình sảng khoái nhận lời.
- Được, anh chờ. Làm việc ngay tại trụ sở làm việc khu Ninh Dương. Em tới thì gọi điện thoại cho anh, anh cho người ra đón em.
- Không cần đâu, trước kia em có phỏng vấn Bí thư tiền nhiệm của anh, biết văn phòng của ông ta ở đâu. Anh vẫn dùng văn phòng của ông ta chứ?
- Đúng, vẫn là văn phòng đó.
- Vậy đi, em đến ngay đây. Em đang chụp ảnh không xa trụ sở của anh lắm. Chờ em mười phút đi.
Lưu Vĩ Hồng cười, ngắt điện thoại, thuận tay cầm lấy bản hợp đồng trên bàn làm việc. Bước tới ngồi xuống sô pha, nói:
- Rất xin lỗi, đã để bốn vị đợi lâu. Người bạn của tôi sẽ đến đây ngay. Chúng ta cứ thảo luận vài nội dung cơ bản đi. Chủ nhiệm Hàn, anh cũng ngồi xuống đi.
- Dạ, Bí thư Lưu.
Hàn Tất Thành lập tức vô cùng vui sướng, vội vàng ngồi xuống cạnh Lưu Vĩ Hồng.