Quan Gia
Chương 1247 : Trước lúc ra nước ngoài
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1247: Trước lúc ra nước ngoài
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Một buổi chiều nào đó đầu tháng bảy.
Tại trụ sở làm việc Khu ủy Ninh Dương, phòng họp lớn đèn đuốc sáng trưng, rất đông người, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng cười vui vẻ.
Bình thường, phòng họp lớn này chỉ sử dụng khi tổ chức đại hội các cán bộ trong cơ quan, cũng là phòng giáo dục đảng viên của cơ quan. Các khóa học tập lịch sử Đảng hoặc là văn kiện cấp trên, đều được tiến hành ở trong này.
Tuy nhiên, tình hình đêm nay rõ ràng là giống một hội nghị hơn là một khoá học tập.
Những người ngồi ở dưới đài, cũng không phải nhân vật bình thường. Trợ lý Chủ tịch thành phố Kinh Hoa, Bí thư Khu ủy Ninh Dương đồng chí Lưu Vĩ Hồng, Phó bí thư Khu ủy Chủ tịch ủy ban nhân dân khu Ninh Dương đồng chí Ngụy Phượng Hữu, thường vụ khu ủy, Chánh văn phòng Khu ủy đồng chí Hàn Tất Thành, cùng với mấy người lãnh đạo Khu ủy ùy ban khu khác, đều đang ngồi ở đây. Ngoài ra còn có mấy nhân viên công tác văn phòng Khu ủy và văn phòng ủy ban khu, sợ là không ít hơn hai mươi, ba mươi người.
Hai vị làm người khác chú ý nhất lại là hai người phụ nữ với vẻ đẹp hoàn toàn khác nhau.
Trong đó, một người mặc áo dài tay màu trắng may bằng chất liệu tơ tằm, chiếc váy màu đen, mái tóc được búi lại một cách khéo léo, mắt mang kính, là nhân vật điển hình ột người phụ nữ đẹp. Đó là Đổng Thư Ngữ, Phó chánh văn phòng Khu ủy Ninh Dương. Một người khác, phong cách vừa vặn tương phản với Đổng Thư Ngữ, áo phông cao cổ màu trắng, quần soóc bò mài màu xanh, hai chân thon dài trắng mịn, đường cong vô cùng lưu loát, tinh xảo thẳng đẹp, đi một đôi giày xăng-̣đan, mái tóc cuốn dài thả lỏng trên bờ vai rất tròn, bộ ngực sữa dịu dàng, đường cong lả lướt, toàn thân đều tràn đầy vẻ thanh xuân kiều diễm, cười hì hì ngồi ở bên cạnh Bí thư Lưu. Đó cũng chính là phóng viên Tiêu Du Tình của đội phóng viên Tân Hoa Xã tại Kinh Hoa.
Ngoài ra còn có một người thanh niên trẻ tuổi khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, đeo kính đen, nhã nhặn tuấn tú, ngồi ở phía khác cạnh Lưu Vĩ Hồng, đang thấp giọng nói chuyện với Chủ tịch khu Ngụy Phượng Hữu.
Người thanh niên tuổi trẻ này, có tên rất uy phong, tên là Cao Thượng, tốt nghiệp khoa tin tức của đại học Bắc Kinh. Hơn một tháng trước, anh ta mới đến báo danh bộ phận đối ngoại của khu Ninh Dương. Đây là bạn học thông thạo tiếng nhật mà Tiêu Du Tình giới thiệu cho Lưu Vĩ Hồng. Nghiêm khắc mà nói, Cao Thượng còn chưa tốt nghiệp, phải tháng bẩy năm nay mới xem như chính thức hoàn thành khoá học đại học, bây giờ còn đang trong thời gian thực tập. Tuy nhiên, từ trước đến nay học sinh giỏi của đại học Bắc Kinh, đều là hàng “nóng”. Ở thế kỷ sau, một vài học sinh đặc biệt đứng đầu đại học Bắc Kinh, căn bản không chờ đến lúc tốt nghiệp có lẽ vừa mới nhập học, cũng đã được người của đơn vị nào đó ký hợp đồng. Tất cả chi phí trong lúc học Đại học, đều được đơn vị đó cung cấp, trong nhà không cần lo lắng. Điều kiện chính là, sau khi tốt nghiệp nhất định phải gia nhập đơn vị của bọn họ, làm tại đơn vị đó trong một thời gian nhất định, mới có thể đổi qua đơn vị khác.
Sinh viên trong giai đoạn hiện nay vẫn còn bị phân phối. Loại tình hình như vậy thật ra cũng ít gặp. Tuy nhiên học sinh đại học Bắc Kinh gần tới lúc tốt nghiệp được các đơn vị tranh đoạt, cũng không phải là ít thấy.
Tiêu Du Tình cũng giống như vậy. Thậm chí, cô vừa mới vào đại học chưa lâu, cũng đã tới thực tập ở tòa soạn báo. Đương nhiên, tình huống của Tiêu Du Tình lại khá đặc biệt, không phổ biến nhiều cho lắm. Bố cô là Nhâm Thủ Chính, chính là con cháu quý tộc, ra ngoài buôn bán, đã phát đạt từ lâu. Có thể nói, ông ta có tiền có thế, lại đặc biệt cưng chiều hai cô con gái. Quả thực, Tiêu Du Tình là cầu được ước thấy. Tiêu Du Tình náo loạn muốn đi tòa soạn báo thực tập, Nhâm Thủ Chính tất nhiên không phản đối, mời lãnh đạo tòa soạn báo ăn một bữa cơm, phong bì đỏ thẫm đưa lên, chuyện gì cũng làm xong.
Tuy nhiên, việc đó chỉ là lúc vừa mới bắt đầu, cần Nhâm Thủ Chính xây dựng quan hệ, chờ khi Tiêu Du Tình học tới năm thứ hai của Đại học thì hoàn toàn không cần bố phải ra mặt. Tiêu Nhị tiểu thư rất nhanh chóng lộ ra khả năng thiên phú hơn người về phương diện chụp ảnh và tin tức. Mấy nhà truyền thông lớn cấp quốc gia cũng muốn cướp. Cuối cùng là Tân Hoa xã "Kỹ thuật cao hơn một bậc" đã tóm được Tiêu Du Tình.
Hơn một tháng trước, Cao Thượng nhận được điện thoại của Tiêu Du Tình bảo anh ta đến Kinh Hoa công tác. Cao Thượng còn đang do dự. Anh ta đã thông qua một vài quan hệ cơ bản liên lạc với đơn vị công tác ở Bắc Kinh, sau lễ tốt nghiệp có thể ở lại Bắc Kinh. Đây là điều mà rất nhiều sinh viên của các trường đại học ở Bắc Kinh đều mong muốn. Không phải ai cũng có thể có cơ hội tới làm việc ở các đơn vị tại Bắc Kinh.
Nhưng Cao Thượng do dự, cũng không chần chừ được bao lâu. Chờ Tiêu Du Tình vừa nói là công tác ở bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, Cao Thượng lập tức đáp ứng.
Đại danh của Lưu Vĩ Hồng, thực sự đang uy chấn Bắc Kinh.
Giống như lời Tiêu Du Tình nói, Cao Thượng là "người mê làm quan", đặc biệt chú ý đến vấn đề chính trị, quyết chí theo chính trị. Đơn vị công tác nào anh ta liên hệ được ở Bắc Kinh cũng là một ban ngành dưới cấp Cục của các Bộ và Uỷ ban trung ương quốc gia. Có lẽ, sinh viên khác cũng không biết Lưu Nhị Ca là thần thánh phương nào, Cao Thượng lại tuyệt đối từng nghe nói đến đại danh của Lưu Vĩ Hồng.
Những động tác của Cục giám sát Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước, cùng với báo cáo của Lưu Vĩ Hồng có liên quan tới cải cách giáo dục và cải cách y tế, Cao Thượng có được nghe thấy. Ngày thường, anh ta vô cùng khâm phục Phó cục trưởng Lưu. Thật không ngờ, một ngày kia, có thể đi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, cùng công tác với hắn.
Đối với chiếc bánh lớn rơi từ trên trời xuống như vậy, Cao Thượng sao có thể bỏ qua, tự nhiên nhảy mà lên, gắt gao ôm lấy, há mồm mà gặm.
Ngay từ đầu, Lưu Vĩ Hồng định an bài cho Cao Thượng đi công tác tại văn phòng ngoại giao của khu Ninh Dương, nhưng sau khi gặp mặt và nói chuyện với Cao Thượng, một hồi, lúc này quyết định để Cao Thượng làm thư ký cho hắn, liền an bài tới văn phòng Khu ủy, mời Đổng Thư Ngữ dẫn dắt anh ta một thời gian, để anh ta mau chóng làm quen với tình hình của khu Ninh Dương. Cho nên trong hơn một tháng này, thư ký thực sự của Lưu Vĩ Hồng, chính là Đổng Thư Ngữ, còn Cao Thượng là "thư ký thực tập".
Nhưng trong lần gặp gỡ hằng ngày với đám người Bạch Xuyên Nhất Hùng, hắn không cần phải gọi điện thoại nhờ tới sự giúp đỡ của Tiêu Du Tình nữa. Đám người sinh viên đại học khoa tin tức như Tiêu Du Tình đều thông thạo hai ngoại ngữ.
Cao Thượng thông thạo chính là tiếng Anh và tiếng Nhật. Đối với học sinh đại học bình thường mà nói, học một môn tiếng Anh cũng đã có thể khiến người ta hôn mê, có vài người học đại học bốn năm, để qua được tiếng Anh cấp bốn đều phải nhờ đến gian dối. Nhưng đại học Bắc Kinh, tất nhiên là không thể đánh đồng với đại học bình thường khác.
Tất cả bọn họ đều là những học sinh xuất sắc!
Học ngoại ngữ, giải bài tập, giống như ăn cơm uống nước, dường như vừa chơi đùa vừa thu phục.
Giống như một câu danh ngôn thông dụng của đời sau, đã bảo một đời dũng mãnh thì không cần lý do! truyện copy từ
Cuộc tụ họp "kỳ lạ" của buổi tối hôm nay, chính là các cán bộ khu Ninh Dương học tập ngoại ngữ và lễ tiết ngoại giao đơn giản khi xuất ngoại, để chuẩn bị đi ra nước ngoài tới thăm viếng Đại ốc Nhật Bản.
Lần này, Chủ tịch thành phố Trì Điền Nhị Nam của Thành phố Đại Ốc mời người phụ trách khu Ninh Dương tới thăm hữu nghị thành phố Đại Ốc, chẳng những khiến cho văn phòng đối ngoại của tỉnh Giang Nam và văn phòng đối ngoại thành phố Kinh Hoa rất coi trọng, còn kinh động tới Bộ ngoại giao.
Bộ ngoại giao Á Châu chuyên môn phái một trưởng phòng, tự mình đi tới Ninh Dương, cùng nói chuyện thương thảo một cách tỉ mỉ về mấy thủ tục đi nước ngoài với Lưu Vĩ Hồng.
Những việc có mức độ thế này vốn là do chính phủ ngoại giao, hoặc ít nhiều còn mang một chút "hình thức dân gian" không đủ trình độ để bộ ngoại giao coi trọng như vậy. Mấu chốt là do thân phận của Lưu Vĩ Hồng khá mẫn cảm.
Bí thư Khu ủy Ninh Dương cấp giám đốc sở, có lẽ không tính cái gì. Nhưng đã là cháu ruột của Chủ tịch Lưu Trung Nguyên quá cố thì không phải là nhỏ, thu hút sự để ý của một truyến thông khá nhiều chuyện của nước ngoài, luôn hy vọng phỏng đoán lung tung, tuôn ra cái gọi là "Dự đoán mãnh liệt". Huống chi Lưu Vĩ Hồng lại trẻ tuổi như thế, có thể nói là cán bộ cấp Giám đốc sở trẻ tuổi nhất ở Trung Hoa, có đủ không gian tưởng tượng vô hạn và cung cấp không ít tư liệu sống cho "tin tức truyền thông".
Để bảo đảm chuyến đi nước ngoài này được thành công viên mãn, vị trưởng phòng Lệ của Bộ ngoại giao Á Châu này, chẳng những tự mình tới Kinh Hoa rồi, trước mặt Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu các cán bộ địa phương tuỳ cơ hành động. Căn cứ vào chỉ thị của đồng chí phụ trách Bộ ngoại giao, trưởng phòng Lệ cùng đi Lưu Vĩ Hồng, tới Nhật Bản. Đương nhiên, thân phận của trưởng phòng Lệ sẽ được "sửa lại" một chút, tạm thời treo danh hiệu trưởng phòng văn phòng đối ngoại nào đó của tỉnh Giang Nam. Lúc tuyên bố ra ngoài, đoàn đội tới thăm viêng thành phố Đại Ốc lần này, tất cả đều là cán bộ địa phương, không có đồng chí bên Bộ ngoại giao tham dự.
Chờ cuộc thăm viếng kết thúc, danh hiệu tạm thời này lại bỏ đi cũng không muộn.
- ‘Không ni kỳ oa’ (konnichiwa) trong tiếng Nhật có ý là xin chào, mọi người cùng đọc theo tôi nào —— Không ni kỳ oa!
Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi đứng ở trên bục giảng, với bộ quần áo tây, giày da, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trái lại bộ mặt có vài phần giống với người Nhật Bản.
- Không ni kỳ oa...
Dưới đài vang lên tiếng đọc không đồng đều, tất cả mọi người không kìm nổi buồn cười.
- Nghiêm túc một chút.
Người giảng viên trung niên liền rất mất hứng, lớn tiếng nói. Ông ta là phiên dịch tiếng Nhật có thâm nhiên của văn phòng đối ngoại, có lẽ bởi vì quanh năm suốt tháng giao tiếp, nói tiếng Nhật, tính cách cũng chịu sự ảnh hưởng của người Nhật Bản.
Người Nhật Bản là dân tộc không có cảm giác hài hước nhất trong toàn thế giới. Quả thực cái gọi là châm biếm hài hước chính là "danh từ lạ" ở Nhật Bản. Nghe nói sau khi chiến tranh thế giới lần thứ hai chấm dứt, trong một lần diễn thuyết nào đó, tướng quân MacArthur - Tổng tư lệnh quân đội Mỹ đóng tại Nhận Bản - một người tự nhận mình là rất hóm hỉnh, nói một câu hài hước rất dài, kết quả vừa mới nói xong, phiên dịch tiếng Nhật chỉ nói một câu, dưới đài liền cười vang lên.
MacArthur thật cao hứng, cứ khen mãi người phiên dịch tiếng Nhật có trình độ cao, một câu hài hước dài như vậy, anh ta chỉ cần một câu liền giải thích xong rồi.
Kỳ thật ngày ấy người phiên dịch đã nói một câu như thế này:
- Vừa rồi tướng quân kể một truyện cười, mời mọi người cười to.
Vì thế liền cười to!
Ngay cả MacArthur thông minh hơn người, cũng không tránh khỏi bị tên tiểu quỷ dùng túi vải nhỏ bọc lại
- Nhật Bản là một quốc gia rất chú ý tới lễ độ, lễ nghi. Các đồng chí đi Nhật Bản, đại biểu cho hình tượng của quốc gia và chính phủ chúng ta, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác, để người ta chê cười chúng ta không biết phép tắc. Mọi người hiểu chưa?
Người giải viên trung niên giảng càng thêm tự cao tự đại, không chút khách khí răn dạy một đám người Bí thư Lưu, Chủ tịch khu Ngụy.
Đoàn người liền luôn miệng thưa dạ.
- Mọi người phía dưới nói theo tôi từ cảm ơn bằng tiếng Nhật - A lợi á đa (arigatou)!
Trái lại, lần này dưới đài lại vang lên tiếng hô rất chỉnh tề.
- A lợi á đa.
Tuy nhiên vậy tình hình như cũng không duy trì được bao lâu. Lưu Vĩ Hồng lần đầu tiên trái với kỷ luật, lặng lẽ nói với Tiêu Du Tình đang ngồi ở bên cạnh:
- Lời tiểu quỷ này thật là kỳ quái, nhiều ếch như vậy, sao không gọi là cóc?
Tiêu Du Tình không kìm nổi "Xì" một cái, cười ra tiếng, đôi mắt to xinh đẹp lập tức liếc mắt nhìn hắn, sẵng giọng nói:
- Anh nha, vẫn nên nghiêm túc một chút đi, tới Nhật Bản cũng không nên tự phạm sai lầm. Nghe nói Trì Điền Nhị Nam là phần tử cực hữu, trái lại anh phải cẩn thận một chút, nói không chừng anh ta sẽ muốn bày ra trò gì đó.
Khóe miệng Lưu Vĩ Hồng nhếch lên, khinh thường nói:
- Vậy thì thế nào? Nếu lão quỷ Trì Điền này dám làm con thiêu thân, em xem anh làm thế nào để thu thập anh ta!
- Bí thư Lưu, rất cứng đầu!
Tiêu Du Tình liền cười với Vĩ Hồng, dựng ngón tay cái trắng như tuyết lên, trêu tức nói.
Lúc này, không ai trong bọn họ dự đoán được, chuyến đi tới Nhật Bản lần này không ngờ thật sự sẽ sinh ra phong ba lớn như vậy.