Quan Gia
Chương 1257 : Bí thư Lưu, đủ nam tính, đẹp trai đến ngây người
Ngày đăng: 01:36 20/04/20
Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1257: Bí thư Lưu, đủ nam tính, đẹp trai đến ngây người
Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: metruyen
Lưu Vĩ Hồng không có nhiều hành lý phải để ý. Hắn vốn chỉ cầm theo vài bộ quần áo để thay giặt. Quần áo bẩn thay ra tối hôm qua, đã giao cho khách sạn đi giặt. Bình thường, khách sạn hơi xa hoa một chút, đều có loại phục vụ tương tự như vậy. Bây giờ còn chưa đưa lại, cũng đừng lo, Lưu Vĩ Hồng không đi thúc giục, cùng lắm thì không cần là được, chuyện không đáng lo.
Lưu Vĩ Hồng còn muốn gọi mấy cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại là gọi cho Lưu Thành Thắng. Tuy rằng chỉ xảy ra chút chuyện không thoải mái với Trì Điền Nhị Nam, nhưng việc ngoại giao không phải là việc nhỏ, báo cáo một chút tình huống với Lưu Thành Thắng, chắc chắn là việc nên làm.
Thái độ Lưu Thành Thắng hoàn toàn nằm trong dự đoán của Lưu Vĩ Hồng.
- Một chính khách đáng khinh giống như một thằng hề nhảy nhót, muốn lấy lòng mọi người mà thôi, không cần để ý đến y. Về nước!
Lưu Thành Thắng trả lời, vô cùng sạch sẽ lưu loát. Bên trong giọng điệu rõ ràng lộ ra ý khinh thường hàm súc, căn bản là không xem một nhân vật như Trì Điền Nhị Nam là gì, cũng không xem việc này quá lớn, thực sự là gió thoảng mây trôi.
Trong mắt Lưu Thành Thắng, Trì Điền Nhị Nam quả thật cũng không tính là gì.
Trì Điền Nhị Nam cũng không thể có khả năng bằng được với nhân vật cao tầng có quyền lực thực sự trong Nước cộng hoà. Lưu Thành Thắng vô cùng đơn giản nói một câu, liền trực tiếp vạch trần bản chất muốn mượn cơ hội đầu cơ của Trì Điền Nhị Nam.
- Đúng vậy, bác cả, cháu đã quyết định, sẽ lên chuyến bay sớm nhất để về nước.
- Vậy là tốt rồi. Không cần thiết phải tranh chấp gì với Đại Ốc bọn họ. Cháu phải nhớ kỹ, kẻ thù của cháu càng muốn cái gì, cháu lại càng không thể để y được như mong muốn.
Lưu Thành Thắng lại thản nhiên dặn dò một câu.
Trì Điền Nhị Nam muốn mượn việc này để đầu cơ, nâng cao giá trị của bản thân, giành được ủng hộ từ các phần tử cánh hữu của Nhật Bản. Chúng ta sẽ không hầu tiếp!
Lưu Vĩ Hồng kính cẩn trả lời một tiếng.
Mặc dù hắn có ưu thế là người biết trước chuyện sẽ xảy ra sau hai mươi năm, lúc này hắn trong quan trường cũng có chút giống như như cá gặp nước, nhưng còn có rất nhiều điều cần học hỏi. Giống như Lưu Thành Thắng vậy, luôn có thói quen từ vị trí trung tâm nhất mà bắt tay vào cân nhắc vấn đề và lo liệu đối sách.
Cuộc điện thoại thứ ta, Lưu Vĩ Hồng gọi điện thoại cho Vân Vũ Thường.
- Vợ à!
Điện thoại vừa được tiếp nhận, giọng điệu Lưu Vĩ Hồng lập tức trở nên rất dịu dàng, phẫn nộ trong lòng cũng đã sớm lắng xuống.
Phẫn nộ và tức giận, đối với nhân vật lớn hoặc là người quyết chí trở thành một nhân vật lớn, đều là một loại cảm xúc hiếm thấy. Không phải nói rằng nhân vật lớn sẽ không phẫn nộ sẽ không tức giận, mà là bọn họ có thể khống chế rất tốt loại cảm xúc không có lợi này, rất nhanh liền thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, không để cho phẫn nộ khống chế lý trí của chính mình .
Bất kể là ở chiến trường hay là trong quan trường hoặc là trong giới ngoại giao, phẫn nộ và tức giận cũng không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì, sẽ chỉ làm cho bản thân mình đưa ra quyết định sai lầm. Tóm lại, điều quan trọng nhất để quyết định sự thắng thua, vẫn là dựa vào thực lực và trí tuệ.
Sau khi Lưu Vĩ Hồng đã nghĩ xong về hành động tiếp theo
Tất nhiên chẳng đáng nói tới tên chính khách Trì Điền Nhị Nam đáng khinh nà kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, nhất định phải được trừng phạt. Bởi vì y đại biểu cho thế lực cánh hữu của nước Nhật Bản. Tuyệt đối không thể không cho bọn họ biết thế nào là lợi hại nếu không bọn họ sẽ chỉ càng ngày càng kiêu ngạo, ngông cuồng hơn.
- Vệ Hồng, anh nói chuyện với Trì Điền thấy thế nào? Người này có phải tự làm thiêu thân hay không?
Trong giọng nói tao nhã của Vân Vũ Thường lộ ra một chút mệt mỏi. Từ sau khi làm mẹ, Vân Vũ Thường càng thêm gió thoảng mây trôi, làm chuyện gì cũng đâu vào đấy, không vội vàng không hấp tấp.
Tối hôm qua, khi ở khách sạn, Lưu Vĩ Hồng đã gọi điện thoại cho Vân Vũ Thường, "Báo cáo" hành trình trong ngày.
Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc nói:
- Vợ à, em là Gia Cát Lượng hay sao? Sao có thể liệu sự như thần vậy.
Vân Vũ Thường cũng có chút kinh ngạc:
- Thế nào, Trì Điền thực sự làm con thiêu thân sao? Người này là chính khách cánh hữu, thường xuyên phát biểu nói về một vài chuyện kỳ lạ. Tinh thần có lẽ có chút không bình thường!
Lưu Vĩ Hồng thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.
Hắn hoàn toàn đồng ý với Vân Vũ Thường về những lời này. Trì Điền đã sáu mươi mấy tuổi, trước sau vẫn không chịu ổn định, ra sức nhảy lên nhảy xuống trên mặt đất, miệng toàn nói hươu nói vượn, là nhân vật tự ình là đúng. Thật ra, Lưu Thành Thắng, Vân Vũ Thường đang đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp của các lĩnh vực mới là nhân vật lớn thực sự, còn ông ta thật sự chỉ là một thằng hề không bình thường mà thôi.
- Vợ à, lời nói này thực sự rất có trình độ, anh cảm thấy nhất thiết phải truyền đạt lời đánh giá đối với Trì Điền Nhị Nam của Chủ tịch Vân tới tên lão quỷ kia...
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, lập tức thuật lại tình hình vừa mới phát sinh cho Vân Vũ Thường nghe một lần.
- Nói hươu nói vượn, chẳng biết xấu hổ!
Vân Vũ Thường hừ lạnh một tiếng, rất không hài lòng nói. Dù sao ở phương diện "trình độ suy nghĩ" , Vân Vũ Thường tạm thời không đạt được độ cao như Lưu Thành Thắng.
- Là như thế. Lão quỷ này dám miệng ngậm đầy phân phun vào mặt của anh, anh không thể cứ như vậy mà đi được, phải dạy cho y một bài học.
Vân Vũ Thường lập tức nói:
- Có thể. Anh tính làm như thế nào?
- Phương án hành động cụ thể, chờ anh về nước rồi nói sau. Hiện tại, anh phải ra sân bay.
- Được, vậy anh phải chú ý an toàn.
- Yên tâm, anh sẽ... À, vợ à, con trai và con gái đâu? Gọi hai đứa ra nghe điện thoại đi!
- Ái chà, Bí thư Lưu, không may rồi. Thiếu gia tiểu thư nhà ngài vừa mới ngủ, không thể thỉnh an ông cụ rồi. Bí thư Lưu thứ lỗi!
Vân Vũ Thường liền cười trêu chọc chồng một câu.
- Tốt lắm, chờ sau khi anh về nước, em mang theo hai con qua đây đi. Mẹ anh cũng không biết đã nhắc bao nhiêu lần tới chuyện trở về. Tuy rằng, ba anh không nói ra miệng, thật ra trong lòng cũng rất muốn. Đó không phải là cháu trai, cháu gái của ông ấy sao? Từ khi sinh ra đến bây giờ, ông ấy chỉ mới nhìn ảnh chụp thôi.
Sau khi Vân Vũ Thường sinh con, vẫn cùng hai con ở lại Quỳnh Hải. Lưu Thành Gia thân là Tư lệnh viên đại quân khu, có trách nhiệm bảo vệ lãnh thổ, cũng là không có cách nào chạy đến Quỳnh Hải nhìn cháu trai cháu gái.
- Được, qua mấy ngày nữa em sẽ đưa hai con đi Kinh Hoa.
Lần này, Vân Vũ Thường trái lại đáp ứng rất sảng khoái. Hai đứa trẻ cũng hơn ba tháng tuổi, có thể đi ra bên ngoài.
Cuộc điện thoại thứ năm, Lưu Vĩ Hồng gọi cho Đường Tân Vũ. Theo kế hoạch ban đầu, đoàn đại biểu sẽ ở lại thành phố Đại Ốc bốn ngày. Đường Tân Vũ đã mời Lưu Vĩ Hồng qua tụ họp một chút. Hiện tại, Lưu Vĩ Hồng phải lỡ hẹn, nên tính gọi điện thoại thông báo một tiếng.
- Cái gì? Lão quỷ Trì Điền dám nói láo như vậy sao?
Đường Tân Vũ vốn không kiềm chế tốt, vừa nghe liền bùng nổ, gào thét ở bên kia điện thoại.
- Đúng! Giáp mặt đánh rắm!
Đường Tân Vũ nổi giận đùng đùng nói:
- Vĩ Hồng, không thể để như vậy được, chúng ta phải trừng trị lão!
- Cái đó thì khẳng định rồi. Chờ sau khi tôi về nước, hãy bàn bạc tiếp đi.
- Không cần đợi đến lúc về nước, tôi qua đó tìm anh. Mụ nội nó, cái thá gì chứ hả!
Miệng Đường Tân Vũ liên tiếp nói ra những lời mắng chửi. Đừng nhìn bề ngoài anh ta tao nhã, trang nghiêm nhã nhặn, thật ra bên trong cũng khá là ăn chơi trác táng. Ngày thường không để lộ ra mà thôi.
- Không cần, tôi đã chuẩn bị đi ra sân bay...
Lưu Vĩ Hồng còn chưa dứt lời, Đường Tân Vũ lập tức kêu lên:
- Vậy tôi tới sân bay, không gặp không về!
- Được.
Lần này, Lưu Vĩ Hồng không từ chối nữa.
Cắt đứt điện thoại với Đường Tân Vũ, Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống, lại đốt một điếu thuốc.
"Hắt xì" một tiếng, cửa gỗ bị đẩy ra. Tiêu Du Tình cầm trong tay vài bộ quần áo đi vào, nói:
- Anh, quần áo của anh đây. Khách sạn vừa mới đưa lại đây.
- Ồ, được, thu dọn đi.
Lưu Vĩ Hồng gật đầu, sao cũng được.
Tiêu Du Tình liền mở va li của hắn ra, qua quýt bỏ quần áo vào. Nhìn hai bên trái phải, thấy dường như không ai để ý, Tiêu Du Tình bỗng nhiên tiến lại gần, hôn lên mặt Lưu Vĩ Hồng một cái, cười duyên khanh khách một tiếng, rồi rất nhanh đã quay người đi ra. Ra tới cửa rồi, cô bé lại xoay người lại, nhìn Lưu Vĩ Hồng kêu lên:
- Bí thư Lưu, đủ nam tính, đẹp trai đến ngây người!
Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười lắc đầu.
Nửa giờ sau, toàn thể thành viên đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa đều đi xuống đại sảnh trong khách sạn, chờ chỉ thị của Lưu Vĩ Hồng.
Trưởng phòng Lệ lại nói:
- Bí thư Lưu, tổng lãnh sự quán đồng chí Chu Toàn Hỉ sẽ lập tức tới đây.
Người gọi là đồng chí Chu Toàn Hỉ, chính là tổng lãnh sự nước Trung Hoa tại thành phố Đại Ốc. Đã xảy ra vấn đề tranh cãi nghiêm trọng như vậy giữa hai nước, Chu Toàn Hỉ khẳng định phải chạy tới thăm hỏi các đồng chí trong đoàn đại biểu của thành phố Kinh Hoa.
Lưu Vĩ Hồng hơi hơi gật đầu, nói:
- Tốt. Cao Thượng, anh và phóng viên Tiêu liên lạc với bên khách sạn một chút, mời bọn họ kêu xe lại đây, đưa chúng ta ra sân bay. Chi phí sẽ do chúng ta tự trả.
Cao Thượng lập tức trả lời một tiếng, rồi cùng Tiêu Du Tình, đi về phía lễ tân khách sạn.
- Bí thư Lưu, có nên chờ sau khi Tổng lãnh sự Chu tới đây thương lượng, rồi mới quyết định.
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn anh ta một cái, không hề lên tiếng, tuy nhiên ánh mắt biểu đạt rõ ràng ý định của hắn. Một khi đã quyết định, người bình thường thực sự khó có thể làm cho Lưu Vĩ Hồng thay đổi ý kiến.
Không phải bất cứ ai đều có thể ảnh hưởng được đến Bí thư Lưu.
Trưởng phòng Lệ không khỏi bị kiềm hãm, không tiện nói thêm.
Con cháu quý tộc, quả nhiên là một người cứng cỏi. Trưởng phòng Lệ đã tiếp xúc qua mấy người con cháu của cán bộ cao cấp, tất cả đều là người nhìn bề ngoài rất dễ tiếp xúc, trên thực tế lại vô cùng cố chấp.
Lưu Vĩ Hồng còn hơn cả vậy!
Tuy nhiên Chu Toàn Hỉ tới rất nhanh. Xe buýt do bên khách sạn liên hệ còn chưa tới, một chiếc xe Toyota liền tiến vào cửa khách sạn. Cửa xe mở ra. Một người người đàn ông trung niên, tao nhã, phong độ chỉ khoảng bốn mươi tuổi bước xuống, còn có tổng lãnh sự quán Thẩm Thái Đỉnh và Phó lãnh sự Tạ Hồng mà Lưu Vĩ Hồng đã gặp qua tối qua, cũng đi sát bên cạnh.
- Bí thư Lưu, xin chào!
Trước kia, Chu Toàn Hỉ chưa từng gặp qua Lưu Vĩ Hồng, nhưng người làm quan trong giới ngoại giao, ánh mắt lợi hại tới mức nào? Trong đại sảnh có hơn hai, ba mươi người, Lưu Vĩ Hồng đứng ở nơi đó, rõ ràng không giống những người xung quanh, nghiêm nghị có uy, vừa thấy cũng biết hắn mới là người đứng đầu. Chu Toàn Hỉ lập tức tiến về phía Lưu Vĩ Hồng, từ xa đã trịnh trọng vươn hai tay ra.
- Xin chào tổng lãnh sự Chu!
Lưu Vĩ Hồng chào, và bắt tay Chu Toàn Hỉ.
- Bí thư Lưu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Đáng lẽ, tối hôm qua tôi nên đến thăm hỏi, nhưng đúng lúc lại có một buổi tiệc phải tham gia, thất lễ thất lễ...
Chu Toàn Hỉ nhanh chóng nắm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, luôn miệng nói.
Ban đầu, với cấp bậc và chức vụ thực tế của Lưu Vĩ Hồng, Chu Toàn Hỉ cũng không nhất định phải đến thành phố Đại Ốc thăm hỏi. Nhưng lai lịch thực sự của Lưu Vĩ Hồng lại không nhỏ, cho nên Chu Toàn Hỉ vừa thấy họ đang chuẩn bị lên đường, nên tự mình giải thích vài câu.
-Tổng lãnh sự Chu khách khí rồi, tất cả mọi người đều là người một nhà, đừng ngại.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói.
Câu "Người một nhà" này, chính là tối kỵ của quan trường trong nước, tuyệt không thể nói ra trước mặt mọi người. Tuy nhiên giờ này phút này, lại vô cùng thích hợp, bất kỳ ai cũng không cảm thấy có gì không ổn. Ở nơi này, tất cả người Trung Hoa đều là người một nhà, người Nhật Bản là tiểu quỷ.