Quan Gia

Chương 1305 : Xui khiến xưng tội?

Ngày đăng: 01:37 20/04/20



Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1305: Xui khiến xưng tội?

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen





Quả nhiên, cửa thang máy có một người, Tiêu Du Tình liền đứng lên, mỉm cười đưa tay về phía người đó.

- Anh Từ, bên này!

Nhìn thấy Từ Lợi Quốc, Lưu Vĩ Hồng trố mắt một lúc, thật sự không ngờ, chồng của Tô Hồng Hồng, lại là người thế này. Từ Lợi Quốc rất gầy, có lẽ cao khoảng một mét sáu, có lẽ còn chưa tới, rất gầy. Lưu Vĩ Hồng có thể đoán được thể trọng của y, có lẽ cũng khoảng 50kg.

Lưu Vĩ Hồng thân hình cao lớn, hàng ngày những đồng chí mà hắn tiếp xúc, rất ít có người gầy. Cho dù Tô Mộc, cũng chỉ là bề ngoài nho nhã, tính cách ôn hòa, dáng người cũng không gầy. Đương nhiên, trong cảm nhận của Lưu Vĩ Hồng, đã tự mặc nhận một điều cho các đồng chí nam, là những đàn ông hùng dũng oai vệ khỏe mạnh, hoặc là phong độ, tao nhã như Tô Mộc, Lý Hâm.

Chỉ trong chốc lát, Từ Lợi Quốc đã làm đảo lộn những định nghĩa trong nhận thức của hắn.

Từ Lợi Quốc chẳng những rất gầy, hơn nữa cách ăn mặc cũng khá quê mùa. Đến gặp Tiêu Du Tình, cũng chỉ mặc một bộ quần áo lao động màu lam, đôi mắt hồng hồng, rõ ràng đã khóc.

Vợ vừa mới chết, cũng có chút thương tâm.

Từ Lợi Quốc thoáng nhìn Tiêu Du Tình một cái, sắc mặt vui vẻ, nhưng sau đó ánh mắt liền dừng lại trên người Lưu Vĩ Hồng, lập tức liền lộ vẻ thận trọng đề phòng. Y cứ do dự, đứng ở đó, không chịu bước tới, ôm chặt túi công vụ màu vàng trước ngực.

- Anh Từ, lại đây đi. Không sao đâu, đây là bạn của tôi, cũng đến để giúp anh.

Tiêu Du Tình thông minh sắc sảo, lập tức liền nhìn thấu tâm tư Từ Lợi Quốc.

Từ Lợi Quốc lại chần chừ một lúc, cắn chặt răng, cuối cùng hạ quyết định, chầm chậm bước tới, đứng trước mặt hai người, nặn ra một nụ cười. Hai mắt tuy nhìn Tiêu Du Tình, nhưng khóe mắt lại lướt qua người Lưu Vĩ Hồng. Có thể thấy sự xuất hiện của Lưu Vĩ Hồng, hoàn toàn nằm ngoài dự tính của y.

Từ Lợi Quốc tín nhiệm Tiêu Du Tình, thứ nhất là vì tấm biển phóng viên Tân Hoa xã khá đáng tin. Giai đoạn hiện nay, các quần chúng tầng lớp thấp trong xã hội vẫn còn sự tin tưởng nhất định đối với giới truyền thông trong nước; thứ hai, là vì tuổi trẻ của Tiêu Du Tình, nhìn qua có vẻ ngây thơ, có thể tin được. Nhưng người bạn này của Tiêu Du Tình, thật sự mang đến cho người ta áp lực quá lớn. Mặc dù Lưu Vĩ Hồng cũng đang cười, nhưng khí chất nghiêm nghị cứ ập đến, khiến người ta không chút nghi ngờ, đây chính là một nhân vật cầm quyền lớn.

- Anh Từ, nếu đã đến thì xin cứ yên tâm. Mời ngồi!

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, chậm rãi nói.

Tô Hồng Hồng tự sát, người nhà gây rối, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng đã tìm hiểu qua về tình hình những người nhà này. Hơn nữa vừa rồi Tiêu Du Tình cũng đã nói, Từ Lợi Quốc chính là một công nhân sửa chữa bình thường trong nhà máy dệt sợi thứ năm. Tiêu Du Tình gọi y là anh Từ, Lưu Vĩ Hồng cũng bắt chước gọi theo kiểu khách sáo như vậy.

- Chà chà…

Từ Lợi Quốc lòng đầy nghi ngờ, nhưng Lưu Vĩ Hồng vừa mở miệng, y lại không kìm nổi mà gật đầu liên tục, cẩn thận ngồi xuống ở cái ghế đối diện, túi công vụ trong tay, được đặt trên đùi, vẫn nắm chặt như trước, không chịu buông ra. Gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, có thể thấy được y đang rất dùng sức, trong lòng rất căng thẳng. Cũng không dám nhìn thẳng vào Lưu Vĩ Hồng, vẫn ngồi đối diện với Tiêu Du Tình.

- Anh Từ, chúng tôi đều hiểu tâm lý của anh, mong anh nén bớt đau thương.

Từ Lợi Quốc ngồi xuống, Lưu Vĩ Hồng liền nhẹ giọng nói.

Từ Lợi Quốc lại gật đầu, khóe miệng nhếch lên, lại gượng cười, nói:

- Cảm ơn…

Thật ra y bây giờ, chắc chắn không hề muốn cười, chỉ vì vốn dĩ là người thành thật, trước mặt người lạ, vẫn luôn cố gắng áp chế bi thương của mình, thực hiện lễ tiết xa giao cơ bản.

- Có lẽ anh cũng đã từng nghe nói, tôi họ Lưu, tên là Lưu Vĩ Hồng, Bí thư Khu ủy Ninh Dương!

Lưu Vĩ Hồng không hề giấu giếm thân phận của mình, trực tiếp nói với Từ Lợi Quốc.

- Ồ?

Từ Lợi Quốc kinh hãi, mi mắt nâng lên, nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, miệng há lớn, sau một lúc lâu vẫn không ngậm lại được.

Y đương nhiên đã từng nghe nói đến Lưu Vĩ Hồng, lúc những bạn bè của Tô Hồng Hồng nói muốn đến tòa nhà Khu ủy gây rối, đã không phải chỉ một lần nhắc đến tên Lưu Vĩ Hồng. Nói là Bí thư Khu ủy mới đến, rất quan tâm đến người dân, mọi người đi tìm Bí thư Lưu nói chuyện công bằng.

Lưu Vĩ Hồng nhậm chức chưa lâu, nhưng thanh danh của hắn ở bên ngoài, đã dần được gầy dựng. Chủ yếu bởi vì ngày nhậm chức đầu tiên của Lưu Vĩ Hồng, đã rất thú vị, dám chạy đến thôn Hà Đông ngăn những cán bộ phòng quy hoạch cưỡng chế phá bỏ vườn trái cây của người dân, sau đó lại phá bỏ ‘sự phẫn nộ lớn của quần chúng’ đối với Đại đội trưởng phòng an ninh Mạnh Triều Dương, còn được gọi là ‘Mạnh điên’. Chuyện này từ đầu làng đến cuối ngõ Ninh Dương, được tuyên truyền rộng rãi. Mọi người đều vỗ tay vui mừng, còn có người rảnh rỗi thêm mắm thêm muối, tạo nên một quầng sáng trên đầu vị Bí thư mới.

Bởi vì ảnh hưởng của nền văn hóa ngàn năm, nhân dân Trung Quốc, có tinh thần ‘đoàn kết thanh thiên’ nhất quán. Những chuyện cổ xưa như ‘án Bao Công’, ‘án Thi Công’, ‘án Hải Công’, rất nhiều năm nay vẫn được lưu truyền, và mang lại nhiều niềm vui cho nhân dân.

Một vị Bí thư trẻ tuổi đến đây, mọi người đương nhiên phải tuyên truyền thật náo nhiệt.

Ngoài ra, Lưu Vĩ Hồng kiên trì xuống cơ sở, đi tuyến đầu tìm hiểu tình hình, cũng khiến danh tiếng của hắn trong nhân dân tốt hơn rất nhiều.

Một sự kiện quan trọng nhất, chính là Lưu Vĩ Hồng đến thành phố Đại Ốc của Nhật Bản, lên tiếng bác bỏ ngôn luận vô sỉ của Trì Điền Nhị Nam, trước mắt mọi người mắng Trì Điền Nhị Nam là ‘taht61 phu đầu bạc, lão tặc râu trắng’. Việc này vừa được giới truyền thông công bố ra ngoài, lập tức khiến dư luận ở thành phố Kinh Hoa, thậm chí cả nước, trở nên ồn ào. Quần chúng nhân dân, gần như đều trầm trồ khen ngợi. Đặc biệt là nhân dân khu Ninh Dương, lại càng hãnh diện, hô to ‘đã nghiền’, tình cảm với Bí thư, đã cực kỳ tốt. Một số người trẻ tuổi, lại càng lấy Bí thư Lưu làm mẫu mực, thay nhau truyền tụng uy danh hiển hách của Bí thư Lưu.

Đương nhiên, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, là từ khi Lưu Vĩ Hồng đến đến nay, tạm thời chưa có tin tức tiêu cực gì truyền ra ngoài. Đối với lãnh đạo mới nhậm chức, quần chúng luôn mang theo một kỳ vọng tốt đẹp.

Tâm lý này, so với tâm lý ‘thứ không có được chính là thứ quý báu nhất’ có hiệu quả như nhau.

Cuối cùng lãnh đạo mới cũng phải trở thành ‘lãnh đạo cũ’, mà quần chúng phát hiện, cuộc sống của mình, vẫn chưa có được thay đổi gì. Thậm chí khi hoàn cảnh sống càng ngày càng trở nên khắc nghiệt, mới dần dần thất vọng, đến nỗi dùng ngòi bút làm vũ khí, cùng hét lên tiếng căm hận. Cùng lúc đó, lại hy vọng lãnh đạo mới trong nhiệm kỳ tiếp theo, là một vị ‘Thanh thiên đại nhân’.

Một vị ‘nhân vật truyền kỳ’ như vậy, thình lình xuất hiện trước mặt Từ Lợi Quốc, bảo sao Từ Lợi Quốc không ‘kinh hãi muốn chết’?

Thấy vẻ mặt này của Từ Lợi Quốc, Tiêu Du Tình hé miệng cười.

Hắn ấy à, chính là loại người khiến người ta sùng bái như vậy!

- Anh… anh chính là Bí thư Lưu?

Từ Lợi Quốc nghẹn họng trân trối một lúc, cố gắng phục hồi tinh thần, vội vàng đứng lên, lắp bắp nói. Không kìm nổi mà cúi người trước Lưu Vĩ Hồng, vội vội vàng vàng.

- Đúng vậy, chính là tôi, anh Từ, mời ngồi, đừng căng thẳng. Đêm nay, chúng ta là bạn bè nói chuyện với nhau.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, vươn tay, ấn xuống dưới, ra hiệu cho Từ Lợi Quốc ngồi xuống.

- Vâng vâng…

Từ Lợi Quốc liên tục nói, lại ngồi xuống, có chút sợ hãi.

- Bí thư Lưu, rất xin lỗi, chúng tôi hôm nay, không cố ý đến Khủ ủy gây rối… Chỉ là, chỉ là chị vợ tôi, em vợ tôi, bọn họ cứ muốn đi, nói là tìm anh kêu oan, chúng tôi không cố ý gây ồn ào…

Vừa mới ngồi xuống, Từ Lợi Quốc liền liên tục nói, ‘biện giải’ cho chính mình của ngày hôm nay.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.

Hắn hoàn toàn tin những lời này của Từ Lợi Quốc là xuất phát từ nội tâm.

Tuy đây là lần đầu tiên tiếp xúc với Từ Lợi Công, nhưng sự thật thà của người này, dường như đã viết lên trên mặt. Có lẽ chính vì thân phận thậm chí là tính cách yếu đuối này của y, mới khiến y có thể sống với Tô Hồng Hồng đến bây giờ. Nếu đổi lại là một người đàn ông có tính cách một chút, chỉ e sớm đã làm ầm ĩ với Tô Hồng Hồng rồi. Liên Hàn Mai không phải chỉ làm ầm ĩ một lần, ngay cả văn phòng Bí thư Khu ủy cũng dám đến làm loạn, thì không thể chưa đi tìm Từ Lợi Quốc. Từ Lợi Quốc chắc chắn cũng đã sớm nghe nói đến mối quan hệ mập mờ giữa Thân Chấn Phát và Tô Hồng Hồng rồi.

Một người như vậy, nếu không có ai mê hoặc, thậm chí là ‘bắt cóc’, tuyệt đối không dám tổ chức người đến Khu ủy gây rối.

Nghe ngụ ý trong lời nói của Từ Lợi Quốc, người nhà của Tô Hồng Hồng quả thật không ít, và đều là những người không thật thà. Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Từ Lợi Quốc vẫn luôn nén giận.

- Anh Từ, anh không cần xin lỗi tôi. Phản ánh vấn đề, tố giác tội trạng, là quyền lợi mà pháp luật giao ỗi công dân. Đương nhiên, phương thức phương pháp thì phải suy nghĩ một chút. Giống như phương thức tổ chức nhóm như các anh dùng, thì quá kịch liệt, sẽ gây nên ảnh hưởng không tốt. Ở những nơi khác tôi không dám nói, ở Ninh Dương, các anh không nhất thiết phải làm kịch liệt như vậy. Chỉ cần anh đưa ra bằng chứng, chứng minh cán bộ của chúng tôi thật sự có vấn đề, chúng tôi nhất định sẽ xử lý. Điều này, mong anh cứ tin tưởng tôi.

Lưu Vĩ Hồng nói, trong giọng điệu vừa phải, ngữ khí nhẹ nhàng, khiến người ta vô tình tiếp nhận sự ‘tới gần’ của hắn.

- Tin, đương nhiên chúng tôi tin. Nếu không tin anh, hôm nay chúng tôi cũng không đến Khu ủy làm ồn ào. Nói thật với anh, Bí thư Lưu, bây giờ cán bộ trong Khu, chúng tôi chỉ có thể tin tưởng được vài người.

Từ Lợi Quốc vội vàng nói.

- Vậy Chủ tịch khu Ngụy thì sao? Các anh có tin tưởng ông ấy không?

Tiêu Du Tình thuận miệng hỏi.

- Chủ tịch khu Ngụy? Hừ!

Nói tới Ngụy Phượng Hữu, trên mặt một người thành thật như Từ Lợi Quốc, cũng lộ ra sự phẫn uất hiếm có, dường như vô cùng khinh thường Ngụy Phượng Hữu.

- Sao vậy, Chủ tịch khu Ngụy có gì không ổn sao?

Tiêu Du Tình lập tức hỏi một câu, dường như có ý tứ ‘biết rồi còn cố hỏi’.

- Hừ, Chủ tịch khu Ngụy và Thân Chất Phát là cùng một nhóm người. Thân Chấn Phát là một lão già lưu manh khốn khiếp, Chủ tịch khu Ngụy cũng không tốt đi đâu được.

Từ Lợi Quốc nổi giận đùng đùng nói.

Lưu Vĩ Hồng liếc nhìn Tiêu Du Tình, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ. Nói thật, hắn cũng không ủng hộ phương thức ‘xui khiến xưng tội’ này của Tiêu Du Tình. Đường đường là Bí thư Khu ủy và phóng viên Tân Hoa xã, lại phải dùng phương thức này để có được tin ‘tình báo’, không khỏi khó xử. Nhưng vì Tiêu Du Tình đã tiến hành rồi, Bí thư Lưu cũng không tiện cắt ngang cô.

- Anh Từ, anh phải làm cho rõ ràng, đây là sự lên án rất nghiêm trọng. Không có chứng cứ, không thể nói lung tung.

Tiêu Du Tình ra vẻ nghiêm túc nói.

- Tôi đương nhiên có chứng cứ. Chứng cứ đều nằm ở đây!

Từ Lợi Quốc tức giận nói, mạnh mẽ đưa túi công vụ còn cầm trên tay ra, để lên bàn.