Quan Gia
Chương 1308 : Nhật ký
Ngày đăng: 01:37 20/04/20
Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 1308: Nhật ký
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Phòng đơn của Tiêu Du Tình, Lưu Vĩ Hồng không chỉ tới 1 lần.
Nói là ký túc xá một người, kỳ thực là một phòng ngủ, một phòng khách và nhà vệ sinh với bếp. Diện tích không lớn, 40, 50 mét vuông, một nhà trọ một người rất tinh xảo. Ở một mình rất thích hợp. Mặc dù Tiêu Du Tình còn trong thời gian thực tập nhưng đã ký hợp đồng với tòa soạn Tân Hoa, coi như là phóng viên tin tức chính thức trong tòa soạn, cán bộ biên chế. Trạm phóng viên Kinh Hoa cũng không thể quá hà khắc với phóng viên chính thức, đãi ngộ cũng không tồi.
- Này, em cảnh cáo anh không được nhíu mày!
Tiêu Du Tình vừa lấy chìa khóa mở cửa, vừa “hung tợn” uy hiếp Lưu Vĩ Hồng.
- Mấy ngày nay bận quá, không dọn phòng gì cả…
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Dọn hay không là do em, nhíu mày hay không là do anh.
- Anh dám! Em mặc kệ anh!
Cô bé giận dữ, chỉ có thể đem tất cả thủ đoạn làm nũng của cô gái được nuông chiều thành quen, mở miệng ra uy hiếp như vậy. Có điều tay cũng không chậm chút nào, mở cửa ra rất nhanh chóng.
Cô rất muốn xem nhật ký của Tô Hồng Hồng rốt cục là viết cái gì. Lòng hiếu kỳ của con gái, vốn dĩ luôn lớn hơn con trai, huống hồ Tiêu Du Tình còn một phóng viên, vậy chính là mười phần thêm một rồi.
Cửa phòng mở ra, Lưu Vĩ Hồng “nhẹ nhàng thở ra một hơi”, nói:
- Vẫn tốt mà.
Tiêu Nhị tiểu thư cảnh báo trước, Lưu Vĩ Hồng còn tưởng sẽ thấy một “chuồng heo”, không ngờ chỉ là hơi loạn một chút, những đồ như sách, gối, chăn, búp bê vải gì đó, ở phòng khách nơi nơi “tản” ra mọt chút, còn chưa đến mức vượt qua khả năng chịu đựng của Lưu Vĩ Hồng.
Nghĩ Bí thư Lưu cả đời đơn độc, chỗ ở của hắn cũng không tốt hơn so với ai.
- Hừ! Giả vờ giả vịt, miệng và tâm không đồng nhất. Em thà rằng anh nhíu mày còn hơn!
Ai ngờ Bí thư Lưu phản ứng không lớn, cô bé lại không thích, ngược lại còn không hài lòng nói.
Lưu Nhị ca chỉ có thể cười khổ.
Con gái chính là như vậy, vừa yêu cầu anh không được nhíu mày, anh không nhíu mày thật, cô ta lại nói anh giả vờ giả vịt. Cũng may Bí thư Lưu đã sớm nghĩ thông một tôn chỉ --- Tuyệt đối không nói đạo lý với con gái.
Càng là người con gái xinh đẹp, càng không thể nói đạo lý với cô ta.
Đàn ông nếu muốn sống lâu một chút, sống tự do một chút, thì “chân lý” này vô cùng quan trọng, nhất định phải nhớ kỹ, làm theo không thay đổi.
- Không để ý đến anh nữa, bây giờ em muốn xem nhật ký của Tô Hồng Hồng, mau đưa cho em… Đúng rồi, muốn uống nước thì anh tự đi rót nhé.
Tiêu Du Tình vừa vào cửa liền mở điều hòa, sau đó vội lấy cái túi công sự màu vàng từ tay Lưu Vĩ Hồng, đi về phía sô pha trong phòng khách ngồi, vội vàng mở ra, lấy ra hai quyển nhật ký.
Là loại nhật ký vỏ ngoài màu đồng bình thường, rất dày, chất giấy cũng không tồi.
Những năm 95 ấy, quyển nhật ký vẫn chưa có nhiều loại, dường như loaị nhật ký có khóa còn chưa xuất hiện.
Tiêu Du Tình cầm lấy một con búp bê vải, kê sau đầu, thân mình dựa vào tay vịn, mở cuốn nhật ký của Tô Hồng Hồng ra bắt đầu xem. Lưu Vĩ Hồng cười cười, cũng không đi rót nước, cầm một cuốn nhật ký khác, dựa vào tay vịn khác của sô pha, cũng mở ra xem.
- Ừ, viết không tồi, cách thức cũng rất tinh tế.
Bí thư Lưu mở trang đầu tiên của nhật ký ra, liếc mắt một cái, gật đầu, thấp giọng nói.
- Đương nhiên rồi, người ta là giáo viên ngữ văn mà…
Tiêu Du Tình lập tức trả lời một câu, có lẽ cô bé này cũng có chút đồng cảm, lập tức hai chân trắng nõn đá một cái, đôi dép lê “xoạch” rơi xuống mặt đất, hai chân khoác lên đùi Lưu Vĩ Hồng. Thời tiết nóng, lại là buổi tối, thời gian tan tầm, phóng viên Tiêu mặc một chiếc quần bò ngắn, ôm chặt lấy phần hông, một đôi chân dài trắng nõn, vô cùng đàn hồi, không gì che đậy.
Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn, ánh sáng mê hồn, đẹp không sao tả xiết.
May mà trong lòng Lưu Vĩ Hồng bây giờ cũng có ý nghĩ giống Tiêu Du Tình, gấp rút muốn xem nhật ký của Tô Hồng Hồng, nếu không thật đúng là sẽ bị đứng núi này trông núi nọ khiêu khích. Sau khi đến Ninh Dương, tiếp xúc với Tiêu Du Tình cũng nhiều lên, hai người thỉnh thoảng dính lấy nhau, động tác nhỏ như vành tai và tóc mai chạm vào nhau cũng càng ngày càng nhiều, thật đúng là khảo nghiệm định lực của Lưu Nhị ca.
Tuy rằng hai người đã là “bạn trai bạn gái”, một vài chướng ngại trong lòng lại không thể dễ dàng vượt qua. Tiêu Du Tình dường như rất có chừng mực, đừng nhìn miệng cô nói tùy tiện, nói cái gì cũng không để ý, nhưng thực ra là “tâm khẩu bất nhất”.
- Ừ, đây là nhật ký sau khi Tô Hồng Hồng bắt đầu đi làm không lâu… Ở đây nhắc đến Thân Chấn Phát rồi… Hôm nay, Hiệu trưởng Thân đặc biệt tìm mình nói chuyện, cổ vũ mình làm việc cho tốt, nhanh chóng xóa bỏ cái mác giáo viên thực tập, tranh thủ làm giáo viên nhân dân chính thức sớm một chút.
Tiêu Du Tình vừa xem vừa đọc:
- Nhìn có vẻ Hiệu trưởng Thân rất hòa ái, là một lãnh đạo dễ gần… Xì, thật biết giả vờ.
Lưu Vĩ Hồng cười cười, không tiếp lời, tự xem cuốn nhật ký kia của mình.
Lưu Vĩ Hồng cầm cuốn nhật ký thứ hai, thời gian qua vài năm so với cuốn một. Trang nhật ký đầu tiên Lưu Vĩ Hồng xem liền nhắc đến Thân Chấn Phát, có điều giọng điệu tùy ý hơn nhiều so với vài câu vừa nãy Tiêu Du Tình đọc.
- Lão Thân hôm nay đưa ình 1 ngàn tệ, nói là ình tiền mua quần áo. Thật nhỏ mọn!
Đây là nguyên văn cuốn nhật ký ghi lại.
Lưu Vĩ Hồng ngẩng đầu nhìn thời gian của trang nhật ký này, là ba năm trước. Những năm 92 ấy, đãi ngộ, tiền lương của cán bộ còn thấp hơn bây giờ, 1 ngàn tệ tương đương với lương 4, 5 tháng của Tô Hồng Hồng rồi, kết quả Tô Hồng Hồng lại bình phẩm Thân Chấn Phát bằng ba từ “thật nhỏ mọn”. Xem ra lúc đó, quan hệ gữa Tô Hồng Hồng và Thân Chấn Phát không phải bình thường, không những nhận tiền của Thân Chấn Phát mà còn không hài lòng.
- Này, mau xem, mau xem, chỗ này, Thân Chấn Phát lộ nguyên hình rồi, lại tìm Tô Hồng Hồng nói chuyện, còn động tay động chân…
Bí thư Lưu vừa xem mấy trang, đôi chân nhỏ gác trên đùi lay mạnh, Tiêu Du Tình lại ồn ào lên, suýt chút nữa thì vào trúng chỗ hiểm của Lưu Vĩ Hồng, không cẩn thận là Lưu Nhị thiếu gia liền không xong.
- Này, Nhị tiểu thư, em xem chân của em kìa, em bất chợt làm người khác giật mình như thế, có để cho anh xem hay không?
Bí thư Lưu liền buông cuốn nhật ký xuống, vô cùng bất đắc dĩ nói, ánh mắt lướt qua hướng hai đôi chân dài trắng nõn, dừng lại trên bộ ngực căng đầy của Tiêu Du Tình. Nhất thời Bí thư Lưu chỉ có thể nhìn thấy phần này, lại nhìn lên trên là một cuốn nhật ký màu đồng.
- Vậy anh lại đây cùng xem với em là được. Một người xem một cuốn, có gì vui chứ? Anh xem trước kết cục, rồi mới quay lại xem khúc dạo đầu, vậy thì không có ý nghĩa gì cả.
Tiêu Du Tình cũng buông cuốn nhật ký xuống, hai đôi mắt to nhìn thẳng phía trước, nửa cười nửa không mà nói.
- Xin em, Nhị tiểu thư, em tưởng đang xem tiểu thuyết sao?
Bí thư Lưu liền buồn bực nói.
- Không khác lắm, đây chính là lịch trình tâm lộ của Tô Hồng Hồng, coi như tiểu thuyết tự truyện. Bí thư Lưu, theo em nói, anh quả thực nên nhìn từ đầu đến cuối, như vậy mới có thể nhận thức đúng đắn nguyên nhân hậu quả của cả câu chuyện, không đến mức cắt câu lấy nghĩa.
Tiêu Du Tình còn nghiêm túc nói. xem tại
Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Có vẻ em nói cũng có chút đạo lý. Nào, lại đây.
Bít thư Lưu nói xong liền vẫy tay với cô bé, sau đó ngồi thẳng người, nhường chỗ cho Tiêu Du Tình.
Tiêu Du Tình thản nhiên cười, thu lại hai chân, lấy mông làm điểm tựa, liền ở trên sô pha “quay đầu tại chỗ”, đảo hướng Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng cười giang hai cánh tay, đem thân thể mềm mại thơm mát của cô bé ôm vào lòng.
- Bí thư Lưu, em là thư ký nhỏ của ngài, em đọc cho anh nhé…
Tiêu Du Tình trong tay cầm cuốn nhật ký, cười nói, quay đầu nhìn Lưu Vĩ Hồng, mắt chớp chớp.
- Đừng gây sự, cùng xem đi.
Lưu Vĩ Hồng nói xong, ánh mắt lại dừng lại trên cuốn nhật ký.
- Vậy được, cùng xem.
Tiêu Du Tình nói xong, điều chỉnh tư thế ngồi, dựa vào khuỷu tay của Lưu Vĩ Hồng, giơ cuốn nhật ký lên.
May mà thị lực của hai người không tồi, đèn trong phòng khách cũng rất sáng, nhật ký của Tô Hồng Hồng chữ lại khá đẹp, cũng có thể nhìn rõ, không đến nỗi hai mắt mông lung, choáng đầu hoa mắt.
Phần đầu của cuốn nhật ký thứ nhất, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói chỉ là một vài nội dung không quan trọng, chủ yếu là ghi lại một vài tâm đắc khi cô dạy học và tình hữu nghị và mâu thuẫn giữa đồng nghiệp với nhau. Từ phần nội dung này mà nhìn, Tô Hồng Hồng lúc đó vẫn muốn làm một giáo viên ngữ văn đủ tư cách thậm chí là ưu tú, làm việc khá chăm chỉ.
Phần này, theo yêu cầu của Lưu Vĩ Hồng, rất nhanh được lật đi.
“Hôm nay cuối cũng mình cũng lên giường của Thân Chấn Phát…”
Sau đó hơn một năm, nhật ký của Tô Hồng Hồng viết.
“Anh ta hôn mình mãnh liệt, giống như một thanh niên chưa kết hôn, làm mình vô cùng đau, vô cùng không thoải mái…”
Tiêu Du Tình bất ngờ không kịp phòng bị, hai má xinh đẹp lập tức đầy sắc đỏ, nhẹ cắn môi, bàn tay nhỏ bé đang cầm cuốn nhật ký, hơi run rẩy vài cái.
Tô Hồng Hồng ghi lại vô cùng chi tiết, cả quá trình hoan ái đều có miêu tả đầy đủ, thậm chí còn “bình phẩm” năng lực của Thân Chấn Phát ở phương diện này. Nhật ký thực ra là viết ình đọc, là ghi lại việc cả đời mình, Tô Hồng Hồng thật không ngờ có một ngày cuốn nhật ký này lại xuất hiện trước mặt người mà cô hoàn toàn không quen biết.
- Gì mà lung tung lộn xộn vậy…
Tiêu Du Tình nói thầm một câu.
Chính vào lúc này, bàn tay to đang ôm vào hông cô lại trở nên không thành thật với bổn phận, có động tác.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Du Tình chỉ thấy cả người đều tê tê, bàn tay nhỏ run lên, “bịch” một tiếng, cuốn nhật ký liền rơi lên trên bụng cô.
- Anh… anh đừng làm loạn…
Tiêu Du Tình vội vàng nói, hơi có chút thở dốc.
Đêm khuên lặng, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, ôm ôm ấp ấp, vành tai và tóc mai chạm vào nhau, đột nhiên nhìn thấy những dòng như vậy, những điều “cổ quái” trong lòng, có thể nghĩ ra.
Lưu Vĩ Hồng hít sâu một hơi, rút bàn tay ôm bên hông Tiêu Du Tình ra, sau đó giơ tay phải cầm lấy cuốn nhật ký, lật qua trang miêu tả tình cảm mãnh liệt kia, tiếp tục xem.
Tiêu Du Tình hơi trố mắt, tiếp tục cắn môi, một lúc sau mới miễn cưỡng ổn định cảm xúc phập phồng của chính mình, đứng lên, thấp giọng nói:
- Em đi pha cho anh cốc trà…
Nói xong liền vội vã rời khỏi sô pha.
Lưu Vĩ Hồng liếc dáng người uyển chuyển của cô một cái, nhẹ nhàng thở phào một hơi.