Quan Gia

Chương 1322 : Kèn cựa

Ngày đăng: 01:37 20/04/20



Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1322: Kèn cựa.

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen





Ba mảnh đất thuận lợi bán ra, hơn nữa đều vượt qua giá cả quy định không ít, không khí trên bục chủ tịch trở nên rất nhẹ nhàng. Đã có gần năm mươi triệu vào trong sổ sách, hoàn toàn vượt qua mong muốn của bọn họ. Cho dù còn lại mảnh đất số 1 không bán được, cũng không quá quan trọng, lần đấu thầu này tuyệt đối có thể nói là vô cùng thành công.

Hơn nữa, cứ theo đà này, mảnh đất số 1 khẳng định có thể bán ra được.

Vũ Thiếu gia và Công ty Bất động sản Tinh Hán ở bàn số 1, cho tới nay chưa giơ biển nào, không có một chút động tĩnh. Không còn nghi ngờ gì, bọn họ là nhằm vào mảnh đất số 1. Bằng không, Vũ Thiếu gia chẳng lẽ thật sự là nhàn rỗi muốn tán gẫu, đến xem náo nhiệt sao?

Bất động sản Tinh Hán có tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố Kinh Hoa thậm chí toàn bộ tỉnh Giang Nam, tài chính thực lực hùng hậu, từng bị lén gọi là điển hình của “thông gia quan thương”. Con gái của Chủ tịch Bất động sản Tinh Hán, gả cho con trai của Phó Bí thư Tỉnh ủy kiêm bí thư đảng uy công an

Quyền thế và tiền tài kết hợp cùng nhau, Bất động sản Tinh Hán lập tức liền trở thành chạm tay vào có thể bỏng, trở thành một trong những công ty bất động sản lớn nhất thành phố Kinh Hoa, khoe khoang hống hách.

- Thưa các quý ông quý bà, hiện tại bắt đầu tiến hành lần bán đấu giá cuối cùng, cũng là một đối tượng lớn nhất, mảnh đất số 1. Mảnh đất này tổng diện tích tám mươi nghìn mét vuông, ở phía nam của quảng trường thành phố, vị trí địa lý cực kỳ ưu việt. Vừa rồi bên chủ sự đã giới thiệu qua tình hình, trong tay của các vị cũng đã có tư liệu cụ thể, tôi sẽ không thuật lại nữa...

Người chủ trì bán đấu giá cũng rất hưng phấn, lớn tiếng nói.

Người chủ trì bán đấu giá này trình độ cũng rất không tồi, khá giỏi về dẫn dắt không khí hiện trường, một hơi mà bán được ba đối tượng, tinh thần vẫn sung mãn như trước, sức khỏe dồi dào, giọng nói sang sảng.

- Bây giờ, tôi công bố giá quy định của mảnh đất số 1, hai mươi sáu triệu nhân dân tệ! Mỗi lần ra giá là tăng năm trăm nghìn!

Giá quy định của mảnh đất số 1 cao hơn giá cả của ba mảnh đất trước rất nhiều, khoảng hơn ba trăm hai mươi tệ một mét vuông. Đây là mảnh đất lớn nhất, vị trí cũng tốt nhất, giá quy định có cao cũng là hợp tình hợp lý.

- Bây giờ xin bắt đầu ra giá!

Người chủ trì bán đấu giá đập búa xuống.

Vũ Thiếu gia ngồi ở ghế số một lập tức giơ tấm biển lên.

- Được, cảm ơn vị khách ngồi ở bàn số 1 đã ra giá, hai mươi sáu triệu năm trăm nghìn! Còn có ai ra giá lớn hơn hai mươi sáu triệu năm trăm nghìn không? Hai mươi sáu triệu năm trăm nghìn lần thứ nhất…

Toàn hội trường im lặng.

Không ai ra giá tiếp.

Rất rõ ràng, vừa rồi Vũ Thiếu gia ra vẻ một trận, đã có tác dụng. Mọi người liền hiểu ra là y nhắm vào mảnh đất này, đều âm thầm suy nghĩ trong lòng. Người này thật đúng là rắn địa phương ở Kinh Hoa, cạnh tranh với y chỉ vô ích.

Cho dù mua được đất, y sai người gây sự ở sau lưng anh, anh có thể ngăn được không? Người ta vẫn nói rồng mạnh không đè được rắn địa phương đấy thôi.

Chẳng ai muốn cầm số tiền mấy chục triệu để giỡn chơi kiểu này.

Nói cho cùng, mảnh đất này giá cả cao như thế, công ty thực lực bình thường cũng không dám mở miệng.

- Hai mươi sáu triệu năm trăm nghìn lần thứ hai, hai mươi...

- Ba mươi triệu!

Ở bàn số năm đột ngột vang lên giọng nói của Đậu Khai Xương. Anh ta chẳng những giơ tấm biển lên, hơn nữa còn tự mình báo giá, một hơi liền bỏ thêm ba triệu năm trăm nghìn, lên thẳng nấc ba mươi triệu.

Xôn xao...

Hội trường đấu giá, lập tức vang lên tiếng hô kinh ngạc khắp nơi, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía bàn số năm.

Đậu Khai Xương thần sắc vẫn tự nhiên.

Vũ Thiếu gia và các cấp dưới của y, đều cùng biến sắc, sắc mặt Vũ Thiếu gia liền mất hẳn vẻ nhàn hạ.

Hay đấy, lại chơi chiêu này!

“Nâng giá” nâng tới nghiền rồi hả?

Cung Bảo Nguyên lại lấy bao thuốc ra, đưa cho Hồ Thiên Hậu một điếu, hai người châm lửa, rít một hơi, ánh mắt không hề nhìn về bàn số 1. Dường như hoàn toàn không quan tâm đến Vũ Thiếu gia và Công ty Bất động sản Tinh Hán.

Một hơi tăng giá nhiều như vậy, cũng là một loại thủ pháp trong buổi đấu giá. Vừa ra giá liền thể hiện mình nhiều tiền thế lớn, người nhát gan một chút, liền bị dọa quay về chỗ cũ. Có thể đơn giản hoá cục diện nhanh chóng.

- Được, lại là vị khách ở bàn số năm có tác phong nhanh nhẹn, lợi hại! Ba mươi triệu! Đây là một giá cả kinh người, xin cảm ơn vị khách hào phóng này! Còn có ai ra giá cao hơn ba mươi triệu không? Ba mươi triệu lần thứ nhất, ba mươi triệu lần thứ hai, ba mươi triệu...

- Ba mươi ba triệu!

Bàn số 1 vang lên giọng nói cao ngạo của Vũ Thiếu gia.

Ngay cả tấm biển cũng lười giơ lên, trực tiếp kêu giá luôn.

Vũ Thiếu gia vừa ra giá vừa nhìn về phía bàn số năm với con mắt lạnh lùng, ánh mắt chỉ dừng lại một chút trên mặt Đậu Khai Xương, rồi dừng ở trên mặt Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu. Hai người này, vẻ mặt rất bâng quơ, tuy rằng không ngồi ở vị trí chính giữa, nhưng nhìn qua lại càng giống ông chủ. Có nhiều lúc, khí chất của ông chủ, giám đốc và nhân viên rõ ràng là khác nhau.

Cháu à, đừng giở trò trên đầu cây đại thụ Kinh Hoa là tao đây, mày có khả năng sao?

Mày thêm ba triệu, tao cũng thêm ba triệu!

Không phải là so xem ai nhiều tiền hơn sao?

Ai sợ ai!

- Oa, ba mươi ba triệu! Cảm ơn vị khách đẹp trai anh tuấn ở bàn số 1, thật sự là nhiều tiền thế lớn, rất giỏi! Các vị, mức giá cách biệt cao nhất trong hội đấu giá hôm nay đã xuất hiện, ba mươi ba triệu!

Người chủ trì bán đấu giá cũng bị chấn động tinh thần, những lời ca ngợi đủ kiểu, dâng lên như thủy triều.

- Ba mươi ba triệu lần thứ nhất, ba mươi ba triệu lần thứ hai, ba mươi...

Cung Bảo Nguyên đang hút thuốc liền nhếch miệng cười với Vũ Thiếu gia, tiện tay cầm tấm biển trước mặt Đậu Khai Xương lên, giơ lên một cách uể oải.

- Ba mươi ba triệu năm trăm nghìn!

Người chủ trì bán đấu giá kinh ngạc thốt lên tiếng.

Toàn hội trường lại một lần nữa vang lên tiếng ngạc nhiên thán phục và tiếng thì thầm bàn tán, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ hưng phấn một cách khó hiểu.

Cảnh tượng sôi động nhất bao giờ cũng là ở lúc cuối cùng.

Vũ Thiếu gia ở bàn số 1, rõ ràng là đại công tử rắn địa phương, lại không biết mấy vị ở bàn số năm này có bối cảnh như thế nào? Nhìn qua, tuổi tác của Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, cũng không phải rất lớn, vẻ mặt bâng quơ kiểu này, lại lộ rõ ra hình tượng ăn chơi trác táng. Trên mặt không có một chút ý khiêu khích, nhưng trên thực tế mười phần tức tối.

Vũ Thiếu gia cắn răng, ánh mắt có vẻ âm u.

- Vũ Thiếu gia...

Ngồi ở bên cạnh Vũ Thiếu gia là một người đàn ông trung niên mặc đồ tây, liền nhỏ giọng gọi một câu, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng. Không thể nghi ngờ, người đàn ông trung niên đang nhắc nhở Vũ Thiếu gia, cứ ra giá như thế này, chưa đầy hai lượt nữa, sẽ vượt qua điểm mấu chốt mà Công ty Tinh Hán bọn họ đã định ra lúc trước. Có cần phải tiếp tục ra giá tiếp nữa hay không, xin Vũ Thiếu anh suy xét rõ ràng.

Đây cũng không phải là một chút tiền cỏn con, thêm một lần ra giá, ít nhất cũng là năm trăm nghìn.

Vũ Thiếu tất nhiên là sĩ diện, nhưng vì thể diện mà lập tức vứt ra ngoài mấy triệu, có đáng giá hay không?

- Ba mươi ba triệu năm trăm nghìn, lại xuất hiện con số mới của mức cách biệt giá cả lớn nhất trong ngày hôm nay! Còn có ai ra giá cao hơn ba mươi ba triệu năm trăm nghìn không? Còn có ai ra giá nữa không? Nếu không, mảnh đất số 1 liền thuộc về vị khách ở bàn số năm... Ba mươi ba triệu năm trăm nghìn lần thứ nhất, ba mươi ba triệu năm trăm nghìn lần thứ hai...

- Ba mươi lăm triệu!

Vũ Thiếu gia hừ lạnh một tiếng, lại một lần nữa gọi to lên.

- Ba mươi lăm triệu! Ôi trời đất ơi...

Người chủ trì bán đấu giá hô lên một cách cường điệu, tay cũng làm một động tác cường điệu, phối hợp với vẻ mặt của ông ta.

Toàn hội trường kinh ngạc càng rõ rệt hơn, không khí hoàn toàn sôi sục lên, tất cả mọi người không kìm được mà vươn cổ, nhìn về phía trước , trên mặt tất cả đều là vẻ cao hứng phấn chấn.

Thực là con mẹ nó đã nghiền quá!

Khác với các vị khách đang hưng phấn này chính là, mấy vị quan viên trên bục chủ tịch, đều rõ ràng biểu lộ ra một thần sắc bất an. Tưởng Vĩnh Dân lại loay hoay liên tục, mài đi mài lại đít quần trên ghế, ánh mắt có chút lo âu.

Gã thật sự không nghĩ tới, sẽ xuất hiện tình huống sôi nổi như vậy.

Mấy vị khách ở bàn số năm kia, dường như nhất định chơi tới cùng với Vũ Thiếu gia. Nếu đây không phải hội đấu giá khu Ninh Dương, thì đã không có gì, không liên quan gì đến Tưởng Vĩnh Dân gã hết. Cố tình lại cử hành hội đấu giá ở khu Ninh Dương, đồng nghĩa với việc là “sân nhà” của Vũ Thiếu gia, lại bị người ta tranh đoạt như vậy, sau này khẳng định Vũ Thiếu gia sẽ có ý kiến với chính mình.

Nhưng chuyện này, lại thực sự không phải chuyện gã có khả năng khống chế được. Hội đấu giá lần này, do Chủ tịch khu Ngụy một tay an bài, Bí thư Lưu quan tâm sâu sắc, nếu không lầm mà nói, nhất định phải công khai minh bạch, không được làm thao tác ngầm. Tưởng Vĩnh Dân có thể có biện pháp nào đây? Gã cũng không dám chịu rủi ro mà động vào Lưu Vĩ Hồng. Đừng thấy vụ án của Thân Chấn Phát kia, Bí thư Lưu hạ lệnh khống chế phạm vi, nhưng cũng không có nghĩa là, mọi người có thể không để Bí thư Lưu vào mắt được. Ngược lại, chỉ có càng thêm sợ hãi. Lý do rõ ràng, Lưu Vĩ Hồng có thể khống chế phạm vi, tự nhiên cũng có thể mở rộng sang đả kích.

Quyền chủ động trước sau được nhân vật số một nắm giữ chặt chẽ ở trong tay.

Nhưng sự việc này, làm thế nào mà giải thích với Vũ Thiếu gia đây?

Vũ Thiếu gia cũng không phải là loại người có tính tình tốt đẹp gì, đồng ý nghe anh giải thích, đồng ý nghe anh giảng đạo lý!

Trong lúc Tưởng Vĩnh Dân đứng ngồi không yên, không khí hiện trường càng ngày càng sôi nổi kịch liệt, hai bên lại liên tục tiến hành hai lần tăng giá. Giống như chọi gà vậy, ai cũng không chịu lùi. Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu vẫn vẻ uể oải, miệng ngậm thuốc lá, thỉnh thoảng nâng tấm biển lên, hoặc là ngay cả tay cũng lười động đậy, mà do Đậu Khai Xương giơ biển. Còn bên Vũ Thiếu gia, sắc mặt u ám như nước dưới đáy sâu, cắn chặt răng, dường như đang cố hết sức áp chế sự phẫn uất của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác ra ngoài.

- Ba mươi tám triệu!

Vũ Thiếu gia gần như là hét ra một giá từ tận sâu trong cổ họng, hai mắt trừng to.

Ngụy Phượng Hữu không kìm nổi lại tiến đến bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, lo lắng nói:

- Bí thư...

Nói thật, Ngụy Phượng Hữu trước kia cũng chưa từng gặp phải tình huống kiểu này, hơi có vẻ không kiềm chế được. Thế này thì chết rồi! Cho dù khách ở bàn số năm lấy được đất, công tác sau này, phải do khu Ninh Dương trợ giúp. Vũ Thiếu gia khẳng định sẽ không chịu để yên, đến lúc đó, chẳng phải là khiến Ngụy Phượng Hữu ông ta kẹp ở bên trong, hai đầu đều không được hay sao?

Mà không thể theo ý của Vũ Thiếu gia được, ngáng chân một vị khách lớn như vậy sao?

Gã chỉ là Chủ tịch khu Khu Ninh Dương thôi!

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý là không cần để ý tới.

Ngụy Phượng Hữu lập tức cũng rất bất đắc dĩ.

- Bốn mươi triệu!

Hội đấu giá lại vang lên giọng nói uể oải của Cung Bảo Nguyên, trên mặt như trước cười một cách lờ đờ, nhìn Vũ Thiếu gia.

Trong phòng hội nghị bỗng nhiên trở nên lặng ngắt như tờ.

Tất cả mọi người ngừng thở, nhìn về phía Vũ Thiếu gia, xem y ứng đối như thế nào.

Sắc mặt Vũ Thiếu gia lập tức trở nên xanh mét, hai mắt giống như sắp phun ra lửa, bỗng nhiên đập thật mạnh lên mặt bàn, đứng dậy, một cước đá văng ghế dựa, hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại, đi nhanh ra khỏi hội trường bán đấu giá.