Quan Gia

Chương 1327 : Anh đang cầu xin tôi sao?

Ngày đăng: 01:37 20/04/20



Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

Chương 1327: Anh đang cầu xin tôi sao?

Nhóm dịch Quan Trường

Nguồn: metruyen





Vì thế khách và nhân viên của khách sạn Kinh Hoa liền thấy được một “Cảnh tượng” kỳ lạ. Mười người cảnh sát như lâm đại địch, áp giải hai “khách làng chơi” và bốn “Tiểu thư”. Trong đó có hai người cảnh sát còn cầm một túi nhựa trong tay, vội vội vàng vàng chạy theo phía sau. Nhưng hai “Khách làng chơi” mặc trang phục mát xa, đi dép lê của khách sạn vừa nói chuyện vừa cười với nhau, thần thái cực kỳ thoải mái.

Chắc hẳn đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy phần tử vi phạm pháp luật lại điềm tĩnh như thế?

Đi phía sau chính là Vũ Trường Nghĩa đang cười khẩy và mấy kẻ tùy tùng của gã.

Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu dưới sự áp giải của cảnh sát, đi lên xe cảnh sát, chạy về phía Cục công an khu Lý Ngư. Khách sạn Kinh Hoa bị bao vây nằm trong sự quản lý của cảnh sát khu Lý Ngư. Cảnh sát tiến đến quét gọn, cũng đến từ chi đội trị an của Cục công an khu Lý Ngư.

Cha của Vũ Trường Nghĩa, chính là Bí thư Đảng ủy Công an Tỉnh ủy. Bản thân Vũ Trường Nghĩa cũng là cán bộ trong một phòng ban nào đó ở Đảng ủy Công an Tỉnh ủy, quân hàm cũng là thanh tra cảnh sát cấp hai. Chỉ có điều trên cơ bản, Vũ Trường Nghĩa không đi đến đơn vị làm việc, bình thường đều đến Công ty bất động sản Tinh Hán, nghiễm nhiên làm ông chủ của Công ty bất động sản.

Xe cảnh sát chạy rất nhanh vào Cục công an khu Lý Ngư. Cảnh sát trực tiếp áp giải Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu vào phòng thẩm vấn của chi đội trị an.

Bên trong phòng thẩm vấn này có một bàn thẩm vấn, bên cạnh còn đặt một ghế dựa bình thường, rõ ràng là vừa được mang đến. Bình thường phòng thẩm vấn đều chỉ thẩm vấn một người, cho nên chỉ chuẩn bị ghế dựa đặc chế cho người bị thẩm vấn, cũng chỉ có một chiếc. Hiện tại bỗng nhiên phải thẩm vấn hai người cùng một lúc, chỉ có thể áp dụng biện pháp tạm thời, có chút chẳng ra sao cả.

- Ngồi xuống!

Cảnh sát áp giải Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu đến trước bàn thẩm vấn, quát to một tiếng.

Cung Bảo Nguyên lắc đầu, nói:

- Người anh em, đừng động tí lại gào to như thế, tôi thấy được mà.

Những người cảnh sát luôn dùng thủ pháp này rõ ràng có chút khoa trương để đối phó với người bị tình nghi phạm tội, nhằm tạo áp lực về mặt tâm lý cho người bị tình nghi. Chỉ có điều với áp lực tâm lý thế này mà định đối phó với Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu, khó khăn thật sự là không nhỏ.

Vị trí người thẩm vấn cũng tạm thời bỏ thêm mấy chiếc ghế dựa, Vũ Trường Nghĩa lảo đảo đi đến, lập tức đi vào vị trí chính giữa, việc nhân đức không nhường ai, đặt mông ngồi xuống, nhìn Cung Bảo Nguyên, lại nhìn sang Hồ Thiên Hậu, khóe miệng hiện lên một nụ cười thắng lợi giống như mèo vờn chuột.

Mấy người mặc đồng phục cảnh sát khác, lần lượt ngồi ở hai bên Vũ Trường Nghĩa. Cũng không ai nói lời nào. Rất rõ ràng, tất cả mọi người trong phòng này đều hiểu được, hiện tại ai làm chủ.

Vũ Trường Nghĩa cũng không vội vàng nói chuyện, lấy ra một điếu thuốc lá, ngậm ở trên miệng. Tên thanh tra cảnh sát cấp hai vội vàng cầm lấy cái bật lửa, châm thuốc cho Vũ thiếu gia. Vũ Trường Nghĩa lập tức đưa bao thuốc lá đặt trước mặt thanh tra cảnh sát cấp hai. Người thanh tra cảnh sát cấp hai vội vàng nói “Cảm ơn”, cầm lấy bao thuốc lá, mời mấy người cảnh sát đang ngồi một điếu. Một đám đều ngồi hút thuốc nhả khói.

- Chủ tịch Cung, tất cả mọi người đều là người văn minh. Tôi cũng không muốn đánh. Chỉ cần hai người cố gắng phối hợp thương lượng việc này cho tốt.

Vũ Trường Nghĩa hút mấy hơi, rồi mỉm cười nhìn Cung Bảo Nguyên nói.

- Vũ thiếu gia, có chuyện gì thì nói thẳng ra đi.

Cung Bảo Nguyên không mặn không nhạt nói.

- Ái chà, Chủ tịch Cung, vẫn hoành tráng như vậy sao? Tôi nói với này, loại thái độ này đối với anh mà nói là rất bất lợi. Hiện tại, tôi cố gắng nói chuyện với anh. Tốt nhất là anh nên thức thời một chút. Sự kiên nhẫn của tôi không được tốt. Nếu thật sự muốn chọc giận tôi, vậy mời hai người tới nhà tạm giam chờ chừng mười ngày nửa tháng, sau đó chúng ta lại nói chuyện tiếp. Các anh thấy thế nào?

Ánh mắt Vũ Trường Nghĩa lạnh lùng, cũng không mặn không nhạt nói.

- Vậy cũng không cần. Nhà tạm giam cũng không phải là địa phương tốt, tôi không có hứng thú. Có chuyện gì, cứ ở trong này nói đi.

- Ha ha, Chủ tịch Cung, đây là anh đang cầu xin tôi sao? Cầu xin tôi không cần đưa anh đến nhà tạm giam sao?

Vũ Trường Nghĩa liền cười rộ lên. Mấy người cảnh sát ở bên cạnh cũng không ngừng cười to theo.

Bọn họ cũng đoán được Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu sẽ cứng đầu như thế, nhất định là nghĩ có người để dựa vào. Nhưng việc này cũng vô dụng. Đây là ở Kinh Hoa. Mọi việc đều do Vũ Trường Nghĩa định đoạt. Chỉ cần Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu không phải thân thích gì với lãnh đạo ở tỉnh là được. Kẻ có tiền từ Minh Châu tới Kinh Hoa không tốt có thể bị xử lý.

Cung Bảo Nguyên cũng cười nói:

- Nếu Vũ thiếu gia cảm thấy làm như vậy sẽ khiến anh thích thú, vậy tôi cũng tính cầu cho anh mạnh khỏe. Vũ thiếu gia, anh phải biết rằng, trên thế giới này, hoàn toàn không có người nào không phải cầu tới người khác. Bất kể là ai, đều có lúc phải cầu xin người khác.

Vũ Trường Nghĩa “Cười khan” một tiếng, châm chọc nói:

- Chủ tịch Cung, thành thật mà nói, tôi rất khâm phục anh, co được dãn được. Rõ ràng là bị dọa tới mức tiểu cả ra quần. Nói ra những lời cầu xin tôi tha cho anh, mà vẫn khoác lác hoành tráng như vậy, dáng vẻ rất có triết lý.

Cung Bảo Nguyên chưa mở miệng, Hồ Thiên Hậu đã có chút không kiên nhẫn, nói:

- Vũ thiếu gia, có chuyện thì nói thẳng đi. Không phải là anh muốn mảnh đất ở quảng trường thành phố Ninh Dương hay sao? Được, nếu anh thật sự muốn, chúng tôi sẽ đưa cho anh là được chứ gì. Trò lừa bịp cho trẻ con này, thích đùa thì cứ đùa đi, thật chẳng có ý nghĩa gì cả.

- Không không không, anh sai rồi, anh thực sự sai rồi!

Vũ Trường Nghĩa liên tục lắc đầu, giọng nói ngân dài, nói.

- Chiều hôm nay, ở hội đấu giá, tôi quả thật muốn mảnh đất kia. Nhưng hiện tại tôi lại đột nhiên không muốn nữa. Mẹ nó, Anh nói đúng, việc này chẳng có ý nghĩa gì, hoàn toàn không có ý nghĩa. Trừ phi hiện tại các anh cầu xin tôi, thành thành thật thật nhận sai trước tôi, cung kính nói với tôi một tiếng “Tôi sai rồi”, sau đó cầu xin tôi nhận lấy mảnh đất kia, có lẽ tôi còn suy nghĩ lại. Tuy nhiên, về phương diện giá cả. Nếu chúng ta có thể thương lượng, tôi cảm thấy mảnh đất kia, có giá trị không đến bốn mươi triệu.

Cung Bảo Nguyên liền giận đến tái mặt, thản nhiên nói:

- Vũ thiếu gia, làm như vậy thì hơi quá đáng. Chẳng phải thường nói giết người đầu rơi xuống đất. Làm việc không nên làm giống như anh vậy, một chút đường sống cũng không lưu lại. Tôi có lòng tốt khuyên anh một câu, bản thân anh đừng tự gây họa ình, cũng đừng gây họa cho cha mình. Có một số việc, anh gánh vác không nổi đâu!

- Phải không?

Vũ Trường Nghĩa như nghe được chuyện hài, ngửa mặt lên trời cười ha hả.

- Chủ tịch Cung, tôi thật sự là phục anh. Người ta là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, anh là thấy quan tài cũng không rơi lệ. Anh cứng đầu! Trái lại, tôi cũng muốn được mở rộng tầm mắt, xem cuối cùng anh sẽ làm thế nào khiến tôi không gánh vác nổi. Tôi biết các anh là bằng hữu của Lưu Vĩ Hồng. Vậy thì sao nào? Thành thật mà nói cho các anh biết, nơi này là khu Lý Ngư, không phải khu Ninh Dương. Cho dù là ở khu Ninh Dương, Vũ Trường Nghĩa tôi nói muốn bắt anh, Lưu Vĩ Hồng cũng không giữ được. Nếu anh không tin, hiện tại anh liền gọi điện thoại cho hắn, xem hắn có thể lôi được anh ra ngoài hay không!

Nói xong, ánh mắt trợn trừng lên, chớp chớp nhìn chằm chằm vào Cung Bảo Nguyên, tràn đầy ý khiêu khích.

Cung Bảo Nguyên liền mỉm cười, nói:

- Lá gan của Vũ thiếu gia thực sự lớn như vậy, để tôi gọi điện thoại? Anh không hối hận chứ?

- Ha ha, Chủ tịch Cung, anh thật sự coi mình là một củ hành tây màu xanh lá cây sao. Không cần nói nữa, cho anh gọi một cuộc điện thoại, cho dù là mười cú điện thoại, cũng tùy anh. Các anh ở khách sạn Kinh Hoa chơi gái, bị bắt tại hiện trường, bằng chứng vững như núi, tôi xem ai dám bảo vệ anh!

- Được, Vũ thiếu gia, có khí phách. Lấy điện thoại di động của tôi lại đây, tôi sẽ gọi một cuộc điện thoại, không cần phải gọi mười cuộc làm gì!

Cung Bảo Nguyên chìa tay về phía Vũ Trường Nghĩa.

- Được, đưa điện thoại lại cho Chủ tịch Cung, để anh ta gọi!

Vũ Trường Nghĩa vung tay lên, rất có khí phách nói.

- Trưởng phòng Vũ, làm vậy, có thích hợp không?

Vị thanh tra cảnh sát cấp hai kia vội vàng hạ giọng nhắc nhở một câu. Thật ra, Vũ Trường Nghĩa ở Đảng ủy Công an tỉnh chỉ là cán bộ bình thường, treo cái danh hiệu Trưởng phòng vào, nhưng còn kém xa so với vị trí Trưởng phòng. Chỉ có điều, cảnh sát cấp dưới muốn nịnh hót gã, tự nhiên “thu xếp” cho gã một quan hàm để gã nở mặt nở mày.

- Có cái gì không thích hợp chứ? Cho anh ta gọi điện thoại, tôi xem anh ta có thể bay lên trời hay không!

Vũ Trường Nghĩa rất khinh bỉ nói.

Thanh tra cảnh sát cấp hai nuốt nước miếng, không dám nói gì nữa. Anh ta là bạn rượu của Vũ Trường Nghĩa, biết Vũ thiếu gia này có tính cách như thế nào. Hiện tại gã đã hoàn toàn bị Cung Bảo Nguyên chọc giận, ai đều không ngăn được gã.

Chỉ chốc lát, một người cảnh sát lục trong các túi của Cung Bảo Nguyên lấy ra chiếc điện thoại di động cầm qua.

- Cảm ơn!

Trái lại Tiểu Cung rất có phong độ thân sĩ, nhận điện thoại, lập tức bắt đầu quay số điện thoại, rất nhanh, điện thoại liền được kết nối.

- Alô, xin chào, chú Trình, là cháu, Tiểu Cung, đúng rất đúng... Chú Trình, thật ngại quá, đã trễ thế này còn quấy rầy chú. Là như vậy, hiện tại cháu đang ở Kinh Hoa, không biết vì sao, lại đắc tội với Vũ Trường Nghĩa Vũ thiếu gia là con trai của Bí thư Đảng ủy Công an Giang Nam -Vũ Đỉnh Phong. Đúng vậy, đúng vậy, chính là con trai của Bí thư Vũ... Hiện tại gã đã gọi các đồng chí bên Cục công an Kinh Hoa đến bắt cháu tới cục rồi. Ha hả, đúng vậy đúng vậy, chính là Cục công an khu Lý Ngư, đang thẩm vấn ạ… Đúng đúng, chú Trình, ngại quá, làm phiền đến chú rồi. Tốt lắm, tốt lắm, mời ông ta trực tiếp gọi cho cháu vào số điện thoại này đi. Vâng, được được, cháu chờ cháu chờ, cảm ơn chú Trình... Chú Trình, hẹn gặp lại!

Cung Bảo Nguyên gọi cuộc điện thoại này, thật giống như thay đổi thành một người khác. Mặt mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng kính cẩn, dường như chú Trình ở bên kia điện thoại là một nhân vật lớn vô cùng khó lường.

Một chút kinh ngạc, chợt lóe lên rồi vụt tắt trên khuôn mặt Vũ Trường Nghĩa.

Sao vậy, cuộc điện thoại này không phải gọi cho Lưu Vĩ Hồng sao?

Cái ông chú Trình gì đó, lại không biết là thần thánh phương nào.

Tuy nhiên Vũ Trường Nghĩa cũng không muốn để ý nhiều như vậy. Đồng chí lãnh đạo chủ chốt bên trong tỉnh ủy Giang Nam, không có người nào họ Trình, cũng không có họ Trần. Cung Bảo Nguyên và đối phương trò chuyện, sử dụng chính là tiếng Minh Châu, có thể thấy được chú Trình kia cũng là người Minh Châu.

Vậy có gì phải lo.

Người Minh Châu đâu quản được chuyện tỉnh Giang Nam.

Cung Bảo Nguyên cắt đứt điện thoại, nhìn Vũ Trường Nghĩa, hơi hơi cười, vẻ mặt cũng giống như mèo vờn chuột.

- Gọi điện thoại xong rồi sao? Chủ tịch Cung, suy nghĩ kỹ rồi sao? Hiện tại cầu xin tôi vẫn còn kịp. Bằng không tôi rất nhanh sẽ thay đổi chủ ý!

Vũ Trường Nghĩa cười nói.

Hồ Thiên Hậu bỗng nhiên cười ha hả, vừa cười vừa không nhịn được mà lắc đầu, ánh mắt nhìn phía Vũ Trường Nghĩa, chẳng khác gì đang nhìn một thằng ngốc.

Cung Bảo Nguyên khẽ cười nói:

- Không vội, không vội, Vũ thiếu gia, tôi đang chờ điện thoại mà. Những lời này, anh chờ mà nói với ông già nhà anh đi. Có lẽ ông ta sẽ thích nghe đấy.

- Anh nói cái gì?

Lông mi Vũ Trường Nghĩa, dương cao lên, hình như còn chưa nghe rõ.

Cung Bảo Nguyên cười mà không nói.

Ngay lập tức, điện thoại di động của anh ta lại vang lên.

- Xin chào, tôi là Cung Bảo Nguyên. Ồ, là Bí thư Vũ, xin chào... Tôi? Ha hả, tôi không tốt lắm. Hiện tại, tôi bị lệnh công tử gọi đồng chí cảnh sát bắt lại đây. Ha ha, đúng vậy, lệnh công tử đang thẩm vấn tôi mà... Ồ, Bí thư Vũ muốn trò chuyện với lệnh công tử? Được, mời Bí thư Vũ chờ một chút!