Quan Gia
Chương 139 : Các ông bồi thường được sao?
Ngày đăng: 01:21 20/04/20
Trần Sùng Tuệ hoàn toàn hoang mang.
Trần Sùng Tuệ đang đi làm, bỗng nhiên nhận được điện thoại của đội trị an Cục công an, nói cháu ông ta là Trần Vĩ Nam vì đập cửa hàng, cầm vũ khí làm bị thương người khác, đang bị Cục công an tạm giam.
Trần Sùng Tuệ cầm ống nghe một hồi lâu không nói nên lời.
Chuyện gì đây?
Lúc Trần Sùng Tuệ lấy lại tinh thần, muốn hỏi rõ một chút thì bên kia đã cúp máy từ lúc nào, cũng không nể mặt Phó cục trưởng cục nông nghiệp Địa khu chút nào.
Trần Sùng Tuệ ngồi không yên vội vàng rời văn phòng, định gọi lái xe Ngô lái xe đến Cục công an, nhưng chỉ thấy xe đỗ mà không thấy người, mới nhớ sáng hôm nay, Cục trưởng Chu đã cùng Lưu Vĩ Hồng đi ra ngoại ô kiểm tra nơi thực hiện công trình cung cấp rau xanh.
Công trình cung cấp rau xanh đã trở thành công trình mẫu của cả tỉnh. Chủ tịch tỉnh đã đích thân biểu dương trong hội nghị, và thông qua quyết nghị của hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân tỉnh đem kinh nghiệm của địa khu Hạo Dương mở rộng ra toàn tỉnh, yêu cầu các địa phương tập trung đông dân cư, các thành thị, thị trấn tham khảo cách mà địa khu Hạo Dương làm. Xây dựng công trình cung cấp rau xanh, vì lợi ích của nhân dân.
Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi bởi thế có điểm, có được sự tán thành của lãnh đạo Tỉnh ủy. Thấy hai người họ là cán bộ lãnh đạo có năng lực, lúc trước lựa chọn họ vào bộ máy chủ đạo của địa khu Hạo Dương là chọn đúng người.
Bí thư, Chủ tịch Địa khu có điểm sẽ không quên Chu Kiến Quốc. Chẳng những khen ngợi trong các cuộc họp, mà đầu tư tiền xuống, yêu cầu bọn họ tăng cường sản xuất. Thị xã Hạo Dương đang xây dựng thêm, dân số có thể gia tăng, nhu cầu cung ứng rau quả thịt trứng tất nhiên sẽ gia tăng.
Chu Kiến Quốc và Cục nông nghiệp xứng đáng trở thành người chủ trì của công trình cung cấp rau xanh. Thị xã Hạo Dương tùy thuộc vào vị trí trên.
Hiển nhiên Chu Kiến Quốc sẽ không quên người đề xướng việc này là Lưu Vĩ Hồng. Yêu quý hắn hơn hẳn, mỗi lần đi đâu nhất định đều mang hắn đi cùng.
Đây cũng không phải là quá, Lưu Vĩ Hồng thật sự có năng lực, luôn có thể làm mọi việc rất tốt, về cơ bản không cần Chu Kiến Quốc quan tâm. Một nhân viên như vậy đốt đuốc tìm cũng khó.
- Khốn kiếp!
Trần Sùng Tuệ hung hăng mắng một câu, cũng không biết là mắng ai.
Không có xe, Trần Sùng Tuệ chỉ có thể đi bộ, từ sân đổ nát của Cục Nông nghiệp mà đi vào phố, gọi xe máy, thường gọi là "Xe chậm rãi", ngồi lên, đến thẳng Cục công an.
Lúc trên "Xe chậm rãi" Trần Sùng Tuệ nghiến răng nghiến lợi, không biết mắng Trần Vĩ Nam bao nhiêu lần.
Tên khốn kiếp này, thật đúng là không làm người ta bớt lo được.
Trần Sùng Tuệ hiện tại hối hận, thật sự không nên đem Trần Vĩ Nam đến làm ở Cục nông nghiệp, cứ để y làm ở Cục công an Thanh Phong, làm đội viên đội dân phòng trị an, chẳng phải là tốt sao? Cố tình đưa y đến bên mình thật là phiền chết.
Khi đến Cục công an, lại làm Trần Sùng Tuệ buồn bực muốn chết.
Từ vị trí Phó hiệu trưởng trường trung cấp nông nghiệp địa khu Thanh Phong, Trần Sùng Tuệ cảm thấy rất tốt, bất kể đi đến đâu người khác đều rất tôn trọng. Dần dà, Trần Sùng Tuệ cũng cảm thấy mình là nhân vật quan trọng, đi đến đâu cũng ngẩng đầu ưỡn ngực trông rất phong độ.
Không ngờ đến Cục Công an Hạo Dương, ông ta xưng danh, không có ai để ý, không cần nói đến cảnh sát, cả đội viên dân phòng đối với ông ta cũng như không nhìn thấy, rất xa lạ. Trần Sùng Tuệ nói vài câu người ta mới nheo mắt "Ừ" một tiếng xem như trả lời.
Mặc dù về cấp bậc, Cục công an so với Cục nông nghiệp thấp hơn. Cục trưởng cục công an và Phó cục trưởng cục nông nghiệp Trần Sùng Tuệ là ngang nhau. Nhưng Cục công an là cơ quan có quyền lực, trong tay có súng, thắt lưng mạnh mẽ, Cục nông nghiệp tuy là cục quản lý nhà nước, nhưng không có quyền, tiền cũng không có, lấy cái gì để so với người ta.
Huống chi Trần Sùng Tuệ còn đi cầu người ta, bất kể như thế nào đều không thể hào hùng gì.
Thật vất vả, Trần Sùng Tuệ bị gọi đến văn phòng đội trị an. Tuy nhiên lúc đối mặt với người xưng là đội trưởng Hạ Hàn là lúc Trần Sùng Tuệ phải trố mắt nhìn.
Người này quá trẻ đi, không biết đã đến hai mươi tuổi chưa.
Đội trưởng đội trị an?
Không phải là một học sinh chứ?.
Hạ Hàn tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn Trần Sùng Tuệ, lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì?
Bản chất Hạ Hàn không phải tính tình như vậy, đối với quần chúng nhân dân, đội trưởng Hạ đôi khi rất nhiệt tình. Nhưng người trước mắt này, tự nhiên là một ngoại lệ.
Chú Trần Vĩ Nam là người như thế nào?
Đối với ân oán của Trần Sùng Tuệ và Nhị ca, anh Kha đã nói rõ với Hạ Hàn. Hạ Hàn liền trở thành người như vậy, ai đối nghịch với bạn anh ta, thì sẽ là người đối nghịch với anh ta. Nên để anh ta khách sáo với anh là không thể.
Trần Sùng Tuệ không dám lên mặt, mỉm cười, khách sáo nói:
- Đội trưởng Hạ, xin chào, Tôi là Trần Sùng Tuệ, là phó cục trưởng cục Nông nghiệp địa khu.
Trần Sùng Tuệ hi vọng với chức vụ của ông ta người thanh niên này có thể thay đổi thái độ.
Hạ Hàn lại chẳng hề để ý làm Trần Sùng Tuệ rất đau lòng.
- Ông có chuyện gì?
Hạ Hàn không chút khách sáo cắt ngang lời giới thiệu của Trần Sùng Tuệ, không kiên nhẫn hỏi, thậm chí còn nhíu mày, cũng không có ý mời Cục phó Trần ngồi xuống.
Một gã nhân viên trong phòng đinh lấy cho Trần Sùng Tuệ một chén trà nhưng thấy thái độ này của Hạ Hàn, rất thức thời ngừng ngay lại. Nhìn cũng biết, anh cả không thích vị này. Text được lấy tại Truyện FULL
Trần Sùng Tuệ được một phen buồn bực.
Thế này cũng quá lắm, cho dù là Cục công an thì cũng không cần phải như vậy chứ. Không nói đến chức vụ, tuổi tôi cũng lớn gấp đôi, cậu cũng đừng như thế.
Nhưng Trần Vĩ Nam đang bị giam giữ ở Cục công an chứ đâu, sao có thể không cúi đầu.
Trần Sùng Tuệ hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế chính mình, trên mặt vẫn tươi cười, ngồi xuống đối diện với Hạ Hàn nói:
- Đội trưởng Hạ, tôi là chú của Trần Vĩ nam, nghe nói nó bị cục công an các cậu giữ, tôi muốn biết tình hình thế nào.
- Tình hình thế nào ông có biết không?
Hạ Hàn hỏi ngược lại, thuận tay cầm bao thuốc trên mặt bàn, rút một điếu.
Trần Sùng Tuệ âm thầm cắn răng, trên mặt vẫn tươi cười, lắc đầu nói:
- Tôi cũng vừa nhận được điện thoại của các cậu, nói nó gây rối ở cửa hàng, chuyện là như vậy thôi.
- Gây rối trong một cửa hàng quần áo, ha ha, Phó cục trưởng Trần, ông đúng là tránh nặng tìm nhẹ. Cậu ta cầm một cây côn bổng dài như vậy, lại mang theo người đến cửa hàng quần áo đập phá gây rối, đúng lúc tôi mua quần áo ở đó, lên tiếng ngăn cậu ta lại, cậu ta lập tức cầm gậy định cho tôi một trận, nếu không phải tôi nhanh chân, thì lúc này ông chỉ có thể gặp tôi ở bệnh viện.
Hạ Hàn cười lạnh lùng nói, tay khua khua diễn tả hành động của Trần Vĩ Nam.
Trần Sùng Tuệ hít một hơi thật sâu.
Trách sao vị đội trưởng Hạ này khó chịu, nguyên nhân hóa ra ở đây.
Tên khốn Trần Vĩ Nam này, thật đúng là không có mắt, cũng dám dùng côn bổng đánh đội trưởng đội trị an, quả thực là muốn mình chết đây.
Trần Vĩ Nam đi đập cửa hàng quần áo kia, Trần Sùng Tuệ cũng có thể nghĩ đến. Đường Thu Diệp mở cửa hàng quần áo Hồng Kông, không phải là tin tức mới ở cục. Dù sao Đường Thu Diệp trước kia là nhân viên của trường trung cấp nông nghiệp Thanh Phong, mọi người đều biết. Hiện giờ ly hôn, đến thị xã Hạo Dương sống cùng Lưu Vĩ Hồng, là tin tức mà mọi người say sưa bàn tán.
Lúc đó Trần Vĩ Nam còn cười lạnh một trận.
Hai người này không biết ngại, trai gái mà lại ở cùng nhau.
Sau khi cửa hàng quần áo của Đường Thu Diệp bị đập phá, tin tức còn truyền nhanh hơn ở cục nông nghiệp so với tin tức cô và Lưu Vĩ Hồng sống chung, Trần Sùng Tuệ cảm thấy có điều gì đó, hỏi Trần Vĩ Nam, Trần Vĩ Nam cũng thừa nhận chính là y bảo mấy người bạn xã hội đen làm. Điều này khiến Trần Sùng Tuệ kinh hãi, hung hăng mắng cho Trần Vĩ Nam một chút, nói y không có đầu óc.
Trần Vĩ Nam thề rằng không có việc gì, những người đó đều là bạn bè, đặc biết nghĩa khí, không bán đứng cậu ta. Sau lại quả quyết rằng hành động bí mật, Cục công an điều tra cũng không điều tra ra là do Trần Vĩ Nam làm. Trần Sùng Tuệ nghe xong cũng không để trong lòng. Xem ra Cục công an nhiều việc, thật sự sẽ không chú ý đến một vụ án trị an như vậy.
Lần này, Trần Vĩ Nam chắc chắn là tiếp tục đi đập cửa hàng của Đường Thu Diệp.
Cậu cháu này được nuông chiều từ bé nên hư, chịu không nổi oan ức, sau đó lại làm ở đội dân phòng cục công an Thanh Phong vài năm đã nuôi dưỡng tính bắt nạt người khác, không để cho người ta bắt nạt mình. Quyêt định khai trừ còn không làm cho Trần Vĩ Nam điên lên sao.
Chẳng qua lần này không may, gặp phải đội trưởng đội trị an của Cục công an ngay tại cửa hàng.
Trần Sùng Tuệ tất nhiên không biết đây là mưu mẹo, chỉ trách là cháu mình không may mắn.
- Việc này thật sự rất xin lỗi, Trần Vĩ Nam không biết nhìn người, có mắt như mù… Đại nhân không chấp kể tiểu nhân, không cần chấp nhặt với nó…
Trần Sùng Tuệ cũng phải hạ mặt già, nhìn Hạ Hàn xin lỗi, trong đầu không phục. Ông ta đã bao giờ hạ giọng với người khác như vậy đâu. Huống chi là đối với một người nhỏ tuổi hơn mình nhiều?
- Phó cục trưởng Trần, ông không phải làm vậy. Không phải tôi muốn so đo với cậu ta. Tôi là cảnh sát nhân dân, sao có thể so với kẻ lưu manh trong xã hội như cậu ta? Cậu ta không xứng. Ông phải hiểu, cậu ta phạm luật, nhất định phải xử theo luật.
Hạ Hàn duỗi thẳng người, nhìn chằm chằm Trần Sùng Tuệ nói.
- Đúng, đúng, là tôi nói sai, Đội trưởng Hạ, đây là Trần Vĩ Nam gây nên tổn thất cho người ta, chúng tôi bồi thường, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng.
Trần Sùng Tuệ nén giận, nói nhanh.
- Bồi thường? Các ông bồi thường được sao?
Hạ Hàn mỉm cười lạnh lùng nói.
Trần Sùng Tuệ đang đi làm, bỗng nhiên nhận được điện thoại của đội trị an Cục công an, nói cháu ông ta là Trần Vĩ Nam vì đập cửa hàng, cầm vũ khí làm bị thương người khác, đang bị Cục công an tạm giam.
Trần Sùng Tuệ cầm ống nghe một hồi lâu không nói nên lời.
Chuyện gì đây?
Lúc Trần Sùng Tuệ lấy lại tinh thần, muốn hỏi rõ một chút thì bên kia đã cúp máy từ lúc nào, cũng không nể mặt Phó cục trưởng cục nông nghiệp Địa khu chút nào.
Trần Sùng Tuệ ngồi không yên vội vàng rời văn phòng, định gọi lái xe Ngô lái xe đến Cục công an, nhưng chỉ thấy xe đỗ mà không thấy người, mới nhớ sáng hôm nay, Cục trưởng Chu đã cùng Lưu Vĩ Hồng đi ra ngoại ô kiểm tra nơi thực hiện công trình cung cấp rau xanh.
Công trình cung cấp rau xanh đã trở thành công trình mẫu của cả tỉnh. Chủ tịch tỉnh đã đích thân biểu dương trong hội nghị, và thông qua quyết nghị của hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân tỉnh đem kinh nghiệm của địa khu Hạo Dương mở rộng ra toàn tỉnh, yêu cầu các địa phương tập trung đông dân cư, các thành thị, thị trấn tham khảo cách mà địa khu Hạo Dương làm. Xây dựng công trình cung cấp rau xanh, vì lợi ích của nhân dân.
Lục Đại Dũng và Tào Chấn Khởi bởi thế có điểm, có được sự tán thành của lãnh đạo Tỉnh ủy. Thấy hai người họ là cán bộ lãnh đạo có năng lực, lúc trước lựa chọn họ vào bộ máy chủ đạo của địa khu Hạo Dương là chọn đúng người.
Bí thư, Chủ tịch Địa khu có điểm sẽ không quên Chu Kiến Quốc. Chẳng những khen ngợi trong các cuộc họp, mà đầu tư tiền xuống, yêu cầu bọn họ tăng cường sản xuất. Thị xã Hạo Dương đang xây dựng thêm, dân số có thể gia tăng, nhu cầu cung ứng rau quả thịt trứng tất nhiên sẽ gia tăng.
Chu Kiến Quốc và Cục nông nghiệp xứng đáng trở thành người chủ trì của công trình cung cấp rau xanh. Thị xã Hạo Dương tùy thuộc vào vị trí trên.
Hiển nhiên Chu Kiến Quốc sẽ không quên người đề xướng việc này là Lưu Vĩ Hồng. Yêu quý hắn hơn hẳn, mỗi lần đi đâu nhất định đều mang hắn đi cùng.
Đây cũng không phải là quá, Lưu Vĩ Hồng thật sự có năng lực, luôn có thể làm mọi việc rất tốt, về cơ bản không cần Chu Kiến Quốc quan tâm. Một nhân viên như vậy đốt đuốc tìm cũng khó.
- Khốn kiếp!
Trần Sùng Tuệ hung hăng mắng một câu, cũng không biết là mắng ai.
Không có xe, Trần Sùng Tuệ chỉ có thể đi bộ, từ sân đổ nát của Cục Nông nghiệp mà đi vào phố, gọi xe máy, thường gọi là "Xe chậm rãi", ngồi lên, đến thẳng Cục công an.
Lúc trên "Xe chậm rãi" Trần Sùng Tuệ nghiến răng nghiến lợi, không biết mắng Trần Vĩ Nam bao nhiêu lần.
Tên khốn kiếp này, thật đúng là không làm người ta bớt lo được.
Trần Sùng Tuệ hiện tại hối hận, thật sự không nên đem Trần Vĩ Nam đến làm ở Cục nông nghiệp, cứ để y làm ở Cục công an Thanh Phong, làm đội viên đội dân phòng trị an, chẳng phải là tốt sao? Cố tình đưa y đến bên mình thật là phiền chết.
Khi đến Cục công an, lại làm Trần Sùng Tuệ buồn bực muốn chết.
Từ vị trí Phó hiệu trưởng trường trung cấp nông nghiệp địa khu Thanh Phong, Trần Sùng Tuệ cảm thấy rất tốt, bất kể đi đến đâu người khác đều rất tôn trọng. Dần dà, Trần Sùng Tuệ cũng cảm thấy mình là nhân vật quan trọng, đi đến đâu cũng ngẩng đầu ưỡn ngực trông rất phong độ.
Không ngờ đến Cục Công an Hạo Dương, ông ta xưng danh, không có ai để ý, không cần nói đến cảnh sát, cả đội viên dân phòng đối với ông ta cũng như không nhìn thấy, rất xa lạ. Trần Sùng Tuệ nói vài câu người ta mới nheo mắt "Ừ" một tiếng xem như trả lời.
Mặc dù về cấp bậc, Cục công an so với Cục nông nghiệp thấp hơn. Cục trưởng cục công an và Phó cục trưởng cục nông nghiệp Trần Sùng Tuệ là ngang nhau. Nhưng Cục công an là cơ quan có quyền lực, trong tay có súng, thắt lưng mạnh mẽ, Cục nông nghiệp tuy là cục quản lý nhà nước, nhưng không có quyền, tiền cũng không có, lấy cái gì để so với người ta.
Huống chi Trần Sùng Tuệ còn đi cầu người ta, bất kể như thế nào đều không thể hào hùng gì.
Thật vất vả, Trần Sùng Tuệ bị gọi đến văn phòng đội trị an. Tuy nhiên lúc đối mặt với người xưng là đội trưởng Hạ Hàn là lúc Trần Sùng Tuệ phải trố mắt nhìn.
Người này quá trẻ đi, không biết đã đến hai mươi tuổi chưa.
Đội trưởng đội trị an?
Không phải là một học sinh chứ?.
Hạ Hàn tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn Trần Sùng Tuệ, lạnh nhạt hỏi:
- Có chuyện gì?
Bản chất Hạ Hàn không phải tính tình như vậy, đối với quần chúng nhân dân, đội trưởng Hạ đôi khi rất nhiệt tình. Nhưng người trước mắt này, tự nhiên là một ngoại lệ.
Chú Trần Vĩ Nam là người như thế nào?
Đối với ân oán của Trần Sùng Tuệ và Nhị ca, anh Kha đã nói rõ với Hạ Hàn. Hạ Hàn liền trở thành người như vậy, ai đối nghịch với bạn anh ta, thì sẽ là người đối nghịch với anh ta. Nên để anh ta khách sáo với anh là không thể.
Trần Sùng Tuệ không dám lên mặt, mỉm cười, khách sáo nói:
- Đội trưởng Hạ, xin chào, Tôi là Trần Sùng Tuệ, là phó cục trưởng cục Nông nghiệp địa khu.
Trần Sùng Tuệ hi vọng với chức vụ của ông ta người thanh niên này có thể thay đổi thái độ.
Hạ Hàn lại chẳng hề để ý làm Trần Sùng Tuệ rất đau lòng.
- Ông có chuyện gì?
Hạ Hàn không chút khách sáo cắt ngang lời giới thiệu của Trần Sùng Tuệ, không kiên nhẫn hỏi, thậm chí còn nhíu mày, cũng không có ý mời Cục phó Trần ngồi xuống.
Một gã nhân viên trong phòng đinh lấy cho Trần Sùng Tuệ một chén trà nhưng thấy thái độ này của Hạ Hàn, rất thức thời ngừng ngay lại. Nhìn cũng biết, anh cả không thích vị này. Text được lấy tại Truyện FULL
Trần Sùng Tuệ được một phen buồn bực.
Thế này cũng quá lắm, cho dù là Cục công an thì cũng không cần phải như vậy chứ. Không nói đến chức vụ, tuổi tôi cũng lớn gấp đôi, cậu cũng đừng như thế.
Nhưng Trần Vĩ Nam đang bị giam giữ ở Cục công an chứ đâu, sao có thể không cúi đầu.
Trần Sùng Tuệ hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế chính mình, trên mặt vẫn tươi cười, ngồi xuống đối diện với Hạ Hàn nói:
- Đội trưởng Hạ, tôi là chú của Trần Vĩ nam, nghe nói nó bị cục công an các cậu giữ, tôi muốn biết tình hình thế nào.
- Tình hình thế nào ông có biết không?
Hạ Hàn hỏi ngược lại, thuận tay cầm bao thuốc trên mặt bàn, rút một điếu.
Trần Sùng Tuệ âm thầm cắn răng, trên mặt vẫn tươi cười, lắc đầu nói:
- Tôi cũng vừa nhận được điện thoại của các cậu, nói nó gây rối ở cửa hàng, chuyện là như vậy thôi.
- Gây rối trong một cửa hàng quần áo, ha ha, Phó cục trưởng Trần, ông đúng là tránh nặng tìm nhẹ. Cậu ta cầm một cây côn bổng dài như vậy, lại mang theo người đến cửa hàng quần áo đập phá gây rối, đúng lúc tôi mua quần áo ở đó, lên tiếng ngăn cậu ta lại, cậu ta lập tức cầm gậy định cho tôi một trận, nếu không phải tôi nhanh chân, thì lúc này ông chỉ có thể gặp tôi ở bệnh viện.
Hạ Hàn cười lạnh lùng nói, tay khua khua diễn tả hành động của Trần Vĩ Nam.
Trần Sùng Tuệ hít một hơi thật sâu.
Trách sao vị đội trưởng Hạ này khó chịu, nguyên nhân hóa ra ở đây.
Tên khốn Trần Vĩ Nam này, thật đúng là không có mắt, cũng dám dùng côn bổng đánh đội trưởng đội trị an, quả thực là muốn mình chết đây.
Trần Vĩ Nam đi đập cửa hàng quần áo kia, Trần Sùng Tuệ cũng có thể nghĩ đến. Đường Thu Diệp mở cửa hàng quần áo Hồng Kông, không phải là tin tức mới ở cục. Dù sao Đường Thu Diệp trước kia là nhân viên của trường trung cấp nông nghiệp Thanh Phong, mọi người đều biết. Hiện giờ ly hôn, đến thị xã Hạo Dương sống cùng Lưu Vĩ Hồng, là tin tức mà mọi người say sưa bàn tán.
Lúc đó Trần Vĩ Nam còn cười lạnh một trận.
Hai người này không biết ngại, trai gái mà lại ở cùng nhau.
Sau khi cửa hàng quần áo của Đường Thu Diệp bị đập phá, tin tức còn truyền nhanh hơn ở cục nông nghiệp so với tin tức cô và Lưu Vĩ Hồng sống chung, Trần Sùng Tuệ cảm thấy có điều gì đó, hỏi Trần Vĩ Nam, Trần Vĩ Nam cũng thừa nhận chính là y bảo mấy người bạn xã hội đen làm. Điều này khiến Trần Sùng Tuệ kinh hãi, hung hăng mắng cho Trần Vĩ Nam một chút, nói y không có đầu óc.
Trần Vĩ Nam thề rằng không có việc gì, những người đó đều là bạn bè, đặc biết nghĩa khí, không bán đứng cậu ta. Sau lại quả quyết rằng hành động bí mật, Cục công an điều tra cũng không điều tra ra là do Trần Vĩ Nam làm. Trần Sùng Tuệ nghe xong cũng không để trong lòng. Xem ra Cục công an nhiều việc, thật sự sẽ không chú ý đến một vụ án trị an như vậy.
Lần này, Trần Vĩ Nam chắc chắn là tiếp tục đi đập cửa hàng của Đường Thu Diệp.
Cậu cháu này được nuông chiều từ bé nên hư, chịu không nổi oan ức, sau đó lại làm ở đội dân phòng cục công an Thanh Phong vài năm đã nuôi dưỡng tính bắt nạt người khác, không để cho người ta bắt nạt mình. Quyêt định khai trừ còn không làm cho Trần Vĩ Nam điên lên sao.
Chẳng qua lần này không may, gặp phải đội trưởng đội trị an của Cục công an ngay tại cửa hàng.
Trần Sùng Tuệ tất nhiên không biết đây là mưu mẹo, chỉ trách là cháu mình không may mắn.
- Việc này thật sự rất xin lỗi, Trần Vĩ Nam không biết nhìn người, có mắt như mù… Đại nhân không chấp kể tiểu nhân, không cần chấp nhặt với nó…
Trần Sùng Tuệ cũng phải hạ mặt già, nhìn Hạ Hàn xin lỗi, trong đầu không phục. Ông ta đã bao giờ hạ giọng với người khác như vậy đâu. Huống chi là đối với một người nhỏ tuổi hơn mình nhiều?
- Phó cục trưởng Trần, ông không phải làm vậy. Không phải tôi muốn so đo với cậu ta. Tôi là cảnh sát nhân dân, sao có thể so với kẻ lưu manh trong xã hội như cậu ta? Cậu ta không xứng. Ông phải hiểu, cậu ta phạm luật, nhất định phải xử theo luật.
Hạ Hàn duỗi thẳng người, nhìn chằm chằm Trần Sùng Tuệ nói.
- Đúng, đúng, là tôi nói sai, Đội trưởng Hạ, đây là Trần Vĩ Nam gây nên tổn thất cho người ta, chúng tôi bồi thường, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường thỏa đáng.
Trần Sùng Tuệ nén giận, nói nhanh.
- Bồi thường? Các ông bồi thường được sao?
Hạ Hàn mỉm cười lạnh lùng nói.