Quan Gia

Chương 183 : Cha cậu là Lý Cương à?

Ngày đăng: 01:21 20/04/20

Lọt vào tầm mắt Lưu Vĩ Hồng chính là một cô bé học sinh, mái tóc dài tết hai bên, mỗi bên kẹp một chiếc nơ con bướm xinh xinh màu phấn hồng, trên người khoác một chiếc áo lông màu phấn hồng, mặc quần da màu đen bó sát người, chân đi đôi giày màu phấn hồng, túi sách khóac trên lưng, đôi chân nhún nhảy trên đường, dường như không chịu an tĩnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp như tranh, trên sống mũi thẳng lấm tấm vài giọt mồ hôi, trông đáng yêu vô cùng.

Tiêu Du Tình!

Lưu Vĩ Hồng liếc mắt một cái liền nhận ra cô, chính là con gái út của cô Tiêu, em gái của Nhâm Tú Nghi, Tiêu Du Tình.

Đi cùng với Tiêu Du Tình còn có hai cô bé, đều rất xinh đẹp. Cái gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, chính là thế này đây.

Bến xe buýt ở phía đối diện, phỏng chừng Tiêu Du Tình định qua bên kia ngồi xe buýt về nhà.

Lưu Vĩ Hồng không định gọi cô.

Đối với cô bé bề ngài vô cùng đáng yêu này, Lưu Vĩ Hồng ấn tượng rất sâu sắc. Đang ở tuổi ẩm ương, nếu bị cô nhìn thấy, tình hình chắc sẽ không khả quan lắm. Có lẽ cô có thể ở ngay trước mặt đoàn người mà gọi hắn một tiếng "Anh rể".

Tuy nhiên, trên đời này rất nhiều việc không thể theo ý mình.

Lưu Nhị Ca không định gọi Tiêu Du Tình, rắc rối lại cố tình tìm tới cửa.

Không biết từ chỗ nào chui ra ba tên nhóc, mặc quần bò, tóc để dài. Giờ đã có xu hướng của thanh niên 9x, nhưng mấy tên này là thế hệ 7x tiêu chuẩn. Lưu Vĩ Hồng càng nghĩ càng thấy buồn cười. Thời đại truyenfull.vn sau này, che trời phủ đất đều là sự "Khinh thường" thế hệ 8x, 9x. Nói bọn họ là một thế hệ bị làm hư, một thế hệ bị hủy diệt. Kỳ thật những người phê bình người khác như thế, họ đã sớm quên chính mình cũng đã từng qua một thời tuổi trẻ.

Ví dụ như mấy thằng nhóc tự nhiên chui ra đến giằng co với đám nữ sinh Tiêu Du Tình, ba tên 7x này làm gì có cái bộ dạng điềm đạm, chín chắn? Ngoại trừ cái đầu không nhuộm xanh nhuộm vàng, còn lại thì so với đám côn đồ đầu đường xó chợ thế hệ 9x cũng không hề khác nhau.

- Cút!

Không biết như thế nào, mấy tên nhóc kia lại chọc giận Tiêu Du Tình khiến cô bé lập tức mày liễu dựng thẳng, mắt trợn lên, một tay chống nạnh, một tay chỉ thẳng vào mặt chúng hét lớn.

Mấy thằng nhãi tất nhiên không cút, lại còn giằng co cợt nhả hơn.

Lưu Nhị Ca biết đi cũng không xong. Cho dù Tiêu Du Tình vẫn chưa phát hiện ra hắn, nhưng nếu hắn đã thấy được cảnh tượng này thì không thể cứ như vậy mà đi được. Nếu chẳng may Tiêu Du Tình xảy ra chuyện gì thì sau này làm sao hắn còn có thể gặp cô Tiêu?

Lưu Vĩ Hồng thở dài, đưa chiếc xe Jeep đỗ gọn vào lề đường rồi từ trên xe bước xuống, chậm rãi bước sang đường bên kia.

- Này Tiêu Du Tình, em bình tĩnh đi. Anh không trêu chọc em mà muốn mời em đi chơi. Em bực bội cái gì?

Một thằng nhãi cổ tay đeo chuỗi hạt rốt cuộc không kiên nhẫn nổi nữa, hướng về phía Tiêu Du Tình hét lớn. Hai cô bé kia dường như rất sợ hãi đám người này, đứng trốn sau lưng Tiêu Du Tình, tuyệt không dám nói nửa lời.

Tiêu Du Tình tất nhiên không sợ!

Tiêu nhị tiểu thư thì còn biết sợ ai?

- Anh không nghe rõ lời tôi nói à, tôi bảo các anh cút ngay!

Tiêu Du Tình không chút nể mặt, hai tay chống nạnh, hướng về phía ba thằng nhóc hét lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đỏ bừng, lông mày lá liễu dựng thẳng.

- Có tin tôi sẽ gọi cảnh sát đến bắt các người không?

Ba thằng nhóc lại cười rộ lên.

- Cảnh sát ư? Ha ha, cười chết mất. Em không biết cha của Ngô thiếu gia chính là Đồn trưởng đồn cảnh sát à?

Một thằng nhóc tinh quái nói.

Hóa ra lại là một đám "Cha tôi là Lý Cương".

Đối với con cháu một số cán bộ ở Bắc Kinh ỷ thế hiếp người, Lưu Nhị Ca cũng thấy nhiều rồi. Lưu Nhị Ca trước kia cũng là một thành viên trong số đó, tuy nhiên đối với chuyện bắt nạt con gái thì Lưu Vĩ Hồng cũng không bao giờ làm. Đám bạn con ông cháu cha kia cũng rất ít khi trưng biển hiệu của nhà mình ra.

Đây gọi là đẳng cấp!

Sự kiện nổi tiếng "Cha tôi là Lý Cương" ở đời sau, đương sự Lý Cương chỉ là một cán bộ cấp Phòng, Phó cục trưởng phân cục công an một thành phố, con của y lúc nào cũng thích trưng tấm biển này ra. Trong khi những nhà quyền quý chân chính như Lưu gia, Hạ gia lại không cần kêu to hét lớn.

Thông thường mà nói, Lưu Vĩ Hồng cũng tốt, Hạ Cạnh Cường cũng tốt, không bao giờ tùy ý kết thân cùng đám thiếu niên con nhà bình dân. Thỉnh thoảng có mấy cô gái xinh đẹp gia đình bình dân xuất hiện thì cũng giống như phù dung sớm nở tối tàn.

Con ông cháu cha chân chính ở Bắc Kinh, đối với bối cảnh gia đình của nhau, ai mà không rõ, lại phải trưng cái biển hiệu ra nữa sao?

Lưu Vĩ Hồng chỉ là có chút buồn cười những người đời sau, thấy một "Cha tôi là Lý Cương" thì huyên náo đến mức cả nước đều biết. Không biết đây chính là quốc túy, không biết truyền thống bao nhiêu năm rồi. Từ thời Hậu Chu thập quốc, cha của Chu Thế Tông cũng đã rêu rao "Con ta là Hoàng đế" rồi.

Đồn trưởng Đồn công an khu vực trong mắt Tiêu Du Tình tất nhiên cũng chẳng coi ra gì. Mẹ cô bé đường đường là một cán bộ cấp Vụ, Cục, Tiêu gia cũng là gia đình quyền quý, tuy rằng so ra vẫn kém Lưu gia và Hạ gia nhưng đối với gia đình bình thường mà nói thì tuyệt đối phải ngước nhìn.

- Vậy thì tốt, gọi cha của anh đến xem con ông ta là cái loại gì.

Tiêu Du Tình khinh thường nói:

- Lại còn coi mình như đồ vật nữa chứ, định làm Vương lão hổ cướp cô dâu à?

Lưu Vĩ Hồng không kìm nổi cười ra tiếng.

Cô bé này, nhìn qua xinh đẹp vô cùng thế mà ở đây lên giọng chua ngoa, thực thú vị vô cùng.

- Anh cười cái gì? Liên quan gì đến anh?

Thằng nhóc đeo chuỗi hạt lập tức hướng về Lưu Vĩ Hồng đang nhe răng nhếch miệng hỏi lớn.

Có lẽ hắn cũng mơ hồ biết lai lịch nhà Tiêu Du Tình không nhỏ, không thể dây dưa được với cô bé đang bốc hỏa ngùn ngụt, nên muốn tìm đường rút lui. Người xem xung quanh thì nhiều, ai cũng không hé răng nửa lời, muốn tìm đường thoát thân cũng phải có chỗ trút giận đã.

Lưu Nhị Ca với nụ cười rõ ràng mang ý châm chọc như vậy thật đúng là mục tiêu số một.

Định cho tên không biết trời cao đất rộng này một bài học, tỏ rõ quan uy.

Để cho những người dân thường đứng quanh đây phải nhận ra, tại nơi đây, rốt cuộc là do ai định đoạt.

Tiêu Du Tình tự nhiên cũng liếc mắt một cái, liền nhận ra Lưu Vĩ Hồng, trên mặt hiện lên một chút sợ hãi lẫn vui mừng. Cũng không kêu lên, cũng không hướng về phía Ngô thiếu gia ra uy, chỉ dùng hai tay khoanh trước ngực, trên mặt mang theo một nụ cười thương hại nhìn đám người Ngô thiếu gia.

Cô bé thật sự rất tin tưởng Lưu Nhị Ca.

Ngay cả lão Nhị nhà Hạ gia đều bị Nhị Ca sửa cho một trận, vài cái tên này đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi đau đầu.

Coi bộ cô bé này không xem được trò hay là không chịu đi.

- Đi đi, đừng ở chỗ này làm mất mặt nữa.

Lưu Nhị Ca hướng về phía Ngô thiếu gia phất phất tay, nói. Lưu Nhị Ca hiện giờ là Bí thư Khu ủy, là viên chức hẳn hoi. Tuy rằng ở Bắc Kinh, không ai biết Bí thư Khu ủy Giáp Sơn huyện Lâm Khánh tỉnh Sở Nam là ai, nhưng Lưu Nhị Ca vẫn tự trọng được thân phận của mình.

Lưu manh có tác phong làm việc của lưu manh, quan gia có quy tắc xử sự của quan gia, không thể lầm lẫn được.

- Mẹ mày, mày phun ra cái sâu bọ gì đấy? Mày coi mày là ai? Mẹ nó chứ...Ôi...ôi...

Ngô thiếu gia vừa mới gân cổ phun ra hai câu liền bụm mặt kêu to.

Cánh tay của Lưu Nhị Ca kia có thể nhanh đến thế nào?

Một cái tát vung lên, vù vù xe gió, Ngô thiếu gia làm sao tránh nổi.

- Mày...mày, mẹ nó, dám đánh ông mày à? Mày có biết cha tao là ai không?

Ngô thiếu gia sống chét kêu to, hận không thể xông lên đi cắn Lưu Vĩ Hồng mấy cái. Chỉ là thấy thân hình cao to của Lưu Vĩ Hồng thế kia nên không có can đảm tiến đến.

Lưu Vĩ Hồng không khỏi lắc lắc đầu.

Sao người của hai mươi năm trước và hai mươi năm sau chỉ số thông mình đều giống nhau. Nhất là con nhà quan, gặp tình huống nào cũng bô bô lên "Cha tao là gì gì đấy".

- Hải Dân, Cương Tử, chúng mày còn ngây ra làm gì. Đánh nó cho tao, đánh chết tao chịu trách nhiệm!

Ngô thiếu gia chính mình không dám xông lên, lại quát hai tên đi cùng.

Lời nói của "đại ca" chính là mệnh lệnh tối cao, tiểu đệ nào dám qua loa. Ý nghĩa sự tồn tại của tiểu đệ chính là xả thân vì đại ca.

Hải Dân và Cương Tử cũng là tự giác, rất tuân thủ bổn phận của "Tiểu đệ", đại ca ra lệnh một tiếng, hai tên đã kêu lớn rồi vọt lên. Kết quả tất nhiên là có thể nghĩ được. Chỉ nghe hai tiếng "Ối", Hải Dân và Cương Tử đã nằm dài trên mặt đất, hai tay ôm bụng, rên hừ hừ như hai bao tải cát, không thể đứng dậy nổi.

Tài nghệ của Lưu Nhị Ca không phải hạng xoàng, đối phó với hai tên côn đồ gầy nhom này dễ như trở bàn tay. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Thấy hai tiểu đệ "Tình trạng thê thảm", mặt Ngô thiếu gia lập tức xám ngắt.

Lưu Vĩ Hồng bỏ qua Hải Dân và Cương Tử, vỗ vỗ tay, chậm rãi tiến về phía Ngô thiếu gia.

Ngô thiếu gia bụm mặt, bước lui về phía sau, trong mắt tràn đầy vẻ hoảng sợ, liên tục kêu lớn:

- Á, mày đừng tới đây. Tao...Cha tao đúng là...

- Tôi biết, cha cậu là Lý Cương mà.

Lưu Vĩ Hồng cười thoải mái.

Lưu Nhị Ca cần quái gì để ý xem cha hắn là Đồn trưởng gì gì đâu.

- Không phải,cái gì...Cái gì Lý Cương? Cha tao là...

Á!

Ngô thiếu gia còn chưa kịp nói tên của cha hắn thì đã bị cốc một cái thật mạnh trên đầu.

Lưu Vĩ Hồng mắng:

- Thằng nhóc, tuổi còn nhỏ sao không lo học cho tốt? cậu học ai không học, lại học Lý Châu. Muốn hại chết cha cậu à? Cút!

Ngô thiếu gia vội vàng đưa hai tay lên bưng trán, sợ Lưu Vĩ Hồng lại tặng thêm một cái cốc. Lúc này, bất chấp nhà mình là họ Ngô hay họ Lý, càng bất chấp hai tiểu đệ đang lăn quay dưới đất, liền xoay người chạy thẳng.

- Hay quá, hay quá!

Tiêu Du Tình vỗ tay đi đến chỗ Lưu Vĩ Hồng, nhìn hắn vẻ rất sùng bái, còn cố ý hơi khuỵu hai chân, đại khái biểu đạt một sự ngưỡng mộ tột bậc.

Cả đám học sinh đang vây quanh xem đều nhìn Lưu Vĩ Hồng với ánh mắt giống Tiêu Du Tình, mười phần sùng bái. Lưu Nhị Ca trong nháy mắt liền thành "Nhân vật anh hùng".

- Càn quấy!

Lưu Vĩ Hồng trừng mắt nhìn Tiêu Du Tình một cái.

- Người ta ngưỡng mộ anh mà.

Tiêu Du Tình liền mân mê cái miệng nhỏ nhắn, thì thào nói.

Lưu Vĩ Hồng lập tức cười khổ.

- Được rồi, được rồi, đừng ngưỡng mộ nữa, khẩn trương về nhà đi, không cô Tiêu lại sốt ruột.

- Em không, em muốn đi theo anh!

Tiêu Du Tình liên tục lắc đầu, hai bím tóc lắc lư không ngừng.

- Hả?

Lưu Nhị Ca hơi choáng.

- Hì hì.

Tiêu Du Tình bất chấp tất cả, tiến đến bám vào cánh tay hắn, còn tựa đầu vào bả vai hắn, làm ra bộ dáng một con chim nhỏ đang nép vào người.