Quan Gia

Chương 186 : Vận động nguồn tiền

Ngày đăng: 01:21 20/04/20

- Du Tình, giới thiệu cho em biết, những người này đều là bạn tốt của anh. Đây là Hồ Ngạn Bác, đang thực tập tại Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Người này nhìn thì nho nhã nhưng em đừng bị cậu ấy lừa nhé.

Lưu Vĩ Hồng cười tủm tỉm nói.

Hồ Ngạn Bác dáng người gầy, vóc dáng tầm trung, mang chiếc mắt kính màu vàng, nhìn qua thì rất hào hoa, phong nhã. Nghe Lưu Nhị Ca "long trọng" giới thiệu, nét mặt không biểu hiện gì, chỉ cười vươn tay ra nói:

- Em gái, chào em!

Cũng chẳng có câu nào biệt hộ cho mình, lại còn tỏ ra vừa ý với những gì mà Lưu Vĩ Hồng nói.

Tiêu Du Tình hiện tại tỏ ra là một thục nữ, cũng vươn bàn tay nhỏ bé của mình nắm lấy bàn tay Ngô Ngạn Bác, nhỏ nhẹ nói:

- Anh Hồ, xin chào anh!

Bàn tay của Tiêu Du Tình nhỏ nhắn, mềm mại nhưng Hồ Ngạn Bác cũng chẳng có ý định cầm lâu. Mặc kệ thế nào thì cô bé kia cũng chưa chắc là em gái Lưu Nhị Ca. Loại quan hệ anh em không có huyết thống này về sau sẽ biến thành dạng gì thì không ai nói cũng biết.

Tốt nhất là nên giữ quy củ một chút.

- Đây là Trình Sơn, tất cả mọi người đều gọi cậu ấy là Tam Nhi, đang thực tập tại Bộ Phát thanh và Truyền hình. Đặc điểm của Tam Nhi là đặc biệt thích những cô gái xinh đẹp. Cho nên, đối với người này, em lại càng phải lưu ý, đừng tin gì cả.

Lưu Vĩ Hồng lại "long trọng" giới thiệu Trình Sơn, nét mặt nghiêm trang, không nhìn ra được hắn đang nói giỡn.

- Anh, bạn của anh là hạng người nào? Anh nói thẳng là "dê xồm" không được sao?

Tiêu Du Tình vươn tay ra bắt tay Trình Sơn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra những lời nói khiến cho Trình Sơn muốn té nhào.

- Anh...anh có chút kháng nghị. Lưu Nhị Ca là nói xấu anh.

Trình Sơn không bình tĩnh như Hồ Nham, hơi thở hổn hển, gương mặt đỏ bừng lên.

Trình Sơn nhìn cũng rất tuấn tú, lịch sự, cũng cao gần bằng Lưu Nhị Ca. Dáng người cứ như công tử bột, tóc còn xịt thêm ít keo xịt tóc, mặc một bộ tây phục, mỗi cử động đều rất có phong độ.

Không ngờ gã bị cô bé này gọi thẳng là "dê xồm".

Lưu Vĩ Hồng liền cười to.

Trước khi quay ngược lại thời gian, Trình Sơn mở một công ty biểu diễn. Dù sao gã cũng làm việc tại Bộ phát thanh và Truyền hình, muốn mở một công ty như vậy thì giống như là "gần quan được ban lộc". Khi đó, trong giới văn nghệ, đại danh của công tử Trình Sơn giống như sấm nổ bên tai. Không ít những cô gái trẻ tuổi đều muốn thành danh sau một đêm đều trăm phương nghìn kế để tiếp cận Tam công tử để sau đó có cơ hội đổi đời.

Trong đám bạn bè Vĩ Hồng chơi với nhau từ thưở nhỏ, Trình Sơn là con ông cháu cha chân chính ở Bắc Kinh này.

Nếu tự nhận là con ông cháu cha thì đám người Hạ Vi Cường cũng không đáng xách dép cho Trình Sơn.

Kiếp này, nếu Lưu Nhị Ca không can thiệp thì Trình Sơn nhất định sẽ trở thành một công tử háo sắc nhất Bắc Kinh này. Bản tính "háo sắc" của người này là không thay đổi được.

- Có phải hay không thì cứ đợi vài năm nữa chúng ta sẽ biết. Đến lúc đó mọi người sẽ biết đến tôi đoán việc như thần.

Lưu Vĩ Hồng cười nói.

- Tam ca, anh thật là đẹp trai. Các cô gái nhất định sẽ rất thích anh.

Tiêu Du Tình sau khi mắng là "dê xồm" thì lại tăng cường an ủi vài câu khiến cho tâm hồn "đang bị tổn thương" của Tam công tử như được chữa lành.

- Cha mẹ ơi, lợi hại quá. Được, không uổng công Nhị ca chọn làm em gái. Hai người đúng là đứng chung một hàng, cá mè một lứa.

Trình Sơn ai oán, thốt lên một câu.

Tiêu Du Tình cười khanh khách.

- Du Tình, vị này là Trình Huy. Trong số những người bạn ở đây, cậu ta là người có tiền đồ nhất đấy. Lúc này đang đi làm ở văn phòng chính thức Trung ương. Cậu ta nhìn như ông cụ non nhưng thật ra có thể tin được, em không cần phải đề phòng cậu ấy. Mọi người gọi cậu ta là Tiểu Huy. Em còn nhỏ tuổi nhưng cũng không thể đi ngược lại quy củ, gọi cậu ta là anh Huy đi.

Lưu Vĩ Hồng lại tiếp tục giới thiệu Trình Huy.

- Được, Nhị ca, cám ơn anh đã giới thiệu em tốt như vậy. Những cô gái bây giờ không thích người nham hiểm, tiểu nhân.

Trình Huy cười, bắt tay Tiêu Du Tình nhưng cũng không kiệm lời.

- Anh Huy, xin chào anh. Kỳ thật là các cô gái đều thích những người trưởng thành, vững vàng, có cảm giác an toàn.

Tiêu Du Tình khi ở cùng Lưu Vĩ Hồng thì tỏ ra càn quấy nhưng với người khác thì lại nhỏ nhẹ.

Trình Huy quả nhiên nở nụ cười. Một chàng trai hai mươi tuổi như cậu ta thì thích nghe những lời nịnh hót, nhất là phát ra từ miệng của những cô em xinh đẹp. Cũng không phải ai cũng giống như Lưu Nhị Ca, khi uống rượu rồi thì lộ hết tất cả ra ngoài.

- Được rồi, đừng nói chuyện nữa. Mọi người ngồi xuống trước đi, chúng ta gọi món ăn nào.

Hồ Ngạn Bắc kêu lên.

Những người này tuổi tác đều không cách biệt nhau lắm. Lưu Vĩ Hồng là lớn tuổi nhất, Hồ Ngạn Bắc tiếp theo, rồi đến Trình Sơn, Trình Huy là nhỏ tuổi nhất. Nhưng khoảng cách tuổi không nhiều lắm, chỉ một hai tuổi. Ngày thường, khi Lưu Vĩ Hồng không có ở Bắc Kinh thì Hồ Ngạn Bác chính là lão đại, phụ trách tụ họp anh em lại ăn chơi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Ngạn Bác, những người khác đâu? Sao không thấy ai vậy?

Sau khi Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống liền lập tức hỏi.

Bạn bè ở thủ đô của hắn không ít. Tuy nhiên, chỉ có ba người trước mặt là thân thiết nhất.

- Haha, những tên kia thì một số không rảnh, một số thì bận đi công tác. Anh cũng biết, việc này là thân bất do kỷ. Đi công tác cùng lãnh đạo là điều không thể chối từ.

Hồ Ngạn Bác cười đáp.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu, hơi cảm thán nói:

- Đúng vậy, mọi người đều đã trưởng thành, lại còn đi làm. Sau này thành gia lập nghiệp, về phương diện thời gian sẽ không còn nhiều nữa.

Hồ Nham cười lớn:

- Luôn phải lớn lên, điều này là không thể tránh khỏi.

Trình Sơn liền hét lên:

- Cho nên tôi sẽ không kết hôn. Sau khi kết hôn sẽ bị bà xã quản mỗi ngày, thật có phiền hay không? Thừa dịp tuổi trẻ, phải chơi cho thật nhiều.

Tiêu Du Tình liền liếc mắt nhìn hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười như cười như không.

Trình Sơn không khỏi có chút xấu hổ nói:

- Em gái, em cảm thấy anh giống như một tên dê xồm à?

Tiêu Du Tình cười nói:

- Đây là do anh nói chứ em không nói à nha.

Trình Sơn không khỏi cảm thấy buồn bực.

Không nghĩ qua là mình lại lộ ra con người thật nhanh như vậy. Bữa cơm này sẽ có thể diễn ra êm đẹp, sao Nhị Ca lại dẫn theo cái cô em gái lắm lời này đến làm chi? Cô bé này nhìn qua thì thấy ngây ngô nhưng nội bộ của từng người lại hiểu rõ.

Xem ra, lát nữa ăn nói cái gì cũng phải cẩn thận.

Tiêu Du Tình cũng là con cháu thế gia, cũng không nên lừa gạt.

- Tam Nhi, có người có thể gây họa nhưng có người không thể gây họa, hiểu không?

Hồ Ngạn Bắc nhìn thấy bộ dạng buồn bực của Trình Sơn thì cười nói một câu.

Trình Sơn lại cười:

- Em không dám chọc, không dám gây họa với ai.

Tiêu Du Tình hiển nhiên hiểu được Trình Sơn nói gì, nhẹ nhàng chuyển động thân mình sát lại gần Lưu Vĩ Hồng một chút.

Trình Huy không nói gì, chỉ đứng dậy đi ra ngoài bảo nhân viên phục vụ đồ ăn. Khẩu vị của Lưu Nhị Ca như thế nào thì mọi người đều biết. Trước khi Lưu Nhị Ca đến, rượu và thức ăn đã được gọi trước. Nhà hàng này ở Bắc Kinh được coi là có tiếng tăm. Tuy nhiên về phương diện phục vụ thì không thể bằng đời sau mà mỗi phòng riêng đều có nhân viên phục vụ. Mỗi hành lang chỉ có hai nhân viên phục vụ mà thôi.

Chỉ trong chốc lát, rượu và thức ăn đã được mang lên.

Món ăn không nhiều lắm, chỉ sáu món, vịt nướng là món chủ đạo. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện về con người Bắc kinh. Khẩu vị thủ đô thì mọi người đều quen thuộc. Rượu thì là loại rượu ngũ lương. Đây chính là sự khác biệt giữa "con ông cháu cha" và đám "lưu manh ngoài đường".

Bọn lưu manh ngoài đường chỉ thường hay uống bia. Nếu không thì là loại rượu trắng kém chất lượng hơn.

Rượu ngũ lương hương vị nồng đậm kéo dài, không thể so sánh với loại rượu trắng kém chất lượng được.

Lắc lắc đồ uống trước mặt mình, Tiêu Du Tình cảm thấy rất hài lòng.

Lưu Vĩ Hồng liền hướng Trình Huy gật gật đầu.

Những gì mà Trình Huy đã làm, quả nhiên là tỉ mỉ.

- Nhị Ca, Tiêu Tiêu, gọi như vậy em không ngại chứ. Chúng ta cạn một ly nào.

Hồ Nham giơ ly rượu lên.

Mọi người cùng nhau uống cạn ly rượu.

Tiêu Du Tình nhấp một ngụm nước ngọt, cười nói:

- Cái tên Tiêu Tiêu này khá là dễ nghe. Trước kia, bạn học của em đều gọi em là Tinh Nhi.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Vậy thì gọi là Tinh Nhi. Cái tên này thật là dễ thương, phải không Nhị Ca?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Chỉ cần cô bé vui vẻ là được rồi.

Lưu Nhị Ca mặc dù không phải là người mê gái đẹp nhưng ít nhất cũng không thích nhìn thấy cô gái buồn bực, không vui.

- Lưu Nhị Ca, nghe nói mấy ngày nay anh đang đi vận động tiền bạc à?

Hồ Ngạn Bác lại hỏi.

Lưu Vĩ Hồng mấy ngày nay vẫn đang đến các Bộ và Ủy ban Trung ương. Điều này cũng là nể mặt Lưu Nhị Ca. Bằng không thì một Bí thư Khu ủy nho nhỏ, sao có tư cách nói chuyện với các cán bộ ở các Bộ và Ủy ban trung ương. Cho dù là Bí thư Địa ủy, thậm chí là Phó chủ tịch tỉnh mà đến các Bộ và Ủy ban trung ương quốc gia đều phải ngoan ngoãn xếp hàng chờ "triệu kiến". Có lẽ người mà gặp mặt bọn họ cũng chỉ là một Trưởng phòng nho nhỏ.

Người mà chịu gặp mặt Lưu Vĩ Hồng cũng đã là rất nể mặt hắn rồi.

- Đúng vậy, anh hiện tại đang ở nông thôn làm Bí thư khu ủy. Nơi đó thật sự là quá nghèo. Hàng năm đều phải sống nhờ tiền trợ cấp. Kéo dài tình trạng đó hoài thì không được. Anh đang cân nhắc, nên vận động một ít tiền để cải thiện lại. Trước tiên xây dựng vài xí nghiệp để phát triển kinh tế lên thêm một bậc.

Lưu Vĩ Hồng miệng nói, tay vẫn gắp thức ăn.

Hồ Ngạn Bác nói:

- Nhị ca, tình hình ở khu Giáp Sơn lần trước anh đã nói qua điện thoại cho em biết. Không biết anh dự định xây dựng xí nghiệp gì ở đó. Lúc này, các nơi trong cả nước đều đang xây dựng lại. Việc luân chuyển tiền tệ diễn ra rất nhanh chóng. Nếu muốn rút tiền ra ngoài thật chẳng dễ dàng gì, đầu tư bên ngoài lại càng khó.