Quan Gia
Chương 207 : Bạn bè?
Ngày đăng: 01:22 20/04/20
Tới thị trấn, đến chỗ Chu Kiến Quốc chắc chắn phải đi cùng nhau, Lưu Vĩ Hồng tạm biệt Trương Diệu Nga ở trước cổng Ủy ban Xây dựng, hẹn rõ thời gian và địa điểm gặp mặt ngày mai với cô, rồi lái xe đến tòa nhà Huyện ủy.
Trời đã bắt đầu tối.
Lưu Vĩ Hồng đỗ xe xong, đi thẳng lên lầu chỗ Ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Tòa nhà Huyện ủy rất yên lặng, suốt quãng đường cũng không hề gặp một người quen nào. Tuy nhiên khi đi đến một khu vườn cách phòng Ủy viên Huyện ủy không xa, Lưu Vĩ Hồng lại nhìn thấy một bóng dáng thanh tú.
-Bác sĩ Chu?
Lưu Vĩ Hồng thật sự không ngờ có thể gặp được Chu Ngọc Hà ở đây.
Hiện nay Chu Ngọc Hà đang học nghiên cứu sinh khoa Tâm lý học ở Đại học Ninh Thanh tỉnh Đại Ninh. Bây giờ cũng không phải kỳ nghỉ, sao lại về đây?
Chu Ngọc Hà đã nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng không có vẻ gì bất ngờ, nhẹ nhàng cười nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
-Xem ra tôi phân tích cũng không sai, ngày mai bắt đầu họp, buổi tối anh chắc chắn sẽ tới trước.
Lưu Vĩ Hồng giật mình, cũng cười hỏi:
-Nói như vậy, cô ở đây là vì chờ tôi?
Khuôn mặt thanh tú của Chu Ngọc Hà hơi ửng đỏ,
-Tôi chỉ muốn xem thử phán đoán của tôi đúng hay không thôi. Còn nữa, có những hoạt động tâm lý, anh biết là được rồi, không cần phải nói ra.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Chỉ mới học mấy tháng Tâm lý học đã đem ra thực hành rồi?
-Đó gọi là học đi đôi với hành thôi!
-Cô về được bao lâu rồi? Bây giờ không phải kỳ nghỉ chứ?
Lần trước Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh thăm hỏi Lý Dật Phong và đi làm hạng mục, nhân tiện cũng đến Đại học Ninh Thanh thăm Chu Ngọc Hà, việc này cũng do Chu Kiến Quốc nhờ vả.
-Không có kỳ nghỉ, chỉ là ở trường hơi chán, muốn về nhà ở vài ngày. Vì biết ngày mai anh đến họp, nếu không, ngày mai tôi sẽ đi Giáp Sơn tìm anh. Ở đây tôi cũng không có bạn bè gì.
Chu Ngọc Hà nói với vẻ không vui.
Tính cách cô gái này nếu có thể tìm được bạn mới là lạ.
Nhưng lời nói này, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên sẽ không nói ra. Dù sao giữa hắn và Chu Ngọc Hà cũng được xem như bạn bè.
Những lời nói có thể làm tổn thương người khác thì không nên nói quá trực tiếp sẽ tốt hơn.
-Cô đó, là người học nghiên cứu sinh Tâm lý học, vẫn nên sống cởi mở một chút, nếu không cuộc sống ở trong trường cũng quá buồn tẻ.
Lưu Vĩ Hồng nói như khuyên bảo.
Chu Ngọc Hà lười biếng dựa vào một thân cây, dường như không có tinh thần gì, trong tay cầm một cuốn sách, hình như là cuốn《Nhập môn phân tích tâm lý 》của Freud. Cuốn sách này trước đây Lưu Vĩ Hồng cũng đọc qua, hơn nữa còn cảm thấy rất hay. Là một Nghiên cứu sinh khoa Tâm lý, Chu Ngọc Hà xem 《Nhập môn phân tích tâm lý》 cũng là điều đương nhiên.
-Tính cách cũng chẳng có liên quan gì đến Tâm lý học. Có những người tôi thật sự không muốn nói chuyện với họ.
Thật ra Chu Ngọc Hà cũng biết tật xấu của mình ở đâu. Nhưng cũng như cô nói, đó là do tính cách quyết định, không thể thay đổi vì đọc sách được. Nói trên một góc độ nào đó, Chu Ngọc Hà khá ghét đàn ông, Lưu Vĩ Hồng có thể xem là một ngoại lệ. Cũng không phải vì Lưu Vĩ Hồng từng giúp cô, quan tâm đến cô, mà cô thật sự cảm thấy mình có thể nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng.
Những việc như kết bạn cũng như việc yêu đương nam nữ, quan trọng nhất vẫn là duyên phận.
Có lẽ cô và Lưu Vĩ Hồng cũng là duyên phận, trong lòng Chu Ngọc Hà cũng không cảm thấy ghét Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Vậy thì không hay, suốt đời này của cô, xem ra thật sự chỉ có nghiên cứu học tập mà thôi. Nếu không sau này tốt nghiệp rồi, có thể mở một phòng khám tư vấn tâm lý, như vậy cũng tốt.
Lời này là nói thật.
Nghề tư vấn tâm lý này bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, những người nghe nói đến nó cũng còn rất ít. Nhưng Lưu Vĩ Hồng biết, cùng với sự phát triển của xã hội, nghề này cũng rất có tiền đồ. Đặc biệt ở Giang Khẩu, Minh Châu, đều là những thành phố lớn, nhịp sống nhanh, áp lực tinh thần lớn, nhiều ít gì cũng sẽ có những bệnh về tâm lý, cần những người tư vấn tâm lý giúp đỡ họ.
Kiến thức sách vở của Chu Ngọc Hà cũng rất thâm sâu, lại có tính không thích giao tiếp với nhiều người, chỉ sợ không làm nổi nghề này, nhưng nếu có kiến thức chuyên môn, không chừng cũng sẽ có thành tựu.
Chu Ngọc Hà thản nhiên nói:
-Nghiên cứu sách vở cũng không có gì là không tốt, hơn nữa, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, tôi còn phân biệt chúng rất rõ ràng. Làm tư vấn viên tâm lý cho người khác, cũng không nhất định phải nói lải nhải gì nhiều. Nhiều khi, những yếu tố như hoàn cảnh, những ám hiệu còn có tác dụng hơn lời nói trực tiếp.
Lưu Vĩ Hồng cười nói?
-Nói rất đúng, tôi tán thành. Xem ra cô bắt đầu nhập môn rồi.
Chu Ngọc Hà cũng cười, nói,
-Câu này nói sao nghe không thoải mái lắm? Không phải anh định làm thầy giáo của tôi đấy chứ?
Bí thư Lưu liền cảm thấy ngượng ngùng. Bản thân mình suy nghĩ quá chín chắn nên nhiều lúc vô tình giọng nói có vẻ "chững chạc". Nói thật, nhiều khi Lưu Vĩ Hồng cũng không rõ, rốt cuộc bản thân mình đang ở đâu, là đang ở độ tuổi trung niên hay thanh niên, dường như rất khó định vị được.
-Tôi thấy trong trường Đại học cũng có nhiều chàng bảnh bao nhỉ? Tìm được bạn trai chưa?
Bí thư Lưu liền sửa sai, đổi thành đề tài mà nhiều người trẻ hiện nay đang quan tâm, để khỏi phải bị hiểu lầm là "thầy dạy".
-Chà, không phải chứ?
Chu Ngọc Hà liền trừng mắt. Cô là người có ngoại hình thanh tú, có những tính cách của phụ nữ thời xưa. Vừa trừng mắt như vậy, lại thêm phần đáng yêu, không có chút "lực uy hiếp" gì mấy.
-Tôi ở đây đợi anh là muốn nói chuyện tán gẫu, sao anh lại giống cha mẹ tôi, vừa gặp mặt liền nói chuyện bạn trai? Nếu tôi thật sự muốn tìm bạn trai, cũng không phải lúc này.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi có chút đau đầu, nói:
-Vậy cô cũng không thể cả đời không kết hôn chứ?
-Đúng, chính là không kết hôn. Kết hôn có gì hay chứ, ngày nào cũng phải lo chuyện bếp núc, hầu hạ một người đàn ông, củi gạo dầu muối, thú vị lắm sao?
Chu Ngọc Hà hỏi ngược lại.
-Phần lớn phụ nữ đều cảm thấy thú vị.
-Ít nhất tôi không cảm thấy thú vị. Hừ, nghĩ đến loại cuộc sống này, tôi liền cảm thấy rét run.
Chu Ngọc Hà thở dài, lắc đầu nói, dường như rất phiền não.
Lưu Vĩ Hồng lại có thể lý giải được sự phiền não này. Nếu Chu Ngọc Hà thật sự là một người theo chủ nghĩa độc thân, như vậy có thể cô khó hợp được với những người xung quanh. Trước tiên là Chu Kiến Quốc và cô Vu, cô cũng khó mà nói nổi rồi. Bảo những người độ tuổi như Chu Kiến Quốc và cô Vu hiểu "chủ nghĩa độc thân" chắc chắn sẽ rất khó.
-Cũng không hẳn như vậy, con người mà, sẽ có lúc phải thay đổi. Không chừng hai năm nữa, cô gặp được người đàn ông có thể khiến cô động lòng, khi đó cách nghĩ cũng sẽ thay đổi.
-Có lẽ vậy!
Chu Ngọc Hà bất đắc dĩ nói.
Lưu Vĩ Hồng đột nhiên hỏi:
-Hỏi cô một việc, ví dụ tôi bị bệnh, cần cô chăm sóc, cô có chăm sóc không?
Chu Ngọc Hà liếc mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói:
-Có! Nhưng đó là vì chúng ta là bạn bè, không quan hệ gì đến yêu đương hay kết hôn gì.
Bạn bè?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, lại nhớ đến cuốn sách 《Thời đại hoàng kim》của tiên sinh Vương Tiểu Ba mà kiếp trước mình đã xem.
Trong cuốn tiểu thuyết đó cũng có nam nhân vật chính Vương Nhị và nữ nhân vật chính Trần Thanh Dương ở cùng nhau, nhưng lại không thừa nhận là vợ chồng, cho dù thế nào, cũng chỉ là bạn bè mà thôi!
Tuy nhiên suy nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu Lưu Nhị Ca mà thôi.
Loại phụ nữ lạnh lùng thản nhiên như Chu Ngọc Hà, rất khó làm cho người ta liên tưởng đến chuyện giữa nam nữ. Thật sự chỉ muốn làm bạn với cô ta mà thôi!
-Cười cái gì?
Lúc này, Chu Ngọc Hà chắc chắn chưa từng đọc tác phẩm lớn của tiên sinh Tiểu Ba nên chưa bị ảnh hưởng, mà chắc chắn cô cũng không hề biết được những suy nghĩ trong đầu Lưu Nhị Ca, đột nhiên lại nghĩ đến loại "bạn bè" như vậy.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:
-Không có gì, chỉ nhớ tới một câu nói trong một cuốn sách mà thôi.
Không ngờ câu nói này đã sai mất rồi.
Chu Ngọc Hà lập tức truy hỏi:
-Sách gì?
Trong mắt Chu Ngọc Hà, Lưu Vĩ Hồng vẫn là một người rất giỏi, tuy rằng làm một chức "Quan" tục tằn vô cùng nhưng cũng không thể làm mai một sự thông minh của hắn. Lưu Vĩ Hồng thích đọc sách, Chu Ngọc Hà cũng cảm thấy có hứng thú.
Lưu Nhị Ca có thế nào đi nữa cũng không thể bàn luận với cô về một cuốn tiểu thuyết mà mấy năm sau nữa mới được xuất bản kia.
-Tên sách tôi cũng quên mất rồi, đọc nó cũng đã lâu, nội dung viết về một câu chuyện tình của đôi bạn trẻ, cũng có thể xem là có ý nghĩa.
Lưu Nhị Ca nói cho có lệ.
Chu Ngọc Hà gật đầu nói:
-Đau thương.
Mấy năm sau đó, văn đàn nổi lên một phong trào, lấy bối cảnh thời kỳ lớn làm đề tài sáng tác, trong đó bao gồm rất nhiều tác gia nổi tiếng. Phong trào sáng tác này, được tổng kết thành "Đau thương".
Tuy nhiên 《Thời đại hoàng kim》của tiên sinh Tiểu Ba quy kết vào "đau thương", Lưu Vĩ Hồng cho rằng không chính xác lắm. Tiên sinh Tiểu Ba có thể coi như một người mở đường cho một hướng suy nghĩ mới. Giai đoạn suy sút trước kia, từ những ước mơ của tiên sinh Tiểu Ba, Lưu Vĩ Hồng cảm nhận được rất nhiều thứ.
Lúc này, đương nhiên không thuận tiện nói những chuyện này. Tác phẩm của Tiên sinh Tiểu Ba liên tục được xuất bản, tạo thành một ảnh hưởng nhất định, đến lúc đó thảo luận với Chu Ngọc Hà sẽ thích hợp hơn.
Lúc hai người đang nói chuyện thì có người đến.
Lưu Vĩ Hồng quay đầu nhìn, là Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa.
-Chào Chủ tịch huyện.
Lưu Vĩ Hồng cười chào trước.
-Ồ, là Bí thư Lưu? Ha ha, ngày mai họp, hôm nay đến rồi sao?
Đặng Trọng Hòa cười nói, nhưng không cảm thấy bất ngờ.
-Đúng vậy, sợ đến muộn sẽ bị phê bình.
-Anh ở xa, có đến muộn Bí thư Chu cũng không phê bình đâu…
Vừa cười ha hả, hai mắt gã lại nhìn Chu Ngọc Hà:
-Vị này là...?
-Xin chào, Chủ tịch huyện Đặng, tôi là con gái của Chu Kiến Quốc.
Chu Ngọc Hà tự giới thiệu, nhưng không đưa tay ra như Đặng Trọng Hòa. Tính cách của cô là lạnh lùng như vậy, Bí thư cũng vậy, Chủ tịch huyện cũng thế, đều không quan tâm.
-Ồ, thì ra là con gái Bí thư Chu, xin chào, xin chào!
Đặng Trọng Hòa liên tục gật đầu.
Chu Ngọc Hà đi học ở Đại Ninh nên không thường xuyên xuất hiện ở Huyện ủy, nên đây là lần đầu tiên Đặng Trọng Hòa nhìn thấy cô. Nhưng cũng có thể thấy, lúc này Chủ tịch huyện Đặng đứng dưới sân Ủy viên thường vụ cùng nói chuyện với Bí thư Lưu và con gái Bí thư Chu cũng khá hứng thú. Chỉ nhìn bên ngoài, dường như Lưu Vĩ Hồng rất hợp với Chu Ngọc Hà, Chu Kiến Quốc cũng coi trọng Lưu Vĩ Hồng như vậy, đây có phải là nguyên nhân chủ yếu không?
Có lẽ thật sự có khả năng này!
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên biết Đặng Trọng Hòa suy nghĩ gì, tuy nhiên cũng không thèm để ý, có một số việc, càng giải thích càng rối.
Trời đã bắt đầu tối.
Lưu Vĩ Hồng đỗ xe xong, đi thẳng lên lầu chỗ Ủy viên thường vụ Huyện ủy.
Tòa nhà Huyện ủy rất yên lặng, suốt quãng đường cũng không hề gặp một người quen nào. Tuy nhiên khi đi đến một khu vườn cách phòng Ủy viên Huyện ủy không xa, Lưu Vĩ Hồng lại nhìn thấy một bóng dáng thanh tú.
-Bác sĩ Chu?
Lưu Vĩ Hồng thật sự không ngờ có thể gặp được Chu Ngọc Hà ở đây.
Hiện nay Chu Ngọc Hà đang học nghiên cứu sinh khoa Tâm lý học ở Đại học Ninh Thanh tỉnh Đại Ninh. Bây giờ cũng không phải kỳ nghỉ, sao lại về đây?
Chu Ngọc Hà đã nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, nhưng cũng không có vẻ gì bất ngờ, nhẹ nhàng cười nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
-Xem ra tôi phân tích cũng không sai, ngày mai bắt đầu họp, buổi tối anh chắc chắn sẽ tới trước.
Lưu Vĩ Hồng giật mình, cũng cười hỏi:
-Nói như vậy, cô ở đây là vì chờ tôi?
Khuôn mặt thanh tú của Chu Ngọc Hà hơi ửng đỏ,
-Tôi chỉ muốn xem thử phán đoán của tôi đúng hay không thôi. Còn nữa, có những hoạt động tâm lý, anh biết là được rồi, không cần phải nói ra.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Chỉ mới học mấy tháng Tâm lý học đã đem ra thực hành rồi?
-Đó gọi là học đi đôi với hành thôi!
-Cô về được bao lâu rồi? Bây giờ không phải kỳ nghỉ chứ?
Lần trước Lưu Vĩ Hồng đến Đại Ninh thăm hỏi Lý Dật Phong và đi làm hạng mục, nhân tiện cũng đến Đại học Ninh Thanh thăm Chu Ngọc Hà, việc này cũng do Chu Kiến Quốc nhờ vả.
-Không có kỳ nghỉ, chỉ là ở trường hơi chán, muốn về nhà ở vài ngày. Vì biết ngày mai anh đến họp, nếu không, ngày mai tôi sẽ đi Giáp Sơn tìm anh. Ở đây tôi cũng không có bạn bè gì.
Chu Ngọc Hà nói với vẻ không vui.
Tính cách cô gái này nếu có thể tìm được bạn mới là lạ.
Nhưng lời nói này, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên sẽ không nói ra. Dù sao giữa hắn và Chu Ngọc Hà cũng được xem như bạn bè.
Những lời nói có thể làm tổn thương người khác thì không nên nói quá trực tiếp sẽ tốt hơn.
-Cô đó, là người học nghiên cứu sinh Tâm lý học, vẫn nên sống cởi mở một chút, nếu không cuộc sống ở trong trường cũng quá buồn tẻ.
Lưu Vĩ Hồng nói như khuyên bảo.
Chu Ngọc Hà lười biếng dựa vào một thân cây, dường như không có tinh thần gì, trong tay cầm một cuốn sách, hình như là cuốn《Nhập môn phân tích tâm lý 》của Freud. Cuốn sách này trước đây Lưu Vĩ Hồng cũng đọc qua, hơn nữa còn cảm thấy rất hay. Là một Nghiên cứu sinh khoa Tâm lý, Chu Ngọc Hà xem 《Nhập môn phân tích tâm lý》 cũng là điều đương nhiên.
-Tính cách cũng chẳng có liên quan gì đến Tâm lý học. Có những người tôi thật sự không muốn nói chuyện với họ.
Thật ra Chu Ngọc Hà cũng biết tật xấu của mình ở đâu. Nhưng cũng như cô nói, đó là do tính cách quyết định, không thể thay đổi vì đọc sách được. Nói trên một góc độ nào đó, Chu Ngọc Hà khá ghét đàn ông, Lưu Vĩ Hồng có thể xem là một ngoại lệ. Cũng không phải vì Lưu Vĩ Hồng từng giúp cô, quan tâm đến cô, mà cô thật sự cảm thấy mình có thể nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng.
Những việc như kết bạn cũng như việc yêu đương nam nữ, quan trọng nhất vẫn là duyên phận.
Có lẽ cô và Lưu Vĩ Hồng cũng là duyên phận, trong lòng Chu Ngọc Hà cũng không cảm thấy ghét Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng nói:
-Vậy thì không hay, suốt đời này của cô, xem ra thật sự chỉ có nghiên cứu học tập mà thôi. Nếu không sau này tốt nghiệp rồi, có thể mở một phòng khám tư vấn tâm lý, như vậy cũng tốt.
Lời này là nói thật.
Nghề tư vấn tâm lý này bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, những người nghe nói đến nó cũng còn rất ít. Nhưng Lưu Vĩ Hồng biết, cùng với sự phát triển của xã hội, nghề này cũng rất có tiền đồ. Đặc biệt ở Giang Khẩu, Minh Châu, đều là những thành phố lớn, nhịp sống nhanh, áp lực tinh thần lớn, nhiều ít gì cũng sẽ có những bệnh về tâm lý, cần những người tư vấn tâm lý giúp đỡ họ.
Kiến thức sách vở của Chu Ngọc Hà cũng rất thâm sâu, lại có tính không thích giao tiếp với nhiều người, chỉ sợ không làm nổi nghề này, nhưng nếu có kiến thức chuyên môn, không chừng cũng sẽ có thành tựu.
Chu Ngọc Hà thản nhiên nói:
-Nghiên cứu sách vở cũng không có gì là không tốt, hơn nữa, công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống, tôi còn phân biệt chúng rất rõ ràng. Làm tư vấn viên tâm lý cho người khác, cũng không nhất định phải nói lải nhải gì nhiều. Nhiều khi, những yếu tố như hoàn cảnh, những ám hiệu còn có tác dụng hơn lời nói trực tiếp.
Lưu Vĩ Hồng cười nói?
-Nói rất đúng, tôi tán thành. Xem ra cô bắt đầu nhập môn rồi.
Chu Ngọc Hà cũng cười, nói,
-Câu này nói sao nghe không thoải mái lắm? Không phải anh định làm thầy giáo của tôi đấy chứ?
Bí thư Lưu liền cảm thấy ngượng ngùng. Bản thân mình suy nghĩ quá chín chắn nên nhiều lúc vô tình giọng nói có vẻ "chững chạc". Nói thật, nhiều khi Lưu Vĩ Hồng cũng không rõ, rốt cuộc bản thân mình đang ở đâu, là đang ở độ tuổi trung niên hay thanh niên, dường như rất khó định vị được.
-Tôi thấy trong trường Đại học cũng có nhiều chàng bảnh bao nhỉ? Tìm được bạn trai chưa?
Bí thư Lưu liền sửa sai, đổi thành đề tài mà nhiều người trẻ hiện nay đang quan tâm, để khỏi phải bị hiểu lầm là "thầy dạy".
-Chà, không phải chứ?
Chu Ngọc Hà liền trừng mắt. Cô là người có ngoại hình thanh tú, có những tính cách của phụ nữ thời xưa. Vừa trừng mắt như vậy, lại thêm phần đáng yêu, không có chút "lực uy hiếp" gì mấy.
-Tôi ở đây đợi anh là muốn nói chuyện tán gẫu, sao anh lại giống cha mẹ tôi, vừa gặp mặt liền nói chuyện bạn trai? Nếu tôi thật sự muốn tìm bạn trai, cũng không phải lúc này.
Lưu Vĩ Hồng không khỏi có chút đau đầu, nói:
-Vậy cô cũng không thể cả đời không kết hôn chứ?
-Đúng, chính là không kết hôn. Kết hôn có gì hay chứ, ngày nào cũng phải lo chuyện bếp núc, hầu hạ một người đàn ông, củi gạo dầu muối, thú vị lắm sao?
Chu Ngọc Hà hỏi ngược lại.
-Phần lớn phụ nữ đều cảm thấy thú vị.
-Ít nhất tôi không cảm thấy thú vị. Hừ, nghĩ đến loại cuộc sống này, tôi liền cảm thấy rét run.
Chu Ngọc Hà thở dài, lắc đầu nói, dường như rất phiền não.
Lưu Vĩ Hồng lại có thể lý giải được sự phiền não này. Nếu Chu Ngọc Hà thật sự là một người theo chủ nghĩa độc thân, như vậy có thể cô khó hợp được với những người xung quanh. Trước tiên là Chu Kiến Quốc và cô Vu, cô cũng khó mà nói nổi rồi. Bảo những người độ tuổi như Chu Kiến Quốc và cô Vu hiểu "chủ nghĩa độc thân" chắc chắn sẽ rất khó.
-Cũng không hẳn như vậy, con người mà, sẽ có lúc phải thay đổi. Không chừng hai năm nữa, cô gặp được người đàn ông có thể khiến cô động lòng, khi đó cách nghĩ cũng sẽ thay đổi.
-Có lẽ vậy!
Chu Ngọc Hà bất đắc dĩ nói.
Lưu Vĩ Hồng đột nhiên hỏi:
-Hỏi cô một việc, ví dụ tôi bị bệnh, cần cô chăm sóc, cô có chăm sóc không?
Chu Ngọc Hà liếc mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói:
-Có! Nhưng đó là vì chúng ta là bạn bè, không quan hệ gì đến yêu đương hay kết hôn gì.
Bạn bè?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, lại nhớ đến cuốn sách 《Thời đại hoàng kim》của tiên sinh Vương Tiểu Ba mà kiếp trước mình đã xem.
Trong cuốn tiểu thuyết đó cũng có nam nhân vật chính Vương Nhị và nữ nhân vật chính Trần Thanh Dương ở cùng nhau, nhưng lại không thừa nhận là vợ chồng, cho dù thế nào, cũng chỉ là bạn bè mà thôi!
Tuy nhiên suy nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu Lưu Nhị Ca mà thôi.
Loại phụ nữ lạnh lùng thản nhiên như Chu Ngọc Hà, rất khó làm cho người ta liên tưởng đến chuyện giữa nam nữ. Thật sự chỉ muốn làm bạn với cô ta mà thôi!
-Cười cái gì?
Lúc này, Chu Ngọc Hà chắc chắn chưa từng đọc tác phẩm lớn của tiên sinh Tiểu Ba nên chưa bị ảnh hưởng, mà chắc chắn cô cũng không hề biết được những suy nghĩ trong đầu Lưu Nhị Ca, đột nhiên lại nghĩ đến loại "bạn bè" như vậy.
Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, nói:
-Không có gì, chỉ nhớ tới một câu nói trong một cuốn sách mà thôi.
Không ngờ câu nói này đã sai mất rồi.
Chu Ngọc Hà lập tức truy hỏi:
-Sách gì?
Trong mắt Chu Ngọc Hà, Lưu Vĩ Hồng vẫn là một người rất giỏi, tuy rằng làm một chức "Quan" tục tằn vô cùng nhưng cũng không thể làm mai một sự thông minh của hắn. Lưu Vĩ Hồng thích đọc sách, Chu Ngọc Hà cũng cảm thấy có hứng thú.
Lưu Nhị Ca có thế nào đi nữa cũng không thể bàn luận với cô về một cuốn tiểu thuyết mà mấy năm sau nữa mới được xuất bản kia.
-Tên sách tôi cũng quên mất rồi, đọc nó cũng đã lâu, nội dung viết về một câu chuyện tình của đôi bạn trẻ, cũng có thể xem là có ý nghĩa.
Lưu Nhị Ca nói cho có lệ.
Chu Ngọc Hà gật đầu nói:
-Đau thương.
Mấy năm sau đó, văn đàn nổi lên một phong trào, lấy bối cảnh thời kỳ lớn làm đề tài sáng tác, trong đó bao gồm rất nhiều tác gia nổi tiếng. Phong trào sáng tác này, được tổng kết thành "Đau thương".
Tuy nhiên 《Thời đại hoàng kim》của tiên sinh Tiểu Ba quy kết vào "đau thương", Lưu Vĩ Hồng cho rằng không chính xác lắm. Tiên sinh Tiểu Ba có thể coi như một người mở đường cho một hướng suy nghĩ mới. Giai đoạn suy sút trước kia, từ những ước mơ của tiên sinh Tiểu Ba, Lưu Vĩ Hồng cảm nhận được rất nhiều thứ.
Lúc này, đương nhiên không thuận tiện nói những chuyện này. Tác phẩm của Tiên sinh Tiểu Ba liên tục được xuất bản, tạo thành một ảnh hưởng nhất định, đến lúc đó thảo luận với Chu Ngọc Hà sẽ thích hợp hơn.
Lúc hai người đang nói chuyện thì có người đến.
Lưu Vĩ Hồng quay đầu nhìn, là Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa.
-Chào Chủ tịch huyện.
Lưu Vĩ Hồng cười chào trước.
-Ồ, là Bí thư Lưu? Ha ha, ngày mai họp, hôm nay đến rồi sao?
Đặng Trọng Hòa cười nói, nhưng không cảm thấy bất ngờ.
-Đúng vậy, sợ đến muộn sẽ bị phê bình.
-Anh ở xa, có đến muộn Bí thư Chu cũng không phê bình đâu…
Vừa cười ha hả, hai mắt gã lại nhìn Chu Ngọc Hà:
-Vị này là...?
-Xin chào, Chủ tịch huyện Đặng, tôi là con gái của Chu Kiến Quốc.
Chu Ngọc Hà tự giới thiệu, nhưng không đưa tay ra như Đặng Trọng Hòa. Tính cách của cô là lạnh lùng như vậy, Bí thư cũng vậy, Chủ tịch huyện cũng thế, đều không quan tâm.
-Ồ, thì ra là con gái Bí thư Chu, xin chào, xin chào!
Đặng Trọng Hòa liên tục gật đầu.
Chu Ngọc Hà đi học ở Đại Ninh nên không thường xuyên xuất hiện ở Huyện ủy, nên đây là lần đầu tiên Đặng Trọng Hòa nhìn thấy cô. Nhưng cũng có thể thấy, lúc này Chủ tịch huyện Đặng đứng dưới sân Ủy viên thường vụ cùng nói chuyện với Bí thư Lưu và con gái Bí thư Chu cũng khá hứng thú. Chỉ nhìn bên ngoài, dường như Lưu Vĩ Hồng rất hợp với Chu Ngọc Hà, Chu Kiến Quốc cũng coi trọng Lưu Vĩ Hồng như vậy, đây có phải là nguyên nhân chủ yếu không?
Có lẽ thật sự có khả năng này!
Lưu Vĩ Hồng đương nhiên biết Đặng Trọng Hòa suy nghĩ gì, tuy nhiên cũng không thèm để ý, có một số việc, càng giải thích càng rối.