Quan Gia

Chương 218 : Chị bằng lòng đến Văn phòng Huyện ủy không?

Ngày đăng: 01:22 20/04/20

Ông chủ Kim Phượng Hoàng Lý Ngạn Quần là người biết ứng xử, vừa thấy không khí bàn ăn có chút gượng gạo, liền nâng ly lên, không ngừng kính rượu. Uống mấy ly rượu, cười lớn mấy hồi, không khí gượng gạo liền biến mất.

Nhưng cảm xúc của Trương Diệu Nga vẫn không thể thoải mái được, cô đã uống không ít rượu. Dù sao cũng là phụ nữ, rượu nặng uống nhiều một chút, cũng không tránh khỏi hơi ngà ngà say.

Thấy vậy, Lưu Vĩ Hồng liền cười nói:

- Phó Bí thư Mễ, Chủ nhiệm Long, hai vị thấy hôm nay có phải nên dừng ở đây rồi không, ha ha, tối chúng tôi còn phải quay về Khu, muộn quá sẽ không tốt.

Thật ra tâm trạng Trương Diệu Nga không tốt, những người khác đều cảm thấy không được tự nhiên, đề nghị này của Lưu Vĩ Hồng, chính là rất hợp lý.

Mễ Khắc Lương cười ha hả nói:

- Đồng chí Vĩ Hồng không hổ là nhân vật số một, rất chú ý đến việc làm gương tốt cho mọi người!

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Thật không dám nhận sự khen ngợi của lãnh đạo, tôi thì không sao, nhưng sợ chị dâu về muộn quá, Chủ tịch Hùng lại có ý kiến.

- Ông ấy…ông ấy có ý kiến gì? Text được lấy tại Truyện FULL

Trương Diệu Nga sắc mặt đỏ rực, lắc lư đứng lên, chân lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống, Mễ Khắc Lương đứng bên cạnh vội vàng đỡ cô. Đừng thấy Mễ Khắc Lương béo phì mập mạp, nhưng động tác lúc này lại cực kỳ nhanh nhẹn, nắm chặt cánh tay Trương Diệu Nga, không chịu buông ra, miệng liên tục nói:

- Cẩn thận cẩn thận……..

Lý Ngạn Quần biết rõ suy nghĩ trong lòng cậu Hai, cười nói:

- Chủ nhiệm Trương hơi say rồi, có nên nghỉ lại trên Huyện một đêm không, ngày mai hẵng về?

Mễ Khắc Lương lập tức nói:

- Đúng vậy đúng vậy, trong người không thoải mái, không nên vội về. Ngày mai hẵng về…Dù sao những lãnh đạo lớn của các cậu đều ở đây, xin phép là được.

Vừa nói, Mễ Khắc Lương liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Dù sao cũng có xe nên không sao, hay là cứ quay về đi. Về đến nhà rồi, Chủ tịch Hùng cũng chăm sóc cô ấy dễ hơn.

- Vậy được vậy được, vậy đồng chí Vĩ Hồng nhớ chăm sóc tốt tiểu Trương trên đường về.

Trong mắt Mễ Khắc Lương hiện lên thần sắc tức giận, nhưng ngoài miệng lại cười nói.

- Phó Bí thư Mễ yên tâm, tôi biết mà.

Lúc này, Trương Diệu Nga cũng đã có thể đứng thẳng lên, giống như vô tình hất hất bàn tay bên cạnh, Mễ Khắc Lương lúc này mới chịu buông cánh tay mềm mại của cô ra.

Lập tức mọi người rời khỏi phòng, tiến đến quầy thu ngân.

- Bao nhiêu tiền?

Trương Diệu Nga hỏi, dựa người vào quầy thu ngân, giơ tay cầm lấy ví tiền.

- Ba trăm bảy mươi tám.

Cô thu ngân tươi cười, nhẹ nhàng nói.

- Bao nhiêu?

Trương Diệu Nga mở lớn mắt, "mắt say lờ đờ", vẻ mặt như không thể tin.

Ăn một bữa cơm cũng có thể hết hơn ba trăm bảy mươi tệ?

Nhưng Lưu Vĩ Hồng lại có thể hiểu được sự kinh ngạc của Trương Diệu Nga, theo tỷ lệ giá cả, ba trăm bảy mươi tệ thời này, có lẽ tương đương với sáu bảy ngàn đời sau. Với một huyện hẻo lánh như huyện Lâm Khánh, chi phí như vậy, quả thật khiến người ta kinh ngạc.

Lý Ngạn Quần cười lớn bước đến:

- Đều là bạn bè hết, giảm giá đi, 8%, thu số chẵn thôi, ba trăm.

Ba trăm vẫn còn quá nhiều, trong túi Trương Diệu Nga không có nhiều tiền như vậy, đang định cầu viện Lưu Vĩ Hồng, đã thấy hắn móc túi lấy ví tiền, lấy ra ba trăm, đưa cho cô thu ngân.

- Ách, cái này, Bí thư Lưu, sao thể để cậu tính tiền được, tôi…tôi…

Trương Diệu Nga vội vàng nói, cảm kích nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Tiền không phải vấn đề, nhưng vấn đề là Lưu Vĩ Hồng rất biết nhìn mặt người khác, không nói lời nào đã lấy tiền ra rồi, nếu để cô mở lời, thì thật xấu hổ…

Lưu Vĩ Hồng cười cười, không nói gì, xoay người đi ra ngoài.

Trương Diệu Nga vốn dĩ định lấy hóa đơn từ bàn thu ngân, nhưng lời nói ra đến miệng lại nuốt ngược vào. Hôm nay nếu Lưu Vĩ Hồng không có ở đây, số tiền này chắc chắn có thể nghĩ cách để báo hóa đơn lại. Khu Giáp Sơn dù nghèo đi nữa cũng không thiếu ba trăm tệ, ông xã Hùng Quang Vinh của cô lại đang quản lý mảng Tài chính này nữa. Nhưng Lưu Vĩ Hồng đã thanh toán tiền, nếu Trương Diệu Nga còn lấy hóa đơn đi chi trả thì có chút khó nói, lại khiến Lưu Vĩ Hồng hiểu nhầm.

Tôi thanh toán tiền rồi, chị còn về đòi chi trả?

Mời người ta ăn bữa cơm, không những không mất tiền, còn có thể kiếm được một ít, không có đạo lý này chứ?

Nếu lấy hóa đơn về đưa cho Lưu Vĩ Hồng để hắn đi lấy tiền chi trả, thì lại càng kỳ cục. Như vậy chẳng phải châm chọc Bí thư Lưu lấy tiền Nhà nước để ra vẻ hào phóng sao?

Cũng vì quan chức cán bộ thời đó tâm thái chưa "bình thản" bằng cán bộ quan chức đời sau. Vài năm sau nữa, Trương Diệu Nga chắc chắn sẽ lấy hóa đơn, hơn nữa sẽ không phải hóa đơn ba trăm, ít nhất cũng phải lấy nguyên giá ba trăm bảy mươi tám, hoặc làm tròn lên thành năm sáu trăm cũng không chừng.

Không lấy một ít tiền Nhà nước, thì không phải quá ngốc rồi sao?

Trương Diệu Nga theo Lưu Vĩ Hồng đi ra, bước chân lâng lâng, như không đứng vững, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.

Lý Ngạn Quần vội vàng bước lên, thấp giọng khuyên nhủ:

- Chủ nhiệm Trương, hay là, ở lại Huyện một đêm đi? Điều kiện ở nhà khách Lâm Khánh cũng ổn…

Vị này còn cố gắng tranh thủ "tạo điều kiện" cho cậu Hai.

Trương Diệu Nga liền có chút do dự.

Trong lòng cô biết rất rõ, muốn được điều động, chắc chắn phải có biểu hiện tốt. Người như Mễ Khắc Lương, chắc sẽ không xem mấy trăm ngàn đồng tiền ra gì.

Lưu Vĩ Hồng đứng trước chiếc xe Jeep quay người lại, thản nhiên đứng nhìn.

Vừa thấy ánh mắt bình thản nhưng dường như lại rất thâm thúy của Lưu Vĩ Hồng, Trương Diệu Nga chợt kinh hãi.

Không được!

Ít nhất tối hôm nay không được!

Nếu đêm nay ở lại, bất luận có xảy ra chuyện gì, từ nay về sau, chỉ sợ không dám ngẩng đầu lên trước mặt Lưu Vĩ Hồng, cũng không dám đứng thẳng người trước Hùng Quang Vinh.

- Cảm ơn sếp Lý quan tâm, có xe mà, không sao, rất nhanh là có thể về nhà rồi.

Trương Diệu Nga nói xong, bước chân nhanh hơn, nghiêng ngả đi vào xe Jeep, mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ. Vừa ngồi xuống liền thả lỏng toàn thân, dựa đầu hẳn vào ghế, ngồi "xụi lơ", hơi thở phì phò.

Lưu Vĩ Hồng không nói gì, khởi động xe, chiếc xe Jeep nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Trước cửa nhà hàng, Mễ Phượng Kiều đứng bên cạnh Long Hoa, trừng mắt nhìn lão, lạnh lùng nói:

- Tôi cảnh cáo ông, Long Hoa, tuyệt đối không thể để Trương Diệu Nga đến làm ở Ủy ban Xây dựng!

Long Hoa cười ha hả, nói:

- Nếu thật sự anh Hai hạ chỉ, tôi cũng không thể ngăn cản được.

- Hừ! Điều này không cần ông phải lo, tôi tự có cách, ông tự lo cho ông là được rồi, đừng nghĩ rằng tôi không biết trong lòng ông đang nghĩ gì!

Mễ Phượng Kiều hung tợn nói, lại trừng mắt về phía chiếc xe Jeep đã biến mất "phì" một cái, chửi mấy tiếng.

Long Hoa đành lắc đầu, không nói gì nữa.

Đây chính là cái gọi là "tình bạn" của những người phụ nữ!

Huyện Lâm Khánh không lớn, chỉ mấy phút sau, chiếc xe Jeep đã ra khỏi thị trấn. Thời đó xe cũng ít, hơn nữa cũng không có ai chạy trên đường buổi tối, nhưng chất lượng đường sá lại rất kém, cách một quãng lại một ổ gà, Lưu Vĩ Hồng cũng không dám lái xe nhanh mà lái rất cẩn thận, để tránh xe khỏi bị xóc.

Xe chạy trên quãng đường xóc mấy km, Trương Diệu Nga dựa đầu vài cửa xe, dường như muốn nôn.

Vừa rồi trên bàn ăn, bảy người uống hết hai chai rượu, ai Trương Diệu Nga cũng kính rượu, ngay cả lái xe cũng không ngoại lệ, nên uống cũng không ít. Lại thêm tâm tình khó chịu nên lúc này đã chịu không nổi nữa.

Lưu Vĩ Hồng tìm một nơi bằng phẳng dừng xe lại, nói:

- Chị dâu, nghỉ một lát đi.

Trương Diệu Nga gật gật đầu, vội vàng đẩy cửa xe,đi ra ngoài, ngồi xổm xuống lề đường, "ọc ọc" một chập, nhưng hình như không nôn được gì. Lưu Vĩ Hồng đốt một điếu thuốc, tựa lưng vào ghế chậm rãi rít khói, không xuống xe.

ở vùng hoang vu này, cô nam quả nữ ở cùng nhau, còn phải chú ý đến nhiều việc. Trừ phi Trương Diệu Nga té xỉu, thì khỏi phải nói, bằng không, không ra còn tốt hơn ra ngoài.

Khoảng hai ba phút sau, Trương Diệu Nga mới bóp bóp trán, bước lên xe.

- Chị dâu, khó chịu lắm không?

Lưu Vĩ Hồng hỏi một câu quan tâm.

Trương Diệu Nga vỗ vỗ ngực, hít một hơi thật sâu, lắc đầu nói:

- Không sao, đi thôi!

Lưu Vĩ Hồng không vội khởi động xe, trầm mặc một lúc, hỏi:

- Chị dâu, em muốn hỏi chuyện này, chị thật sự muốn đến Thị trấn sao?

Trương Diệu Nga liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, nhẹ nhàng thở dài nói:

- Đúng, tôi rất muốn được điều đến thị trấn. Vùng Giáp Sơn đó, tôi quả thật đã chán lắm rồi. Người ta dựa vào cái gì mà sống hưởng thụ như vậy, còn tôi lại phải ở vùng nông thôn đó?

Nói xong, Trương Diệu Nga có vẻ giận dỗi.

- Vậy, chị đã bàn bạc với Chủ tịch Hùng chưa? Anh ấy có ủng hộ chị chuyển đi không?

Trương Diệu Nga hơi kinh ngạc, hỏi ngược lại:

- Bí thư Lưu, cậu như vậy là có ý gì? Định làm công tác tư tưởng cho tôi sao?

Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói:

- Cũng không phải vậy. Nếu chị thật sự quyết tâm chuyển đi, cũng không cần phải cầu viện đến Mễ Khắc Lương và Long Hoa, người khác cũng có thể làm tốt việc này.

Trương Diệu Nga lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn Lưu Vĩ Hồng đầy hy vọng:

- Bí thư Lưu, cậu nói vậy là…

- Ha ha, không có gì. Tôi cũng đã nói một tiếng với Chủ nhiệm Vương ở Văn phòng Huyện ủy. Nếu chị thật sự muốn thuyên chuyển, ngày mai hãy viết một báo cáo gửi cho Chủ nhiệm Vương, ông ấy sẽ giúp chị. Làm việc ở Văn phòng Huyện ủy, không biết chị vừa ý không?

Lưu Vĩ Hồng hời hợt nói.

Nhưng Trương Diệu Nga nghe rồi, lại như sét đánh bên tai.

- Cái gì?

Trương Diệu Nga trợn mắt há mồm, rất lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, vẻ mặt có vẻ không tin.

Mình luồn lách cúi mình như vậy, cầu xin người này người khác, người này thuận miệng nói một câu, đã có thể giải quyết rồi? Lại nói nhẹ nhàng như vậy, chỉ trong chốc lát, bảo Trương Diệu Nga tin thế nào được?

- Đây cũng không phải chuyện gì lớn, chị vốn là người phụ trách của phòng Đảng chính ở Khu, nên việc này cũng rất bình thường. Nhưng ở chức vụ này, trước mắt chưa thể sắp xếp chức vụ gì được, chỉ có thể làm một nhân viên bình thường, như vậy phải chịu thiệt thòi một chút.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói, vẫn là giọng điệu lơ đễnh như trước.

- Không không, không thiệt thòi, không thiệt thòi chút nào…Ngày hôm nay của tôi à..

Hai tay Trương Diệu Nga liên tục lắc lắc, không biết phải thể hiện tâm trạng vui mừng của mình thế nào, không nhịn nổi hét lên thành tiếng.