Quan Gia
Chương 350 : Công tử bột
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
-Nhị Ca, xin chào!
Một minh tinh mặc bộ váy đen cười chào Lưu Vĩ Hồng, nói đúng ra, người này chính là người ăn mặc "bảo thủ" nhất trong số năm minh tinh, nhìn qua cũng có chút tính cách đoan trang. Trình Sơn cũng đã cân nhắc đến tâm lý của Nhị Ca, nên cảm thấy người này có lẽ hợp với Nhị Ca hơn.
Nhị Ca chẳng phải đang muốn cạnh tranh với Hạ Cạnh Cường sao? Chính là vì Vũ Thường, mà Vũ Thường lại có phong phạm của một chị lớn.
Phải nói rằng Trình Sơn phân tích còn quá bình thường, thật ra không phải do nguyên nhân Vũ Thường. Là một người tái sinh, đối với những cô nàng quá nhỏ tuổi, Lưu Vĩ Hồng đều tỏ vẻ "kháng cự". Nhưng tâm lý tuổi tác không phải mình muốn loại bỏ là loại bỏ được. Mỗi khi đối mặt với Tiêu Du Tình, Nhị Ca đều có cảm giác "cầm thú".
Minh tinh này có tên Tiểu Phượng, cũng là một người mà đời trước Lưu Vĩ Hồng cũng khá thích, diện mạo tuy không phải xinh đẹp tuyệt trần, ít nhất cũng có chút sống nội tâm, lúc này cũng còn trẻ trung xinh đẹp, khí chất cũng không tồi.
-Xin chào!
Lưu Vĩ Hồng gật đầu đáp lễ.
-Mời ngồi!
-Cảm ơn!
Tiểu Phượng ngồi xuống cùng với Lưu Vĩ Hồng, tư thế ngồi cũng đoan trang. Mặc dù Lưu Vĩ Hồng cũng không phải lớn tuổi, nhưng lại rất có khí thế uy nghiêm, nhìn qua, cũng biết mấy người này lấy hắn làm chính. Hơn nữa vừa rồi công tử Trình Sơn cũng đã dặn dò, Nhị Ca là "Lão Đại" nên cũng không thể sơ suất việc gì.
Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn và Tạ Chính Đào, đều là những người già đời, dường như cũng không có ý tứ ngại ngần gì, chỉ có khi cô gái tự giới thiệu là Tiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh Cao Thăng, Cao Thăng liền đỏ mặt, cũng không biết y đang ngượng ngùng hay "đỏ mặt" là một thói quen thông thường.
Có con gái cùng ngồi, không khí liền khác hẳn, trở nên khá sinh động.
Ý của Hồ Ngạn Bác là không vội nói chuyện chính với Cao Thăng. Mặc dù Cao Thăng là bạn học của gã, bình thường cũng khá thân thiết, nhưng Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ kỹ hơn, vừa ngồi xuống liền vội vội vàng vàng nói chuyện chính, chỉ sợ Cao Thăng không thích ứng kịp, không bằng kêu mấy cô gái đến trò chuyện vui vẻ trước, làm không khí thoải mái hơn, đợi mọi người thân thiết với nhau hơn, rồi bàn chuyện cũng không muộn.
Mấy cô gái này "điều tiết" vô cùng tốt, vừa đến liền thi triển bản lĩnh, vừa yêu kiều nói chuyện, vừa gắp đồ ăn cho mọi người, cứ bận rộn không nghỉ tay, ầm ĩ như vậy một lúc, không khí liền sôi động.
Trình Sơn liền có chút "không kiêng nể gì", lập tức ôm cô gái ngồi bên cạnh mình lên đùi, cô gái đó liền ôm lấy cổ gã, có chút không coi ai ra gì.
Mặt Cao Thăng càng đỏ hơn.
-Anh Tiểu Cao, chúng ta cùng giao bôi một ly đi…
Cô Tiểu Vũ ăn mặc khá mát mẻ nũng nịu nói với Cao Thăng, đôi mắt to chớp chớp, dường như rất thú vị với bộ dạng ngại ngùng của Cao Thăng.
Cao Thăng liên tục xua tay, nói:
-Không được, không được, thông cảm…
Trình Sơn liền cười ha hả, nói:
-Tiểu Cao, cậu như vậy không được đâu, sau này làm sao sống ở đây được? Chỉ một cô gái đã làm cậu sợ như vậy rồi, đàn ông đại trượng phu, sao lại nhát gan như vậy?
Cao Thăng càng ngượng ngùng hơn:
-Cũng…cũng không phải ý đó, như vậy không hay thì phải?
-Có gì không tốt? Tôi nói với cậu, ra ngoài chơi thì phải thoải mái một chút, nếu không, mọi người ai cũng ngồi nghiêm túc chỉnh tề thì còn chơi cái gì nữa? Tiểu Vũ, uống một ly giao bôi với cô. Tôi nói cho cô biết, anh Tiểu Cao là người sống nội tâm, nếu có bản lĩnh quật ngã gã rồi, sau này gã sẽ cưng chiều cô…
Trình Sơn "lầm rầm" nói hết sự thật ra.
Người này chính là loại "gặp người yếu thì bắt nạt", bộ dạng ngại ngại ngùng ngùng của Cao Thăng, Trình Sơn cũng chỉ muốn "hành" gã, Cao Thăng càng ngại ngùng, gã càng vui mừng.
Tiểu Vũ là "tay dưới" của Tam Ca, đương nhiên sẽ nghe lệnh của Tam Ca. Hơn nữa cô cũng quanh quẩn trong vòng tròn con ông cháu cha và giới nghệ sĩ, gặp được không ít người, những người "quy củ thành thật" như Cao Thăng thì lần đầu tiên cô được gặp, nên cũng cảm thấy thú vị. Không chừng cũng như Tam Ca nói, khi quật đổ được anh Tiểu Cao này rồi thì sẽ có không ít những lợi ích thực tế. Được gả vào nhà quyền quý thì không dám, nhưng nếu có một vị con nhà quyền quý nuông chiều cô, cũng rất tốt.
-Nào, anh Tiểu Cao, cùng uống một ly giao bôi đi…
Tiểu Vũ nũng nịu, cả người dựa hẳn vào vai Cao Thăng, cái miệng nhỏ nhắn kề vào tai Cao Thăng, thấp giọng làm nũng:
-Uống ly rượu này rồi, em đã là người của anh…
Giọng nói ngọt ngào phát ra, dịu dàng len lỏi vào xương cốt Cao Thăng.
Nhìn thấy trán Cao Thăng rịn mồ hôi, Lưu Vĩ Hồng liền biết người này còn rất ngây thơ, liền cười nói:
-Tam Nhi, đủ rồi, đừng cứ đùa mãi với Tiểu Cao, cái đó, Tiểu Vũ, cô không phải thích hát sao? Đi đi, đến bên đó hát đi, để mọi người cùng thưởng thức.
Thấy Nhị Ca lên tiếng, Tiểu Vũ liền vội vàng rời Cao Thăng, ngồi thẳng mình, ánh mắt quyến rũ lại liếc nhìn công tử Trình tam, chờ chỉ thị của gã. Mặc dù cô biết trên bàn rượu này do Lưu Nhị Ca làm chủ, nhưng dù sao cô cũng là người của anh Tam, còn phải phân cấp bậc rõ ràng.
Xem ra những cô gái này mặc dù cuộc sống thì không có quy củ, nhưng lại rất biết tuân thủ quy tắc, không dám làm xằng bậy.
Chỉ nhìn từ điểm đó, Trình Sơn cũng xem như có bản lĩnh rồi.
Trình Sơn liền cười mắng:
-Còn nhìn cái gì nữa, còn không mau đến đó? Hôm nay Nhị Ca muốn nghe cô hát, như vậy cô cũng đã có thể diện lắm rồi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tiểu Vũ vui vui mừng mừng đứng lên, cúi người với Lưu Vĩ Hồng, cười hì hì nói:
-Cảm ơn Nhị Ca!
Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Nhìn Tiểu Vũ nhẹ nhàng bước về phía micro, Lưu Vĩ Hồng lặng lẽ lắc đầu cảm thán. Thấy bộ dạng bây giờ của Tiểu Vũ, ai mà ngờ được, nhiều năm sau, cô có thể trở thành một nhân vật như "Bắc đẩu Thái Sơn" trong giới nghệ thuật được?
Xem ra bất luận chọn con đường nào, muốn bước lên đỉnh cao nhất, đều không thể bỏ cuộc dễ dàng. Có lẽ Tiểu Vũ cũng không muốn cứ ngọt ngọt ngào ngào với đàn ông như vậy, hay là cô cũng rất thích thú như vậy, ai mà biết được rõ ràng?
Cũng chỉ có Tiểu Phượng, người ngồi bên cạnh hắn, vẫn luôn rất quy củ.
Sự bố trí của bữa tiệc này cũng rất tốt, có sân khấu, còn có cả nhạc đệm bằng dương cầm. Tiểu Vũ vừa bước đến, cúi người nói nhỏ vào tai nhạc công vài câu, nhạc công liền cười cười gật đầu, tiếng đàn du dương vang lên, bắt đầu chuyển qua một bài hát khác.
Tiểu Vũ hát nhạc trẻ, giọng ca cũng rất ngọt ngào. Đời trước khi còn trẻ tuổi, Lưu Vĩ Hồng thích nghe cô hát. Nhưng sau này khi lớn tuổi hơn rồi thì không thích nghe cô hát lắm nữa, thích nghe Tiểu Phượng hát hơn. Tiểu Phượng hát nhạc dân ca và xướng thanh kết hợp nên phù hợp với những thính giả đứng tuổi hơn.
Nhưng hôm nay Lưu Nhị Ca đến đây không phải để nghe hát, vừa rồi nói vậy chẳng qua chỉ muốn giải vây cho Cao Thăng mà thôi.
Quả nhiên Tiểu Vũ vừa đi, Cao Thăng liền thở phào, không kìm được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi lại bưng ly bia trước mặt lên, uống mấy ngụm, mặt công tử bột lại lần nữa đỏ lên, lại xấu hổ rồi.
Lưu Vĩ Hồng thấy buồn cười, người bạn học này của Hồ Ngạn Bác tính cách thật đáng yêu.
Tiểu Vũ đứng trên sân khấu hát bằng một giọng truyền cảm một bài hát đang được yêu thích, cũng giành được rất nhiều sự ủng hộ. Những năm này, chưa đến nỗi minh tinh đi đầy đường, hay chuyện dựa vào scandal để đánh bóng bản thân, nên một minh tinh đầy tài năng như Tiểu Vũ cũng là một tài năng thật sự.
Lưu Vĩ Hồng vỗ tay cổ vũ cho Tiểu Vũ một lúc, rồi nói với Tiểu Phượng:
-Tiểu Phượng, cô hát còn hay hơn, có phải cũng nên thể hiện cho tôi nghe một lần không?
Tiểu Phượng vội lập tức gật đầu đồng ý:
-À, được!
Thấy Tiểu Phương vén váy, bước khoan thai về phía sân khấu, Trình Sơn bỗng nhiên nói:
-Nhị Ca, hình như anh cũng có chút hứng thú với cô ấy, nếu cần người…
Không nghi ngờ gì nữa, Tam công tử lại muốn "sắp đặt" cho Nhị Ca rồi.
Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ nói:
-Tam Nhi, cậu thật là một người tục tĩu, trên người không có lấy chút nho nhã nào.
Cậu cho rằng, chỉ cần có chút cảm giác, liền muốn như vậy rồi sao?
Trình Sơn cười to nói:
-Em vốn là một người tục tĩu, không phải người nho nhã. Em cho rằng, có cảm giác thì phải như vậy, nếu không, cảm giác là cái thứ gì…Em cũng không phải là loại thích quay phim, thích làm cái gì đó mà yêu đương trên tinh thần.
-Vậy, tình yêu của cậu đều phải lên giường sao?
Hồ Ngạn Bác ở bên cạnh không khỏi châm chọc một câu.
Trình Sơn cười ha hả, dường như không để tâm, vẻ mặt có chút "vô sỉ".
Tiểu Phượng hát một ca khúc mới mà cô vừa mới phát hành cách đây không lâu, bây giờ đã rất được yêu thích, có thể nói loan truyền khắp mọi vùng. Đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng nghe cô hát trực tiếp, mặc dù nhạc đệm chỉ có dương cầm, không có những nhạc cụ khác, không khí cũng không tốt lắm, nhưng như vậy giọng hát sẽ thật hơn.
Ca khúc vừa hát xong, tiếng vỗ tay lại vang lên.
Thấy Tiểu Phượng và Tiểu Vũ lại bước đến, Lưu Vĩ Hồng liền khoát tay áo, nói:
-Tam Nhi, cũng được rồi, bảo các cô ấy đi bận việc của mình đi.
Nói xong, liếc nhìn Tạ Chính Đào ngồi bên cạnh Trình Sơn.
Trình Sơn liền biết Nhị Ca muốn bàn chuyện chính rồi, phụ nữ không thể ngồi bên cạnh nghe, cho dù là Tạ Chính Đào, tạm thời cũng chưa đủ tư cách này. Những quy tắc này, không thể làm sai được. Đừng thấy mọi người đều đang trẻ tuổi, nhưng đều là những con nhà quyền quý. Có những việc đối với bọn họ rất bình thường, nhưng khi ra đến miệng người khác lại trở thành những tin tức rất mẫn cảm. Nếu không cẩn thận làm liên lụy đến danh tiếng cha mình, vậy thì sẽ không hay. Thử nghĩ một người lập công lớn như Lưu lão gia nếu được truyền ra ngoài, nếu làm không tốt, một khi bị người khác hiểu lầm rồi sẽ gây ra một chấn động chính trị nhỏ.
-Được rồi, vậy các anh nói chuyện trước đi, em qua bên kia nói chuyện với mấy anh em một lúc. Đi thôi, Chính Đào, đi cùng Tam Ca, giới thiệu mấy người bạn cho cậu làm quen, sau này thường xuyên đi lại, đối với cậu cũng có lợi.
Trình Sơn cười hì hì đứng lên, nói với Tạ Chính Đào một câu. Tuy Tạ Chính Đào chưa đủ tư cách để bàn chuyện chính trị, nhưng cũng là anh em tốt của gã, trong lời nói cũng chú ý sao cho vừa tai, nếu cứ cứng rắn "đuổi" người ta đi như vậy thì không hay lắm. Trình Sơn còn trẻ tuổi, nhưng lại có thể làm "Lão Đại" trong một nhóm như vậy cũng có lý do.
Tạ Chính Đào đương nhiên vui vẻ đi theo. Quen biết thêm nhiều bạn bè con nhà quyền quý, cũng chính là mục đích của y.
Một minh tinh mặc bộ váy đen cười chào Lưu Vĩ Hồng, nói đúng ra, người này chính là người ăn mặc "bảo thủ" nhất trong số năm minh tinh, nhìn qua cũng có chút tính cách đoan trang. Trình Sơn cũng đã cân nhắc đến tâm lý của Nhị Ca, nên cảm thấy người này có lẽ hợp với Nhị Ca hơn.
Nhị Ca chẳng phải đang muốn cạnh tranh với Hạ Cạnh Cường sao? Chính là vì Vũ Thường, mà Vũ Thường lại có phong phạm của một chị lớn.
Phải nói rằng Trình Sơn phân tích còn quá bình thường, thật ra không phải do nguyên nhân Vũ Thường. Là một người tái sinh, đối với những cô nàng quá nhỏ tuổi, Lưu Vĩ Hồng đều tỏ vẻ "kháng cự". Nhưng tâm lý tuổi tác không phải mình muốn loại bỏ là loại bỏ được. Mỗi khi đối mặt với Tiêu Du Tình, Nhị Ca đều có cảm giác "cầm thú".
Minh tinh này có tên Tiểu Phượng, cũng là một người mà đời trước Lưu Vĩ Hồng cũng khá thích, diện mạo tuy không phải xinh đẹp tuyệt trần, ít nhất cũng có chút sống nội tâm, lúc này cũng còn trẻ trung xinh đẹp, khí chất cũng không tồi.
-Xin chào!
Lưu Vĩ Hồng gật đầu đáp lễ.
-Mời ngồi!
-Cảm ơn!
Tiểu Phượng ngồi xuống cùng với Lưu Vĩ Hồng, tư thế ngồi cũng đoan trang. Mặc dù Lưu Vĩ Hồng cũng không phải lớn tuổi, nhưng lại rất có khí thế uy nghiêm, nhìn qua, cũng biết mấy người này lấy hắn làm chính. Hơn nữa vừa rồi công tử Trình Sơn cũng đã dặn dò, Nhị Ca là "Lão Đại" nên cũng không thể sơ suất việc gì.
Hồ Ngạn Bác, Trình Sơn và Tạ Chính Đào, đều là những người già đời, dường như cũng không có ý tứ ngại ngần gì, chỉ có khi cô gái tự giới thiệu là Tiểu Vũ ngồi xuống bên cạnh Cao Thăng, Cao Thăng liền đỏ mặt, cũng không biết y đang ngượng ngùng hay "đỏ mặt" là một thói quen thông thường.
Có con gái cùng ngồi, không khí liền khác hẳn, trở nên khá sinh động.
Ý của Hồ Ngạn Bác là không vội nói chuyện chính với Cao Thăng. Mặc dù Cao Thăng là bạn học của gã, bình thường cũng khá thân thiết, nhưng Lưu Vĩ Hồng suy nghĩ kỹ hơn, vừa ngồi xuống liền vội vội vàng vàng nói chuyện chính, chỉ sợ Cao Thăng không thích ứng kịp, không bằng kêu mấy cô gái đến trò chuyện vui vẻ trước, làm không khí thoải mái hơn, đợi mọi người thân thiết với nhau hơn, rồi bàn chuyện cũng không muộn.
Mấy cô gái này "điều tiết" vô cùng tốt, vừa đến liền thi triển bản lĩnh, vừa yêu kiều nói chuyện, vừa gắp đồ ăn cho mọi người, cứ bận rộn không nghỉ tay, ầm ĩ như vậy một lúc, không khí liền sôi động.
Trình Sơn liền có chút "không kiêng nể gì", lập tức ôm cô gái ngồi bên cạnh mình lên đùi, cô gái đó liền ôm lấy cổ gã, có chút không coi ai ra gì.
Mặt Cao Thăng càng đỏ hơn.
-Anh Tiểu Cao, chúng ta cùng giao bôi một ly đi…
Cô Tiểu Vũ ăn mặc khá mát mẻ nũng nịu nói với Cao Thăng, đôi mắt to chớp chớp, dường như rất thú vị với bộ dạng ngại ngùng của Cao Thăng.
Cao Thăng liên tục xua tay, nói:
-Không được, không được, thông cảm…
Trình Sơn liền cười ha hả, nói:
-Tiểu Cao, cậu như vậy không được đâu, sau này làm sao sống ở đây được? Chỉ một cô gái đã làm cậu sợ như vậy rồi, đàn ông đại trượng phu, sao lại nhát gan như vậy?
Cao Thăng càng ngượng ngùng hơn:
-Cũng…cũng không phải ý đó, như vậy không hay thì phải?
-Có gì không tốt? Tôi nói với cậu, ra ngoài chơi thì phải thoải mái một chút, nếu không, mọi người ai cũng ngồi nghiêm túc chỉnh tề thì còn chơi cái gì nữa? Tiểu Vũ, uống một ly giao bôi với cô. Tôi nói cho cô biết, anh Tiểu Cao là người sống nội tâm, nếu có bản lĩnh quật ngã gã rồi, sau này gã sẽ cưng chiều cô…
Trình Sơn "lầm rầm" nói hết sự thật ra.
Người này chính là loại "gặp người yếu thì bắt nạt", bộ dạng ngại ngại ngùng ngùng của Cao Thăng, Trình Sơn cũng chỉ muốn "hành" gã, Cao Thăng càng ngại ngùng, gã càng vui mừng.
Tiểu Vũ là "tay dưới" của Tam Ca, đương nhiên sẽ nghe lệnh của Tam Ca. Hơn nữa cô cũng quanh quẩn trong vòng tròn con ông cháu cha và giới nghệ sĩ, gặp được không ít người, những người "quy củ thành thật" như Cao Thăng thì lần đầu tiên cô được gặp, nên cũng cảm thấy thú vị. Không chừng cũng như Tam Ca nói, khi quật đổ được anh Tiểu Cao này rồi thì sẽ có không ít những lợi ích thực tế. Được gả vào nhà quyền quý thì không dám, nhưng nếu có một vị con nhà quyền quý nuông chiều cô, cũng rất tốt.
-Nào, anh Tiểu Cao, cùng uống một ly giao bôi đi…
Tiểu Vũ nũng nịu, cả người dựa hẳn vào vai Cao Thăng, cái miệng nhỏ nhắn kề vào tai Cao Thăng, thấp giọng làm nũng:
-Uống ly rượu này rồi, em đã là người của anh…
Giọng nói ngọt ngào phát ra, dịu dàng len lỏi vào xương cốt Cao Thăng.
Nhìn thấy trán Cao Thăng rịn mồ hôi, Lưu Vĩ Hồng liền biết người này còn rất ngây thơ, liền cười nói:
-Tam Nhi, đủ rồi, đừng cứ đùa mãi với Tiểu Cao, cái đó, Tiểu Vũ, cô không phải thích hát sao? Đi đi, đến bên đó hát đi, để mọi người cùng thưởng thức.
Thấy Nhị Ca lên tiếng, Tiểu Vũ liền vội vàng rời Cao Thăng, ngồi thẳng mình, ánh mắt quyến rũ lại liếc nhìn công tử Trình tam, chờ chỉ thị của gã. Mặc dù cô biết trên bàn rượu này do Lưu Nhị Ca làm chủ, nhưng dù sao cô cũng là người của anh Tam, còn phải phân cấp bậc rõ ràng.
Xem ra những cô gái này mặc dù cuộc sống thì không có quy củ, nhưng lại rất biết tuân thủ quy tắc, không dám làm xằng bậy.
Chỉ nhìn từ điểm đó, Trình Sơn cũng xem như có bản lĩnh rồi.
Trình Sơn liền cười mắng:
-Còn nhìn cái gì nữa, còn không mau đến đó? Hôm nay Nhị Ca muốn nghe cô hát, như vậy cô cũng đã có thể diện lắm rồi. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
Tiểu Vũ vui vui mừng mừng đứng lên, cúi người với Lưu Vĩ Hồng, cười hì hì nói:
-Cảm ơn Nhị Ca!
Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.
Nhìn Tiểu Vũ nhẹ nhàng bước về phía micro, Lưu Vĩ Hồng lặng lẽ lắc đầu cảm thán. Thấy bộ dạng bây giờ của Tiểu Vũ, ai mà ngờ được, nhiều năm sau, cô có thể trở thành một nhân vật như "Bắc đẩu Thái Sơn" trong giới nghệ thuật được?
Xem ra bất luận chọn con đường nào, muốn bước lên đỉnh cao nhất, đều không thể bỏ cuộc dễ dàng. Có lẽ Tiểu Vũ cũng không muốn cứ ngọt ngọt ngào ngào với đàn ông như vậy, hay là cô cũng rất thích thú như vậy, ai mà biết được rõ ràng?
Cũng chỉ có Tiểu Phượng, người ngồi bên cạnh hắn, vẫn luôn rất quy củ.
Sự bố trí của bữa tiệc này cũng rất tốt, có sân khấu, còn có cả nhạc đệm bằng dương cầm. Tiểu Vũ vừa bước đến, cúi người nói nhỏ vào tai nhạc công vài câu, nhạc công liền cười cười gật đầu, tiếng đàn du dương vang lên, bắt đầu chuyển qua một bài hát khác.
Tiểu Vũ hát nhạc trẻ, giọng ca cũng rất ngọt ngào. Đời trước khi còn trẻ tuổi, Lưu Vĩ Hồng thích nghe cô hát. Nhưng sau này khi lớn tuổi hơn rồi thì không thích nghe cô hát lắm nữa, thích nghe Tiểu Phượng hát hơn. Tiểu Phượng hát nhạc dân ca và xướng thanh kết hợp nên phù hợp với những thính giả đứng tuổi hơn.
Nhưng hôm nay Lưu Nhị Ca đến đây không phải để nghe hát, vừa rồi nói vậy chẳng qua chỉ muốn giải vây cho Cao Thăng mà thôi.
Quả nhiên Tiểu Vũ vừa đi, Cao Thăng liền thở phào, không kìm được đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi lại bưng ly bia trước mặt lên, uống mấy ngụm, mặt công tử bột lại lần nữa đỏ lên, lại xấu hổ rồi.
Lưu Vĩ Hồng thấy buồn cười, người bạn học này của Hồ Ngạn Bác tính cách thật đáng yêu.
Tiểu Vũ đứng trên sân khấu hát bằng một giọng truyền cảm một bài hát đang được yêu thích, cũng giành được rất nhiều sự ủng hộ. Những năm này, chưa đến nỗi minh tinh đi đầy đường, hay chuyện dựa vào scandal để đánh bóng bản thân, nên một minh tinh đầy tài năng như Tiểu Vũ cũng là một tài năng thật sự.
Lưu Vĩ Hồng vỗ tay cổ vũ cho Tiểu Vũ một lúc, rồi nói với Tiểu Phượng:
-Tiểu Phượng, cô hát còn hay hơn, có phải cũng nên thể hiện cho tôi nghe một lần không?
Tiểu Phượng vội lập tức gật đầu đồng ý:
-À, được!
Thấy Tiểu Phương vén váy, bước khoan thai về phía sân khấu, Trình Sơn bỗng nhiên nói:
-Nhị Ca, hình như anh cũng có chút hứng thú với cô ấy, nếu cần người…
Không nghi ngờ gì nữa, Tam công tử lại muốn "sắp đặt" cho Nhị Ca rồi.
Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ nói:
-Tam Nhi, cậu thật là một người tục tĩu, trên người không có lấy chút nho nhã nào.
Cậu cho rằng, chỉ cần có chút cảm giác, liền muốn như vậy rồi sao?
Trình Sơn cười to nói:
-Em vốn là một người tục tĩu, không phải người nho nhã. Em cho rằng, có cảm giác thì phải như vậy, nếu không, cảm giác là cái thứ gì…Em cũng không phải là loại thích quay phim, thích làm cái gì đó mà yêu đương trên tinh thần.
-Vậy, tình yêu của cậu đều phải lên giường sao?
Hồ Ngạn Bác ở bên cạnh không khỏi châm chọc một câu.
Trình Sơn cười ha hả, dường như không để tâm, vẻ mặt có chút "vô sỉ".
Tiểu Phượng hát một ca khúc mới mà cô vừa mới phát hành cách đây không lâu, bây giờ đã rất được yêu thích, có thể nói loan truyền khắp mọi vùng. Đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng nghe cô hát trực tiếp, mặc dù nhạc đệm chỉ có dương cầm, không có những nhạc cụ khác, không khí cũng không tốt lắm, nhưng như vậy giọng hát sẽ thật hơn.
Ca khúc vừa hát xong, tiếng vỗ tay lại vang lên.
Thấy Tiểu Phượng và Tiểu Vũ lại bước đến, Lưu Vĩ Hồng liền khoát tay áo, nói:
-Tam Nhi, cũng được rồi, bảo các cô ấy đi bận việc của mình đi.
Nói xong, liếc nhìn Tạ Chính Đào ngồi bên cạnh Trình Sơn.
Trình Sơn liền biết Nhị Ca muốn bàn chuyện chính rồi, phụ nữ không thể ngồi bên cạnh nghe, cho dù là Tạ Chính Đào, tạm thời cũng chưa đủ tư cách này. Những quy tắc này, không thể làm sai được. Đừng thấy mọi người đều đang trẻ tuổi, nhưng đều là những con nhà quyền quý. Có những việc đối với bọn họ rất bình thường, nhưng khi ra đến miệng người khác lại trở thành những tin tức rất mẫn cảm. Nếu không cẩn thận làm liên lụy đến danh tiếng cha mình, vậy thì sẽ không hay. Thử nghĩ một người lập công lớn như Lưu lão gia nếu được truyền ra ngoài, nếu làm không tốt, một khi bị người khác hiểu lầm rồi sẽ gây ra một chấn động chính trị nhỏ.
-Được rồi, vậy các anh nói chuyện trước đi, em qua bên kia nói chuyện với mấy anh em một lúc. Đi thôi, Chính Đào, đi cùng Tam Ca, giới thiệu mấy người bạn cho cậu làm quen, sau này thường xuyên đi lại, đối với cậu cũng có lợi.
Trình Sơn cười hì hì đứng lên, nói với Tạ Chính Đào một câu. Tuy Tạ Chính Đào chưa đủ tư cách để bàn chuyện chính trị, nhưng cũng là anh em tốt của gã, trong lời nói cũng chú ý sao cho vừa tai, nếu cứ cứng rắn "đuổi" người ta đi như vậy thì không hay lắm. Trình Sơn còn trẻ tuổi, nhưng lại có thể làm "Lão Đại" trong một nhóm như vậy cũng có lý do.
Tạ Chính Đào đương nhiên vui vẻ đi theo. Quen biết thêm nhiều bạn bè con nhà quyền quý, cũng chính là mục đích của y.