Quan Gia
Chương 360 : Dọa em nhảy dựng
Ngày đăng: 01:24 20/04/20
Buổi chiều, một chiếc xe hơi Polonez màu đen chạy trên tuyến đường tỉnh từ Lâm Khánh đến Hạo Dương
Lái xe chính là Lưu Vĩ Hồng.
Chiếc Polonez này là xe của Ủy ban Xây dựng, cho khu Giáp Sơn "mượn". Lần đó Long Hoa làm thuyết khách, chính miệng hứa cho Lưu Vĩ Hồng lợi ích. Kết quả Mễ Khắc Lương vẫn bị bắt, xe, Long Hoa lại kiên trì muốn cho khu Giáp Sơn mượn
Mễ Khắc Lương bị bắt, Trần Văn Đông giáng chức điều đi, khí tượng của Lâm Khánh đã thay đổi. Long Hoa đột nhiên mất đi chỗ dựa. Chu Kiến Quốc xử lý Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông, bước tiếp theo khẳng định là rửa sạch "thế lực cũ" của Lâm Khánh, hoàn toàn tạo dựng trật tự mới của Chu Kiến Quốc. Long Hoa nếu không nghĩ biện pháp thay đổi địa vị, chỉ sợ vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện ngồi không chắc.
Cho nên chiếc xe Polonez gần như hoàn toàn mới này, liền biến thành đồ cũ cho khu Giáp Sơn "mượn"
Lưu Vĩ Hồng cũng không có từ chối. Bất kể như thế nào, tác dụng của chiếc xe này ở khu Giáp Sơn nhiều hơn so với để lại ở Ủy ban Xây dựng huyện. Dù sao đồn đại Bí thư Lưu da dày tâm đen, đã lan truyền ở huyện Lâm Khánh, cũng không thèm để ý một chiếc xe con
Cảm giác lái xe hơi nhập khẩu chính là không giống với xe Jeep cũ nát, rất thoải mái
Lưu Vĩ Hồng lúc này chạy tới Hạo Dương là có nguyên nhân. Cuộc điện thoại vừa rồi, chính là giám đốc mỏ than Ti Châu thuộc mỏ than Đại Tân Liêu Đông, anh họ của Hồ Ngạn Bác, Trần Bác Vũ gọi tới
Khoảng thời gian trước khi ở Bắc Kinh, Hồ Ngạn Bác giật dây bắc cầu, Trần Bác Vũ và Lưu Vĩ Hồng đã gặp qua một lần. Nói thực ra, Lưu Vĩ Hồng cũng giật mình vì Trần Bác Vũ trẻ tuổi, cũng chưa tới 30 tuổi. Theo Hồ Ngạn Bác giới thiệu, là 29 tuổi, đã làm giám đốc của mỏ than Ti Châu hơn một năm. Mỏ than Ti Châu thuộc mỏ than Đại Tân, là cái giá cấp huyện đoàn, Trần Bác Vũ trước kia công tác ở bộ than đá, tuy nói cấp bậc ở các bộ và uỷ ban trung ương thăng khá mau, nhưng tuổi trẻ như thế thì thả đến xí nghiệp quốc doanh đại hình làm nhân vật số một, cũng vô cùng hiếm thấy
Trần Bác Vũ đối với đề xuất của Lưu Vĩ Hồng, đề nghị do mỏ than Ti Châu đi Giáp Sơn nhận thầu một mỏ cảm thấy rất hứng thú. Điều này vốn chính là lối suy nghĩ của y. Số lượng tập thể công nhân của mỏ than Ti Châu, đạt tới số lượng công nhân toàn dân là 2/3, quả thực là một gánh nặng vô cùng lớn, kinh doanh sản xuất bước đi gian nan. Trần Bác Vũ đã làm giám đốc mỏ than hơn một năm, vấn đề suy xét nhiều nhất chính là làm thế nào bố trí con cháu công nhân viên chức càng ngày càng nhiều
Vấn đề này không giải quyết, những công tác khác đều là vô nghĩa. Các công nhân căn bản thì không đồng ý
Nhưng Trần Bác Vũ thử một chút, phát hiện con đường này căn bản là đi không thông, tỉnh khác không có nơi nào đồng ý mỏ than Ti Châu nhận thầu mỏ. Cũng phải, mỏ than của chúng tôi, tại sao phải cho các ông nhận thầu? Bản thân chúng tôi không biết khai thác sao? Mỏ than Ti Châu các ông nhiều thanh niên chờ xắp xếp việc làm, chẳng lẽ chỗ chúng tôi lại ít?
Hơn nữa, nhận thầu vượt tỉnh, thật sự không có tiền lệ. Không ai nắm chắc, không biết làm chuyện này có phạm sai lầm hay không
Đã phạm sai lầm hai lần, Trần Bác Vũ cũng có chút chán ngán thất vọng. Xem ra vẫn là bản thân có chút ý nghĩ kỳ lạ. Giai đoạn hiện nay, chuyện lập dị như vậy, không có mấy người dám làm. Đây cũng không phải là chuyện lập dị mặc quần bò, để tóc dài, mà là cùng một nhịp thở với tiền đồ của bản thân. Ai muốn cùng Trần Bác Vũ làm bậy?
Không ngờ Hồ Ngạn Bác nói, thằng hai của Lưu gia muốn thử một chút.
Trần Bác Vũ nghe những lời này cũng là nửa tin nửa ngờ, vẫn là vội vàng từ Liêu Đông chạy tới Bắc Kinh, gặp Lưu Vĩ Hồng. Vả lại mặc kệ chuyện nhận thầu mỏ than có thể làm thành hay không, gặp mặt con cháu dòng chính của Lưu gia, làm tốt quan hệ, tuyệt đối không có gì xấu. Nếu không phải Hồ Ngạn Bác và Lưu Vĩ Hồng là anh em chí cốt, Trần Bác Vũ làm sao có thể có cơ hội này tiếp cận cháu ruột của Lưu gia?
Nói ra, Trần Bác Vũ coi như là con cháu thế gia của Bắc Kinh, nhưng Trần gia và Lưu gia, hoàn toàn không có gì có thể so sánh
Gặp mặt ở Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc với tuổi trẻ của Trần Bác Vũ, Trần Bác Vũ lại gần như rớt mắt kính. Đây rõ ràng là một học sinh đại học, làm sao có chút nào dính đến Bí thư khu ủy?
Theo sao hai bên nói chuyện, Trần Bác Vũ rất nhanh lại một lần nữa kinh ngạc. Lần đầu kinh ngạc, chính là bởi vì tuổi của Lưu Vĩ Hồng, lần nữa kinh ngạc lại là kiến thức của Lưu Vĩ Hồng. cách nhìn của Lưu Vĩ Hồng đối với các mặt phát triển xã hội kinh tế chính trị khiến Trần Bác Vũ thật tâm khâm phục.
Không hổ là con cháu Lưu gia, chính là khác!
Đương nhiên, Trần Bác Vũ đối với quy mô của khu Giáp Sơn, hơi phê bình kín đáo. Huyện khu trực thuộc mà thôi, cấp bậc quá thấp, phỏng chừng trong vùng cũng không có tài nguyên khoáng sản gì đặc biệt phong phú. Tuy nhiên đây không phải vấn đề, đối với yêu cầu hợp tác của Lưu Vĩ Hồng, Trần Bác Vũ lập tức đồng ý. Mặc kệ thế nào, chỉ cần có thể bước ra bước đầu tiên thì giỏi lắm rồi. Chí ít đối với thiết tưởng của y là một nghiệm chứng thực tế. Hơn nữa làm như vậy, y cùng Lưu Vĩ Hồng coi như đã xảy ra quan hệ trực tiếp, chỉ cần bỏ chút công phu, rất có hy vọng cùng Lưu Vĩ Hồng trở thành anh em chí cốt. Ở trên quan trường, chính là "của cải quý giá" có thể gặp được mà không thể cầu được. Nguyên nhân chính là vì bối cảnh cứng rắn của Lưu Vĩ Hồng, khiến cho sự hợp tác này theo người ngoài cho rằng gần như không có khả năng hoàn thành, đã có khả năng hoàn thành
Cho nên Lưu Vĩ Hồng trở lại Lâm Khánh không lâu, Trần Bác Vũ liền quyết định tự mình đến khu Giáp Sơn tiến hành khảo sát thực địa.
Trần Bác Vũ mang theo mấy trợ thủ, từ Liêu Đông xuất phát, ngồi xe lửa thẳng đến Hạo Dương. Vốn đường xá xa như vậy, cũng có kiến nghị Giám đốc Trần ngồi máy bay, Trần Bác Vũ đã cự tuyệt
Máy bay quá đắc! Nguồn tại http://Truyện FULL
Bọn họ tổng cộng bốn người, bay tới bay lui, phải xài hết bao nhiêu tiền?
Mỏ than Ti Châu liên tục thua lỗ nhiều năm, tình trạng tài chính đã sớm vỡ nát. Tuy nhiên cũng không đến mức mua không nổi mấy tấm vé máy bay. Nhưng Trần Bác Vũ là cán bộ trẻ tuổi có ý tưởng, không muốn tiêu tiền lung tung trong tình hình như vậy, không muốn bị người ta chụp mũ tuổi trẻ mà ham hưởng thụ
Chuyển xe ở Bắc Kinh, chỉ có một đoàn tàu nhanh dừng ở Lâm Khánh, Trần Bác Vũ chê đoàn tàu nhanh quá chậm, nên ngồi tốc hành, chỉ dừng ở Hạo Dương, không dừng ở Lâm Khánh, điều này cũng không có gì, Hạo Dương đến Lâm Khánh rất gần
Trần Bác Vũ bọn họ là khoảng rạng sáng bảy giờ tới nhà ga Hạo Dương, trước đó Lưu Vĩ Hồng phải đuổi tới Hạo Dương để đón xe. Như vậy cũng tốt, Bí thư Lưu có một đoạn thời gian không gặp Đường Thu Diệp rồi, rất nhớ cô ấy
Chợ tổng hợp Hạo Dương, bên ngoài cửa hàng trang phục Thu Thủy Y Nhân, Đường Thu Diệp đã hoàn toàn không còn tâm tư quản việc trong cửa hàng, đã sớm đứng ngoài cửa, vươn dài cổ ra nhìn xung quanh
Lần này, Lưu Vĩ Hồng đã gọi điện thoại trước đó, muốn đến Hạo Dương ăn cơm chiều. Đường Thu Diệp vừa buông điện thoại, lập tức bận rộn, vội vàng chạy tới chợ mua rất nhiều đồ ăn, tay chân lưu loát rửa sạch sẽ, cắt xong, chuẩn bị xong, chỉ chờ Lưu Vĩ Hồng vừa đến, thì có thể nấu
Cô muốn cho Lưu Vĩ Hồng ăn đồ ăn nóng hầm hập, cũng không thể làm trước để nguội ở đó, không còn hương vị
Lưu Vĩ Hồng mấy ngày hôm trước từ Bắc Kinh trở về, ở lại Hạo Dương một ngày, hai người quấn quýt một phen. Tuy rằng thời gian mới qua vài ngày, Đường Thu Diệp vẫn là nhớ vô cùng. Cô là quyến luyến hắn như vậy
Thấy thời gian từng chút từng chút qua đi, còn không thấy chiếc xe Jeep cũ nát xuất hiện, vẻ mặt của Đường Thu Diệp càng ngày càng thất vọng
Sao còn chưa tới?
Đừng có chuyện gì cản trở không đến được
Lưu Vĩ Hồng hiện tại là Bí thư khu ủy, công việc nhiều vô cùng, nếu xảy ra sự kiện đột phát gì, bị cuốn lấy cũng là có khả năng
Vừa mới tháng 9, thời tiết còn khá nóng, Đường Thu Diệp mặc chiếc áo phông tay ngắn màu trắng bằng tơ thật, ôm sát người, bộ ngực cao ngất đặc biệt nổi trội, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho chiếc áo phông căng rách ra, chiếc eo nhỏ thì thu gọn không thấy một chút thịt lồi ra, quần tây đen thẳng tắp, đồng dạng ôm sát mông, cực kỳ quyến rũ, dáng người nghiêng ra phía trước, nhìn xung quanh. Tư thế này, giống như nam châm thu hút rất nhiều ánh mắt của những người đàn ông đi ngang qua, dán chặt trên người Đường Thu Diệp, không thể dời ra được nữa
Đường Thu Diệp hãy còn hồn nhiên không cảm thấy, hoàn toàn không biết tư thế của bản thân quyến rũ cỡ nào, lấy mạng người ta cỡ nào!
- Bà chủ, làm gì thế?
Khách hàng đi ra đi vào, cũng có người quen biết Đường Thu Diệp. liền chào hỏi với cô
- A, không có gì, không có gì…
Đường Thu Diệp miệng trả lời, nhưng đầu thì không xoay lại, ánh mắt không chớp, dường như chỉ cần vừa chớp mắt thì bỏ sót chiếc xe Jeep. Kỳ thật cô cũng biết, Lưu Vĩ Hồng nhất định sốt ruột giống như cô, chỉ muốn nhanh chóng chạy tới Hạo Dương, cùng cô gặp nhau
- Hì hì, có phải đang đợi tình nhân hay không?
Liền có khách quen hay nói giỡn. Theo tập tục của địa khu Hạo Dương, chỉ cần chủ cửa hàng là phụ nữ, mặc kệ kết hôn hay chưa, đều gọi là "bà chủ". Về phần ông chủ, nghĩ chắc luôn có thể tìm được. Tuy nhiên Đường Thu Diệp kết hôn hay chưa, mọi người cũng quả thật không rõ lắm. Một bà chủ xinh đẹp có tiền như vậy, trẻ như vậy, không biết có bao nhiêu người đàn ông nằm mơ cũng muốn làm ông chủ của Thu Thủy Y Nhân
Đường Thu Diệp mặt đỏ lên, rốt cục thu hồi ánh mắt từ ngoài đường cái, chào hỏi với khách. Chờ khách hàng vừa đi, Đường Thu Diệp lập tức lại khôi phục tư thế vô cùng hấp dẫn kia
Thấy sắc trời tối dần, vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe Jeep cũ nát, Đường Thu Diệp trong lòng thật sự bắt đầu thất vọng rồi. Đang lúc cô chuẩn bị quay vào cửa hàng, cảm giác thật mạnh sau lưng dường như có người đến gần, còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay liền ôm tới, rắn chắc vòng qua chiếc eo mềm mại của cô
- A…
Đường Thu Diệp giật mình kinh hãi, không kìm nổi hô nhỏ ra tiếng.
Lập tức liền nghe được tiếng cười cực kỳ quen thuộc, đồng dạng hơi thở cực kỳ quen thuộc, cũng quanh quẩn ở chóp mũi.
- Vĩ Hồng...
Đường Thu Diệp vui mừng giống như trái tim muốn nổ tung ra, thấp giọng kêu lên.
- Cô bé ngốc, nhìn cái gì đó?
Lưu Vĩ Hồng ở phía sau cô cười hỏi.
- Không phải...anh, anh đến khi nào?
Đường Thu Diệp ra sức xoay thân mình, đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, bất ngờ vô cùng mà hỏi han.
- Vừa đến!
- Vậy sao em lại không nhìn thấy xe của anh?
- À, đậu bên kia
Lưu Vĩ Hồng hướng về phía con đường bên chợ tổng hợp nói
- A, đổi xe rồi? Chiếc xe này thật đẹp. Sao anh phải dọa em
Đường Thu Diệp liền bĩu môi, hờn dỗi kêu lên.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, nhìn đôi môi căng đỏ của Đường Thu Diệp, hai mắt rực rỡ, nếu không phải e ngại ở đây nhiều người, thì sẽ hôn tới.
Lái xe chính là Lưu Vĩ Hồng.
Chiếc Polonez này là xe của Ủy ban Xây dựng, cho khu Giáp Sơn "mượn". Lần đó Long Hoa làm thuyết khách, chính miệng hứa cho Lưu Vĩ Hồng lợi ích. Kết quả Mễ Khắc Lương vẫn bị bắt, xe, Long Hoa lại kiên trì muốn cho khu Giáp Sơn mượn
Mễ Khắc Lương bị bắt, Trần Văn Đông giáng chức điều đi, khí tượng của Lâm Khánh đã thay đổi. Long Hoa đột nhiên mất đi chỗ dựa. Chu Kiến Quốc xử lý Mễ Khắc Lương, Trần Văn Đông, bước tiếp theo khẳng định là rửa sạch "thế lực cũ" của Lâm Khánh, hoàn toàn tạo dựng trật tự mới của Chu Kiến Quốc. Long Hoa nếu không nghĩ biện pháp thay đổi địa vị, chỉ sợ vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng huyện ngồi không chắc.
Cho nên chiếc xe Polonez gần như hoàn toàn mới này, liền biến thành đồ cũ cho khu Giáp Sơn "mượn"
Lưu Vĩ Hồng cũng không có từ chối. Bất kể như thế nào, tác dụng của chiếc xe này ở khu Giáp Sơn nhiều hơn so với để lại ở Ủy ban Xây dựng huyện. Dù sao đồn đại Bí thư Lưu da dày tâm đen, đã lan truyền ở huyện Lâm Khánh, cũng không thèm để ý một chiếc xe con
Cảm giác lái xe hơi nhập khẩu chính là không giống với xe Jeep cũ nát, rất thoải mái
Lưu Vĩ Hồng lúc này chạy tới Hạo Dương là có nguyên nhân. Cuộc điện thoại vừa rồi, chính là giám đốc mỏ than Ti Châu thuộc mỏ than Đại Tân Liêu Đông, anh họ của Hồ Ngạn Bác, Trần Bác Vũ gọi tới
Khoảng thời gian trước khi ở Bắc Kinh, Hồ Ngạn Bác giật dây bắc cầu, Trần Bác Vũ và Lưu Vĩ Hồng đã gặp qua một lần. Nói thực ra, Lưu Vĩ Hồng cũng giật mình vì Trần Bác Vũ trẻ tuổi, cũng chưa tới 30 tuổi. Theo Hồ Ngạn Bác giới thiệu, là 29 tuổi, đã làm giám đốc của mỏ than Ti Châu hơn một năm. Mỏ than Ti Châu thuộc mỏ than Đại Tân, là cái giá cấp huyện đoàn, Trần Bác Vũ trước kia công tác ở bộ than đá, tuy nói cấp bậc ở các bộ và uỷ ban trung ương thăng khá mau, nhưng tuổi trẻ như thế thì thả đến xí nghiệp quốc doanh đại hình làm nhân vật số một, cũng vô cùng hiếm thấy
Trần Bác Vũ đối với đề xuất của Lưu Vĩ Hồng, đề nghị do mỏ than Ti Châu đi Giáp Sơn nhận thầu một mỏ cảm thấy rất hứng thú. Điều này vốn chính là lối suy nghĩ của y. Số lượng tập thể công nhân của mỏ than Ti Châu, đạt tới số lượng công nhân toàn dân là 2/3, quả thực là một gánh nặng vô cùng lớn, kinh doanh sản xuất bước đi gian nan. Trần Bác Vũ đã làm giám đốc mỏ than hơn một năm, vấn đề suy xét nhiều nhất chính là làm thế nào bố trí con cháu công nhân viên chức càng ngày càng nhiều
Vấn đề này không giải quyết, những công tác khác đều là vô nghĩa. Các công nhân căn bản thì không đồng ý
Nhưng Trần Bác Vũ thử một chút, phát hiện con đường này căn bản là đi không thông, tỉnh khác không có nơi nào đồng ý mỏ than Ti Châu nhận thầu mỏ. Cũng phải, mỏ than của chúng tôi, tại sao phải cho các ông nhận thầu? Bản thân chúng tôi không biết khai thác sao? Mỏ than Ti Châu các ông nhiều thanh niên chờ xắp xếp việc làm, chẳng lẽ chỗ chúng tôi lại ít?
Hơn nữa, nhận thầu vượt tỉnh, thật sự không có tiền lệ. Không ai nắm chắc, không biết làm chuyện này có phạm sai lầm hay không
Đã phạm sai lầm hai lần, Trần Bác Vũ cũng có chút chán ngán thất vọng. Xem ra vẫn là bản thân có chút ý nghĩ kỳ lạ. Giai đoạn hiện nay, chuyện lập dị như vậy, không có mấy người dám làm. Đây cũng không phải là chuyện lập dị mặc quần bò, để tóc dài, mà là cùng một nhịp thở với tiền đồ của bản thân. Ai muốn cùng Trần Bác Vũ làm bậy?
Không ngờ Hồ Ngạn Bác nói, thằng hai của Lưu gia muốn thử một chút.
Trần Bác Vũ nghe những lời này cũng là nửa tin nửa ngờ, vẫn là vội vàng từ Liêu Đông chạy tới Bắc Kinh, gặp Lưu Vĩ Hồng. Vả lại mặc kệ chuyện nhận thầu mỏ than có thể làm thành hay không, gặp mặt con cháu dòng chính của Lưu gia, làm tốt quan hệ, tuyệt đối không có gì xấu. Nếu không phải Hồ Ngạn Bác và Lưu Vĩ Hồng là anh em chí cốt, Trần Bác Vũ làm sao có thể có cơ hội này tiếp cận cháu ruột của Lưu gia?
Nói ra, Trần Bác Vũ coi như là con cháu thế gia của Bắc Kinh, nhưng Trần gia và Lưu gia, hoàn toàn không có gì có thể so sánh
Gặp mặt ở Bắc Kinh, Lưu Vĩ Hồng kinh ngạc với tuổi trẻ của Trần Bác Vũ, Trần Bác Vũ lại gần như rớt mắt kính. Đây rõ ràng là một học sinh đại học, làm sao có chút nào dính đến Bí thư khu ủy?
Theo sao hai bên nói chuyện, Trần Bác Vũ rất nhanh lại một lần nữa kinh ngạc. Lần đầu kinh ngạc, chính là bởi vì tuổi của Lưu Vĩ Hồng, lần nữa kinh ngạc lại là kiến thức của Lưu Vĩ Hồng. cách nhìn của Lưu Vĩ Hồng đối với các mặt phát triển xã hội kinh tế chính trị khiến Trần Bác Vũ thật tâm khâm phục.
Không hổ là con cháu Lưu gia, chính là khác!
Đương nhiên, Trần Bác Vũ đối với quy mô của khu Giáp Sơn, hơi phê bình kín đáo. Huyện khu trực thuộc mà thôi, cấp bậc quá thấp, phỏng chừng trong vùng cũng không có tài nguyên khoáng sản gì đặc biệt phong phú. Tuy nhiên đây không phải vấn đề, đối với yêu cầu hợp tác của Lưu Vĩ Hồng, Trần Bác Vũ lập tức đồng ý. Mặc kệ thế nào, chỉ cần có thể bước ra bước đầu tiên thì giỏi lắm rồi. Chí ít đối với thiết tưởng của y là một nghiệm chứng thực tế. Hơn nữa làm như vậy, y cùng Lưu Vĩ Hồng coi như đã xảy ra quan hệ trực tiếp, chỉ cần bỏ chút công phu, rất có hy vọng cùng Lưu Vĩ Hồng trở thành anh em chí cốt. Ở trên quan trường, chính là "của cải quý giá" có thể gặp được mà không thể cầu được. Nguyên nhân chính là vì bối cảnh cứng rắn của Lưu Vĩ Hồng, khiến cho sự hợp tác này theo người ngoài cho rằng gần như không có khả năng hoàn thành, đã có khả năng hoàn thành
Cho nên Lưu Vĩ Hồng trở lại Lâm Khánh không lâu, Trần Bác Vũ liền quyết định tự mình đến khu Giáp Sơn tiến hành khảo sát thực địa.
Trần Bác Vũ mang theo mấy trợ thủ, từ Liêu Đông xuất phát, ngồi xe lửa thẳng đến Hạo Dương. Vốn đường xá xa như vậy, cũng có kiến nghị Giám đốc Trần ngồi máy bay, Trần Bác Vũ đã cự tuyệt
Máy bay quá đắc! Nguồn tại http://Truyện FULL
Bọn họ tổng cộng bốn người, bay tới bay lui, phải xài hết bao nhiêu tiền?
Mỏ than Ti Châu liên tục thua lỗ nhiều năm, tình trạng tài chính đã sớm vỡ nát. Tuy nhiên cũng không đến mức mua không nổi mấy tấm vé máy bay. Nhưng Trần Bác Vũ là cán bộ trẻ tuổi có ý tưởng, không muốn tiêu tiền lung tung trong tình hình như vậy, không muốn bị người ta chụp mũ tuổi trẻ mà ham hưởng thụ
Chuyển xe ở Bắc Kinh, chỉ có một đoàn tàu nhanh dừng ở Lâm Khánh, Trần Bác Vũ chê đoàn tàu nhanh quá chậm, nên ngồi tốc hành, chỉ dừng ở Hạo Dương, không dừng ở Lâm Khánh, điều này cũng không có gì, Hạo Dương đến Lâm Khánh rất gần
Trần Bác Vũ bọn họ là khoảng rạng sáng bảy giờ tới nhà ga Hạo Dương, trước đó Lưu Vĩ Hồng phải đuổi tới Hạo Dương để đón xe. Như vậy cũng tốt, Bí thư Lưu có một đoạn thời gian không gặp Đường Thu Diệp rồi, rất nhớ cô ấy
Chợ tổng hợp Hạo Dương, bên ngoài cửa hàng trang phục Thu Thủy Y Nhân, Đường Thu Diệp đã hoàn toàn không còn tâm tư quản việc trong cửa hàng, đã sớm đứng ngoài cửa, vươn dài cổ ra nhìn xung quanh
Lần này, Lưu Vĩ Hồng đã gọi điện thoại trước đó, muốn đến Hạo Dương ăn cơm chiều. Đường Thu Diệp vừa buông điện thoại, lập tức bận rộn, vội vàng chạy tới chợ mua rất nhiều đồ ăn, tay chân lưu loát rửa sạch sẽ, cắt xong, chuẩn bị xong, chỉ chờ Lưu Vĩ Hồng vừa đến, thì có thể nấu
Cô muốn cho Lưu Vĩ Hồng ăn đồ ăn nóng hầm hập, cũng không thể làm trước để nguội ở đó, không còn hương vị
Lưu Vĩ Hồng mấy ngày hôm trước từ Bắc Kinh trở về, ở lại Hạo Dương một ngày, hai người quấn quýt một phen. Tuy rằng thời gian mới qua vài ngày, Đường Thu Diệp vẫn là nhớ vô cùng. Cô là quyến luyến hắn như vậy
Thấy thời gian từng chút từng chút qua đi, còn không thấy chiếc xe Jeep cũ nát xuất hiện, vẻ mặt của Đường Thu Diệp càng ngày càng thất vọng
Sao còn chưa tới?
Đừng có chuyện gì cản trở không đến được
Lưu Vĩ Hồng hiện tại là Bí thư khu ủy, công việc nhiều vô cùng, nếu xảy ra sự kiện đột phát gì, bị cuốn lấy cũng là có khả năng
Vừa mới tháng 9, thời tiết còn khá nóng, Đường Thu Diệp mặc chiếc áo phông tay ngắn màu trắng bằng tơ thật, ôm sát người, bộ ngực cao ngất đặc biệt nổi trội, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho chiếc áo phông căng rách ra, chiếc eo nhỏ thì thu gọn không thấy một chút thịt lồi ra, quần tây đen thẳng tắp, đồng dạng ôm sát mông, cực kỳ quyến rũ, dáng người nghiêng ra phía trước, nhìn xung quanh. Tư thế này, giống như nam châm thu hút rất nhiều ánh mắt của những người đàn ông đi ngang qua, dán chặt trên người Đường Thu Diệp, không thể dời ra được nữa
Đường Thu Diệp hãy còn hồn nhiên không cảm thấy, hoàn toàn không biết tư thế của bản thân quyến rũ cỡ nào, lấy mạng người ta cỡ nào!
- Bà chủ, làm gì thế?
Khách hàng đi ra đi vào, cũng có người quen biết Đường Thu Diệp. liền chào hỏi với cô
- A, không có gì, không có gì…
Đường Thu Diệp miệng trả lời, nhưng đầu thì không xoay lại, ánh mắt không chớp, dường như chỉ cần vừa chớp mắt thì bỏ sót chiếc xe Jeep. Kỳ thật cô cũng biết, Lưu Vĩ Hồng nhất định sốt ruột giống như cô, chỉ muốn nhanh chóng chạy tới Hạo Dương, cùng cô gặp nhau
- Hì hì, có phải đang đợi tình nhân hay không?
Liền có khách quen hay nói giỡn. Theo tập tục của địa khu Hạo Dương, chỉ cần chủ cửa hàng là phụ nữ, mặc kệ kết hôn hay chưa, đều gọi là "bà chủ". Về phần ông chủ, nghĩ chắc luôn có thể tìm được. Tuy nhiên Đường Thu Diệp kết hôn hay chưa, mọi người cũng quả thật không rõ lắm. Một bà chủ xinh đẹp có tiền như vậy, trẻ như vậy, không biết có bao nhiêu người đàn ông nằm mơ cũng muốn làm ông chủ của Thu Thủy Y Nhân
Đường Thu Diệp mặt đỏ lên, rốt cục thu hồi ánh mắt từ ngoài đường cái, chào hỏi với khách. Chờ khách hàng vừa đi, Đường Thu Diệp lập tức lại khôi phục tư thế vô cùng hấp dẫn kia
Thấy sắc trời tối dần, vẫn không thấy bóng dáng chiếc xe Jeep cũ nát, Đường Thu Diệp trong lòng thật sự bắt đầu thất vọng rồi. Đang lúc cô chuẩn bị quay vào cửa hàng, cảm giác thật mạnh sau lưng dường như có người đến gần, còn chưa kịp phản ứng, một đôi tay liền ôm tới, rắn chắc vòng qua chiếc eo mềm mại của cô
- A…
Đường Thu Diệp giật mình kinh hãi, không kìm nổi hô nhỏ ra tiếng.
Lập tức liền nghe được tiếng cười cực kỳ quen thuộc, đồng dạng hơi thở cực kỳ quen thuộc, cũng quanh quẩn ở chóp mũi.
- Vĩ Hồng...
Đường Thu Diệp vui mừng giống như trái tim muốn nổ tung ra, thấp giọng kêu lên.
- Cô bé ngốc, nhìn cái gì đó?
Lưu Vĩ Hồng ở phía sau cô cười hỏi.
- Không phải...anh, anh đến khi nào?
Đường Thu Diệp ra sức xoay thân mình, đối mặt với Lưu Vĩ Hồng, bất ngờ vô cùng mà hỏi han.
- Vừa đến!
- Vậy sao em lại không nhìn thấy xe của anh?
- À, đậu bên kia
Lưu Vĩ Hồng hướng về phía con đường bên chợ tổng hợp nói
- A, đổi xe rồi? Chiếc xe này thật đẹp. Sao anh phải dọa em
Đường Thu Diệp liền bĩu môi, hờn dỗi kêu lên.
Lưu Vĩ Hồng cười ha ha, nhìn đôi môi căng đỏ của Đường Thu Diệp, hai mắt rực rỡ, nếu không phải e ngại ở đây nhiều người, thì sẽ hôn tới.