Quan Gia

Chương 463 : Báo ở kiếp này

Ngày đăng: 01:25 20/04/20

Lưu Vĩ Hồng chỉ ở nhà khách Lâm Khánh một đêm, hôm sau liền dọn vào căn hộ ba phòng ngủ một phòng khách của tòa nhà ủy viên thường vụ. Phòng ở đã bố trí xong, Mã Cát Xương phái xe chuyên dụng đem hành lý của Lưu Vĩ Hồng đến viện ủy viên thường vụ.

Là hành lý, không phải vật dụng trong nhà

Bí thư Lưu không có vật dụng trong nhà!

Chỉ một va li, đựng tất cả quần áo đồ dùng, còn có một thùng giấy lớn, chứa đầy một thùng sách. Về phần chăn đệm các loại, bàn ghế các loại, toàn bộ là ở khu cấp phát. Tham gia công tác hai năm, nay thăng quan vào tổ chức Huyện ủy, Lưu Vĩ Hồng chỉ có chút tài sản như vậy. Mã Cát Xương đích thân dẫn người đi thu dọn, thấy được hai cái thùng này, Mã Cát Xương liên tục lắc đầu, cùng Lưu Vĩ Hồng hợp tác đã hơn một năm, trước kia không chú ý, thu dọn lần này, thật không ngờ Bí thư Lưu thanh liêm đến thế. Đám cán bộ Tiểu Hùng cùng Mã Cát Xương đi thu dọn ký túc xá của Lưu Vĩ Hồng, lại càng cảm thán không ngừng, cùng khen ngợi Bí thư Lưu thanh liêm chính trực.

Chỉ có điều, nếu mọi người biết trong tài khoản Bí thư Lưu, không ngờ có hơn hai triệu gửi ngân hàng, lại không biết là có cảm tưởng gì đây

Đương nhiên, lai lịch số tiền này rất trong sạch, có thể qua được điều tra của ủy ban kỷ luật

Sau đồ đạc được đưa đến tòa nhà ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trương Diệu Nga đích thân tới sắp xếp, từ nhà mình đem qua hai tấm chăn bông giường hoàn toàn mới, một bộ ga giường, bố trí phòng ngủ của Lưu Vĩ Hồng sao cho thoải mái nhất. Biết Bí thư Lưu không thèm để ý việc hưởng thụ trên mặt vật chất, nhưng giường ngủ không thể hàm hồ, Trương Diệu Nga kiên trì cho rằng, phải nghỉ ngơi cho tốt thì công tác mới có thể tốt hơn. Làm chuyện như vậy, chỉ có nữ đồng chí ra trận, nam đồng chí không được.

Lưu Vĩ Hồng trở lại ký túc xá, nhìn thấy giường ngủ được bố trí được vô cùng thanh nhã lại rất ấm áp, trong đầu dâng lên một tình cảm ấm áp. Hắn quan tâm đến người khác, người khác tự nhiên cũng sẽ quan tâm hắn.

Vương Hóa Văn biết Lưu Vĩ Hồng chưa kết hôn, nên cấp cho căn hộ có đủ cả các vật dụng cơ bản, nào là TV, sô pha, bàn trà, bàn ăn nhỏ các loại cần dùng đều có. Đương nhiên, có rất nhiều không phải là đồ dùng mới, nhưng TV là mới. Số này đều là Vương Hóa Văn tự mình "Đốc thúc", lúc đó, y vần còn ở vị trí của văn phòng Huyện ủy, Mễ Hiền Hoa cũng không tiện nhúng tay hỏi đến.

Lưu Vĩ Hồng ăn bữa tối ở căn tin cơ quan, trở về phòng mở bình nước sôi, thấy nước sôi đầy một bình, không khỏi càng thêm biết ơn sự chu đáo của đám người Trương Diệu Nga. Lập tức ngâm một chén trà nóng, mở TV, chuẩn bị xem tin tức.

TV vừa mới mở không đến hai phút, liền vang lên thanh âm gõ cửa.

- Ai đấy?

Lưu Vĩ Hồng hỏi một tiếng.

- Trưởng ban Lưu, tôi là Ngô Đống... Còn có lão Mao, đồng chí Mao Thạch Như...

Ngoài cửa vang lên thanh âm của một người đàn ông trung niên, rõ ràng mang theo ý dè dặt và sự sợ hãi.

Ngô Đống, cục trưởng phòng Than đá huyện Lâm Khánh.

Mao Thạch Như, cục trưởng phòng khoáng sản huyện Lâm Khánh.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, Ngô Đống Mao Thạch Như cũng nên tới rồi. Đêm qua ở nhà khách Lâm Khánh, đám người Ngô Đống không có đến, cũng đã là vô cùng thất lễ, đêm nay nếu lại không đến, quả thực chính là thể hiện rõ cùng Trưởng ban Lưu làm tới cùng!

Lưu Vĩ Hồng mở cửa, hai người đàn ông trung niên áo mũ chỉnh tề đứng ở ngoài cửa, hướng Lưu Vĩ Hồng cúi đầu khom lưng, liên thanh chào hỏi vấn an, trên mặt mang theo nụ cười vô cùng khiêm tốn, nhưng bất kể như thế nào thì tâm thần bất định cũng không thể che đậy được

Người hơi béo, mặc đồ âu màu đen chính là Ngô Đống, kẻ hơi gầy, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xanh đen chính là Mao Thạch Như.

- Trưởng phòng Ngô, Trưởng phòng Mao, mời vào.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, mời khách vào cửa.

Ngô Đống và Mao Thạch Như liền khom người, tiến vào phòng khách, trên mặt lộ ra ý cười kinh sợ. Theo Lưu Vĩ Hồng biết, hai vị này coi như là kẻ lõi đời lâu năm, ở cơ quan lăn lộn hai mươi năm, chính là lão Ma Tước của hồ Động Đình gặp qua sóng gió. Lần này ở trước mặt thủ trưởng trẻ như hắn đây, lại kính cẩn dè dặt như thế, hơn phân nửa là làm bộ dáng cho Lưu Vĩ Hồng xem. Mỏ than Ti Châu cái sự tình kia, phòng than đá và phòng Khoáng sản huyện quả thật làm hơi quá, tương đương là "Phong tỏa" khu Giáp Sơn, công nhiên đánh vào mặt Lưu Vĩ Hồng. Lúc ấy tự cảm thấy có chỗ dựa, khí thế mạnh như trâu. Ai ngờ thời thế thay đổi, Lưu Vĩ Hồng bỗng chốc biến thành Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy, lần này tiêu rồi, Địa ủy lại chỉ mặt gọi tên, cho Lưu Vĩ Hồng phân công quản lý công tác về mặt công nghiệp khoáng sản, hợp tác của khu Giáp Sơn và mỏ than Ti Châu, không ngờ được xem là làm thí điểm do Quốc vụ viện và ở tỉnh chỉ định

Không ngờ đến, đúng là không thể ngờ được!

Văn kiện bổ nhiệm của Địa ủy vừa tuyên bố, đám người Ngô Đống liền biết không hay rồi

Tính cách Lưu Vĩ Hồng cũng không hòa nhã, hễ là người chọc vào hắn, cũng không có kết cục tốt. Mễ Khắc Lương Trần Văn Đông là loại trâu bò cỡ nào, đều bị sụp đổ. Hiện giờ bọn họ trực tiếp trở thành thủ hạ của Lưu Vĩ Hồng, quả thực chính là toi đời rồi!

Vốn là tối hôm qua, đám người Ngô Đống Mao Thạch Như vội vã đến chỗ Tô Chí Kiên, cùng y thương lượng đối sách. Ý tứ của đám người Ngô Đống, là muốn Tô Chí Kiên dẹp bỏ sĩ diện, cùng nhau tới nhà khách thăm hỏi Lưu Vĩ Hồng một chút, tiện thể giải thích rõ ràng "sự hiểu lầm" có lẽ vẫn chưa đến mức không thể vãn hồi. Lưu Vĩ Hồng vừa mới lên làm lãnh đạo Huyện ủy, tâm tình tốt, nếu bọn họ chịu cúi đầu, thì Lưu Vĩ Hồng rất có khả năng "Chuyện cũ sẽ bỏ qua". Dù sao vừa lên đảm nhiệm thì tìm cục trưởng cấp dưới gây phiền toái, cũng không phải là ý hay. Lưu Vĩ Hồng tuy rằng mạnh mẽ, cứng rắn, cũng không phải là một người khinh suất làm bừa

Tô Chí Kiên cũng là ngang như cua, ngã lừa không ngã thế, luôn mồm nói đây là Bí thư Mộ chỉ thị, Lưu Vĩ Hồng có thể làm được gì?

Thấy Tô Chí Kiên như con vịt nấu chín, miệng ngoan cố, Ngô Đống và Mao Thạch Như từ đầu lạnh đến chân. Theo bọn họ nghĩ, Tô Chí Kiên quả thật có thể cứng rắn, mặc kệ nói như thế nào, Tô Chí Kiên là Phó chủ tịch huyện, trên cấp bậc là cùng cấp với Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng động không được y, nhưng bọn họ thì lại khác. Dưới tình trạng Tô Chí Kiên luôn bất hòa với Chủ tịch huyện Đặng Trọng Hòa, mà còn có thể đưa mấy người bọn họ đề bạt đến vị trí cục trưởng, là dựa vào cái gì?

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Chu Vân Đan!

Đúng là bởi vì Tô Chí Kiên và Chu Vân Đan có quan hệ khá tốt, mới có thể làm được điểm này. Bởi vậy có thể thấy được quyền uy của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy.

Hiện tại, tới Lưu Vĩ Hồng ngồi trên vị trí này

Đây cũng thật ứng với một câu tục ngữ cánh bướm báo ở kiếp này!

Ba cục trưởng dưới tay Tô Chí Kiên, Ngô Đống và Mao Thạch Như quan hệ khá tốt, cục trưởng phòng Quản lý Đất đai là thân tín của Tô Chí Kiên, trước nay luôn rất gần gũi Tô Chí Kiên, Tô Chí Kiên kiên trì không chịu hướng Lưu Vĩ Hồng cúi đầu, cục trưởng phòng Quản lý Đất đai chỉ có thể nghe theo y thôi. Ngô Đống và Mao Thạch Như cùng thương lượng, lại cảm thấy không thể tiếp tục nghe theo Tô Chí Kiên. Tô Chí Kiên hiện tại là Bồ Tát bùn qua sông (ốc không lo nổi mình ốc), tự thân khó bảo toàn, nếu thật sự chọc giận Lưu Vĩ Hồng, làm sao có thể giữ được bọn họ?

Về phần Bí thư huyện ủy Mộ Tân Dân chỉ thị, lúc này Ngô Đống và Mao Thạch Như nghe như, quả thực là một câu nói đùa

Mộ Tân Dân thì sao nào?

Còn không phải là mặt xám mày tro sao!

Nếu y thật sự lợi hại, Lưu Vĩ Hồng có thể ngồi vào ngai vàng Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy sao chứ? Nghe nói Lưu Vĩ Hồng là Lục Đại Dũng ra sức ủng hộ đấy. Mặc dù phía sau Mộ Tân Dân rất có thể là có lãnh đạo Tỉnh ủy chủ chốt nào đó, nhưng huyện quan không bằng hiện quản, ở địa khu Hạo Dương, vẫn là do Lục Đại Dũng định đoạt.

Kết quả là, Ngô Đống và Mao Thạch Như liền "Một mình" đi tới nhà Lưu Vĩ Hồng. Thái độ cố sức khiêm tốn, phải cho Trưởng ban Lưu hoàn toàn hiểu được "tấm lòng khuất phục" của hai người bọn họ. Điểm này rất quan trọng. Người trẻ tuổi mà, không phải là rất sĩ diện sao? Cho đủ sĩ diện, nói không chừng có thể tránh được một kiếp.

Lưu Vĩ Hồng cũng là khá khách khí, cũng không làm ra một sắc mặt "Nhà giàu mới nổi", mời hai người ngồi ở sô pha, lại tự mình châm nước pha trà, mỉm cười nói:

- Trưởng phòng Ngô, Trưởng phòng Mao, thật ngại quá, vừa mới vào ở, chỉ có thể đãi khách bằng một tách trà xanh

Hai người hết sức lo sợ hai tay tiếp nhận tách trà từ trong tay Lưu Vĩ Hồng, Ngô Đống liên thanh nói:

- Không sao không sao, sớm đã nghe nói Trưởng ban Lưu là lãnh đạo tốt thanh liêm chính trực…

Từ đầu đến cuối, đều là Ngô Đống trả lời Lưu Vĩ Hồng, có thể thấy được trong "Tổ hợp" bọn họ, Ngô Đống giữ vị trí chủ đạo. Mà theo Lưu Vĩ Hồng hiểu biết, tuổi tác Mao Thạch Như hình như hơi lớn hơn Ngô Đống, khi lên làm cục trưởng cũng là trước Ngô Đống. Từ đây có thể thấy được, Ngô Đống người này vẫn có chút "tài năng lãnh đạo", không ngờ có cảm phục đồng nghiệp cùng cấp

- Trưởng ban Lưu, việc này… việc này thật sự là rất xin lỗi a, lúc trước làm trạm kiểm tra, ha ha, việc này… Cũng không phải là ý tứ của chúng tôi, chúng tôi cũng là không tự chủ được…

Ngô Đống sơn cẩn thận ngồi nửa bên mông ở sô pha, ấp a ấp úng nói, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

- Trưởng phòng Ngô, giấy chứng nhận trước đây đều là các ông phát, nói hủy là hủy, có chút đùa giỡn à nha?

Ngô Đống lập tức vô cùng khó xử, cười theo nói:

- Đúng vậy đúng vậy, đây quả thật là chúng tôi suy xét thiếu chu toàn… Trưởng ban Lưu đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng nên tính toán với chúng tôi…

Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:

- Nếu là sự tình cá nhân, thì cũng ra không sao cả. Nhưng đây là công tác, ở góc này e là phải xem lại. Trưởng phòng Ngô, Trưởng phòng Mao, công tác cơ quan chức năng làm thế nào khai triển, chắc chắn là phải dựa theo văn kiện và pháp luật mà làm. Quyết định cá nhân của cán bộ lãnh đạo không thể áp đảo cả văn kiện và pháp luật đúng không? Chuyện này, các ông quả thật có chút thiếu suy xét

Ngô Đống và Mao Thạch Như liếc nhau, mồ hôi lạnh ào ào đổ xuống

Lưu Vĩ Hồng đây là không thuận theo không buông tha a!

Mao Thạch Như vội vàng nói:

- Trưởng ban Lưu, chúng tôi sẽ kiểm điểm, chúng tôi sẽ sâu sắc kiểm điểm, còn trạm kiểm tra kia, thì chúng tôi ngày mai giải tán, sáng mai lập tức rút khỏi!

Lưu Vĩ Hồng sắc mặt hơi ôn hòa một chút, chậm rãi nói:

- Trạm kiểm tra đương nhiên phải rút khỏi. Nhưng Trưởng phòng Ngô, Trưởng phòng Mao, các ông không thể uốn cong thành thẳng. Các ông làm hoạt động kiểm tra kia, tôi vẫn rất khẳng định. Quy hoạch hóa và an toàn sản xuất của mỏ than, cần phải coi trọng hơn. Ý kiến của tôi, nên làm kiểm tra, thì vẫn làm, hơn nữa còn còn phải làm tới cùng. Chuyện này, qua hai ngày tôi còn muốn tổ chức một cuộc họp, cùng các ông mấy người phụ trách chức năng cục, thương lượng một chút. Phải làm ra thành tích!

- Vâng vâng, nhất định nhất định!

Hai người như gà mổ thóc, gật đầu không ngừng, trong mắt đều hiện lên một chút sợ hãi lẫn vui mừng. Nghe ý tứ này, Trưởng ban Lưu là thật sự tha thứ cho bọn họ rồi ư? Mặc kệ thế nào, ít nhất không đem cửa chính đóng chặt, ít nhất là cho bọn họ một đường hy vọng.

Lưu Vĩ Hồng đối với tâm tư bọn họ rõ như lòng bàn tay, còn nói thêm:

- Hai vị, tôi hy vọng, các ông đều đem tâm tư đặt vào trong công tác. Việc khác, không cần nghĩ đến nhiều. Công tác làm tốt, nên biểu dương tôi sẽ biểu dương, nên khen thưởng tôi sẽ khen thưởng. Nhưng, nếu công tác làm không tốt, thì cũng khó mà nói. Hy vọng các ông hiểu được điểm này. nguồn TruyenFull.vn

- Vâng vâng…

Hai người lại là liên tục gật đầu.