Quan Gia

Chương 673 : Chủ tịch thị xã Lưu thật ngang ngược

Ngày đăng: 01:28 20/04/20



Chương 673: Chủ tịch thị xã Lưu thật ngang ngược

Vương Thụ Quốc áp chế cơn tức, giải thích nói:- Phó chủ tịch thị xã Chu, đây cũng không thể gọi là tùy ý sửa đổi quy định. Đồng chí của tổ giải quyết hậu quả chúng tôi cùng nhau thương lượng, xét theo tình hình thực tế của gia đình thợ mỏ chết vì tai nạn, thì thấy số tiền trợ cấp ban đầu hơi bị thấp, cho nên định ra số tiền như vậy

Chu Kỳ Phượng nói:- Chủ tịch thị xã Vương, tôi vẫn là ý kiến kia, phải theo nếp mà làm

Phiền Quốc Sinh ho khan một tiếng, lạnh lùng nói:- Tôi tán thành phương án xử lý này của Chủ tịch thị xã Vương. Chúng ta chẳng những phải theo nếp làm việc, còn phải nói về chủ nghĩa nhân đạo của cách mạng. Gia đình thợ mỏ chết vì tai nạn có khó khăn thực tế, nên ở trên kinh tế bồi thường nhiều một chút. Sáu thợ mỏ chết vì tai nạn, đều là người Hạo Dương chúng ta, con cái cha mẹ bọn họ, sau này đều sinh sống ở Hạo Dương, theo góc độ ổn định xã hội đi suy xét, bồi thường thêm chút tiền, cũng là điều nên làm. Ổn định đoàn kết đại cục xã hội là phương hướng chủ yếu mà

Hiển nhiên Chu Kỳ Phượng và Lý Thanh Mai nhảy ra hướng Vương Thụ Quốc nổ súng, Phiền Quốc Sinh tự nhiên phải bang ra lên tiếng ủng hộ. Ai nấy đều biết rằng, ông ta và Vương Thụ Quốc hiện tại là thân tín của Lưu Vĩ Hồng, là chiến hữu cùng một chiến hào

Chu Kỳ Phượng nói:- Chủ tịch thị xã Phiền, chủ nghĩa nhân đạo của cách mạng là phải nói, đối với quần chúng nhân dân là phải quan tâm. Nhưng vẫn phải dựa theo quy định mà làm. Lần này chúng ta đề cao tiêu chuẩn, vậy lần sau thì làm thế nào? Tiêu chuẩn trợ cấp của tai nạn mỏ đề cao, vậy tiêu chuẩn trợ cấp của các sự cố an toàn khác có cần phải đề cao hay không? Tiêu chuẩn trợ cấp đều đề cao, mà tiền từ đâu đến? Điều này chúng ta đều phải suy xét rõ ràng. Không nên nhất thời kích động

Phiền Quốc Sinh lập tức nói:- Điều này sao kêu nhất thời kích động chứ? Vừa rồi Chủ tịch thị xã Vương cũng nói rất rõ ràng, đề cao tiêu chuẩn trợ cấp và bồi thường, còn có một tác dụng chính là yêu cầu các ngành các nghề coi trọng an toàn sản xuất. Nói cho rõ ra, nếu ai bỏ qua an toàn sản xuất, thì người đó sẽ bồi thường càng nhiều. Ngoại trừ thủ đoạn hành chính, thủ đoạn kinh tế thích hợp cũng là rất cần thiết. Chúng ta hiện tại đang ở thời kỳ quá độ dần dần từ kinh tế có kế hoạch hướng tới kinh tế thị trường, đề cao tiêu chuẩn này, cũng là cần thiết. Phó chủ tịch thị xã Chu, mạng người to bằng trời, người đã chết rồi, bồi thường thêm mấy đồng tiền, lại có gì không nên chứ?

Chu Kỳ Phượng hơi hơi nhấc mày lên, đang muốn nói chuyện, Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:- Đồng chí khác có ý kiến gì, cũng đều có thể nói ra

Chu Kỳ Phượng lời mới đến bên miệng, lại bị nghẹn trở về.

Lưu Vĩ Hồng đây là rất rõ ràng tỏ vẻ bất mãn đối với y. Ông không nên cứ nói mãi không thôi, cũng phải để người khác nói vài câu. Hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thị xã, nhân viên tham dự hội nghị đều có thể lên tiếng, nhưng quyền quyết định cuối cùng, lại nằm trong tay Chủ tịch thị xã

Chu Kỳ Phượng đối với vị Chủ tịch thị xã tuổi trẻ này, cũng là kiêng kị sâu sắc. Mặc dù y và Chu Bằng Cử quan hệ không tồi, nhưng cũng không dám cắm đầu vào chỗ chết mà đi đắc tội Lưu Vĩ Hồng, thể hiện rõ thái độ của mình là được

Những người khác đều không nói lời nào.

Tình thế rõ ràng có chút không được ổn cho lắm, lúc này mà nói chuyện lung tung, làm không tốt sẽ xuất hiện tình cảnh không tốt. Bất kể Lưu Vĩ Hồng hay là Chu Bằng Cử, cũng không phải là bọn họ có thể đắc tội được

Ánh mắt Chu Bằng Cử đảo qua trên mặt một hai cán bộ thân tín tham dự hội nghị, hiển nhiên là muốn bọn họ cũng nói mấy câu. Nhưng số cán bộ này đều làm bộ như không thấy. Cũng không hoàn toàn là bởi vì sợ hãi Lưu Vĩ Hồng, mà là trước đó không được Chu Bằng Cử chỉ bảo, việc xảy ra đột xuất, chưa nghĩ được lời thảo đáng, sợ nếu chẳng may mở miệng, lại nói sai lời, vừa đắc tội Lưu Vĩ Hồng, lại không được Chu Bằng Cử hài lòng, chẳng phải là hai đầu đều sai lầm sao?

Lý Thanh Mai thật ra cũng nóng lòng muốn thử, lại bị Chu Bằng Cử lấy ánh mắt ngăn trở.

Từ sau khi Mao Lăng điều hướng cục Tài chính thị xã đảm nhiệm Phó cục trưởng thường trực, thành kiến của Lý Thanh Mai đối với Lưu Vĩ Hồng càng lúc càng lớn. Mao Lăng tuổi tác không lớn, khoảng ba mươi tuổi, dường như tính cách cũng rất khiêm tốn, đối với ai cũng đều tủm tỉm , ngay từ đầu Lý Thanh Mai và cán bộ chủ yếu khác của cục Tài chính, cũng không xem y là chuyện lớn gì. Ai ngờ tên này, thật đúng là tên nham hiểm, rất có tài năng kéo bè kết phái. Đến cục không bao lâu, không ngờ đã lôi kéo được một"Đội ngũ", bên người cũng là tụ tập được một đám người

Nguyên nhân không có gì lạ, Mao Lăng rất biết chơi chiêu “Xé da hổ làm cờ xí”, cùng người khác nói chuyện phiếm, nhất định quanh co lòng vòng nhắc tới việc y trước kia khi công tác ở khu Giáp Sơn, cùng và Lưu Vĩ Hồng là quan hệ chặt chẽ ra sao, nói tới trên người Lưu Vĩ Hồng, thì lập tức liền mặt mày hớn hở, nói Chủ tịch thị xã Lưu là giỏi giang thế nào, lợi hại ra sao, chính mình đi theo Chủ tịch thị xã Lưu, học được rất nhiều thứ. Nói ra nói vào, cũng đều là đang khoe khoang quan hệ thân thiết của y và Chủ tịch thị xã Lưu

Hình tượng mạnh mẽ, cứng rắn của Lưu Vĩ Hồng ở thị xã, sớm đã được tạo dựng. Cán bộ Cục Tài chính, ai cũng biết rằng Lưu Vĩ Hồng khẳng định sẽ không lâu dài mà dụng nạp em họ của Phó Chủ tịch thường trực thị xã chiếm cứ ngai vàng Cục trưởng cục Tài chính, vị Phó cục trưởng Mao này, không thể nghi ngờ chính là Lưu Vĩ Hồng phái tới tiếp nhận thay Lý Thanh Mai, chỉ cần thời cơ thích hợp, Lý Thanh Mai lui xuống, thì Mao Lăng sẽ lên chính vị.

Nói trắng ra là, Mao Lăng hiện tại chính là "cục trưởng dự bị" của cục Tài chính

Hơn nữa Lý Thanh Mai tính cách cứng rắn, mạnh mẽ, trước kia ở cục Tài chính nói một không hai, áp chế đối với các cán bộ khác khá lợi hại, cho nên không tới mấy ngày, liền có rất nhiều người ủng hộ Mao Lăng. Nhất là mấy vị cán bộ thân tín của Chủ tịch thị xã Lâu tiền nhiệm ở lại cục Tài chính kia, lại như Thiên Lôi nghe theo Mao Lăng sai đâu đánh đó, mờ mờ ảo ảo đã hình thành một thế lực có địa vị ngang với Lý Thanh Mai

Ngoại trừ "Kéo bè kết phái", Mao Lăng có thái độ chân thành đối đãi công tác, cũng khiến Lý Thanh Mai rất căm tức. Đừng thấy Mao Lăng bình thường đối với ai cũng cười tủm tỉm, dường như không hề cáu giận, một khi đối mặt công tác, lập tức tựa như đã thay đổi thành một người khác, thật sự rất nghiêm trang, mọi việc đều nói quy định. Ở hội nghị tổ đảng cục, thường xuyên đối với quyết định mà Lý Thanh Mai làm ra đề xuất nghi ngờ, "Nói có sách, mách có chứng", bác bỏ một phen, khiến cho công tác của Lý Thanh Mai càng ngày càng bị động, uy vọng cũng giảm dần

Đây cũng không phải là đặc sắc cá nhân của Mao Lăng, hễ là cán bộ được Lưu Vĩ Hồng nhìn trúng và đề bạt trọng dụng, đều có cái đặc điểm như vậy. Cán bộ đối với công tác không nghiêm chỉnh mà làm, dù có năng lực, Lưu Vĩ Hồng cũng không xem như thân tín mà cho đi bồi dưỡng.

Mao Lăng ở Giáp Sơn vốn là làm công tác Đảng, chú ý công tác tài chính và kinh tế, ngày thường đặc biệt sẽ suy xét về tâm tư của con người, là một nhân tài. Lưu Vĩ Hồng theo tài mà ủy nhiệm, đưa y tới cục Tài chính, quả nhiên phát huy công hiệu, thành công chế địch được Lý Thanh Mai.

Lý Thanh Mai nhịn đến mức khó chịu, đã muốn ở hội nghị thượng này mà hung hăng bắn ra mấy quả pháo, phát tiết cái ác khí trong lòng

Tuy nhiên Chu Bằng Cử lại không muốn cô làm như vậy.

Nói gì đi nữa, Cục trưởng cục Tài chính là cấp dưới trực tiếp của Chủ tịch thị xã, ở hội nghị thường vụ chính quyền thị xã lại đi nổi loạn chống lại Chủ tịch thị xã, thái độ sẽ không đủ đoan chính, rất dễ dàng vạch áo cho người xem lưng. Chu Bằng Cử hiện tại là muốn ghê tởm Lưu Vĩ Hồng, nhưng không hoàn toàn là cùng Lưu Vĩ Hồng xé rách mặt. Đây còn phải xem Tống Hiểu Vệ bên kia là thái độ gì. Nếu Tống Hiểu Vệ quyết định hạ quyết tâm muốn gây chuyện với Lưu Vĩ Hồng, Chu Bằng Cử tự nhiên sẽ giúp đỡ. Tuy nhiên khẳng định sẽ không phải là Chu Bằng Cử làm diễn viên chính xung phong đi đầu.

Đây là vấn đề nguyên tắc, không thể lầm lẫn

Lúc này người khác không dám nói lời nào, Lý Thanh Mai không cho nói, Chu Kỳ Phượng cũng ngậm miệng lại, vậy chỉ có thể Chu Bằng Cử chính mình ra trận. Cũng may y là Phó Chủ tịch thường trực thị xã, ở tại hội nghị thường vụ chính quyền thị xã lên tiếng, là điều đương nhiên. Cho dù đối lập với ý kiến của và Lưu Vĩ Hồng, cũng rất bình thường. Thảo luận mà, chắc chắn là cho phép có ý kiến khác nhau. Người khác cũng sẽ không cảm thấy y nổi loạn chống lại Lưu Vĩ Hồng.

Nhân vật số hai của Ủy ban nhân dân thị xã và và thành viên bình thường tham dự hội nghị, vẫn là có khác biệt rất lớn

- Chủ tịch thị xã Thụ Quốc, ý kiến này của tổ giải quyết hậu quả đề xuất, tôi cho rằng đáng để suy xét. Đương nhiên, ý kiến của Chủ tịch thị xã Kỳ Phượng cũng có đạo lý của ông ta, vấn đề này, chúng ta có nên suy xét tổng hợp một chút không?

Chu Bằng Cử nâng chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi từ từ nói chuyện

Mọi người chú ý thấy, trước khi Chu Bằng Cử lên tiếng, không có chiếu theo lệ thường hướng Chủ tịch thị xã Lưu tỏ một chút khách khí trước, có lẽ là đã quên, có lẽ là y cảm thấy không cần phải thế. Hội nghị thường vụ thảo luận vấn đề, là theo chuyện mà nói, không cần thiết phải làm ra nhiều mánh lới

- Gia đình thợ mỏ chết vì tai nạn thực tế rất khó khăn, chúng ta nên chú ý quan tâm nhiều hơn. Quan tâm khó khăn của quần chúng, là chức trách của chính phủ nhân dân chúng ta. Tuy nhiên, lo lắng vừa rồi của Chủ tịch thị xã Kỳ Phượng cũng không phải không có lý. Chúng ta hiện tại đem tiêu chuẩn trợ cấp và bồi thường của tai nạn mỏ lập tức đề cao gấp đôi, và lấy hình thức quyết nghị của hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thị xã xác định xuống, quả thật là nên suy xét một chút về các mặt khác. Sau này ngành sản xuất khác xảy ra sự cố an toàn, có phải cũng chiếu theo đây mà xử lý hay không? Người đã chết, bồi thường tiên nhiều chút. Vậy người bị thương, thì làm thế nào? Có phải là tiêu chuẩn bồi thường cũng phải đề cao hơn? Cứ như vậy, liên lụy đến ngành sản xuất cũng rất rộng khắp. Cho nên, cần phải thận trọng suy xét

Chu Bằng Cử không vội vàng không hấp tấp, đánh giọng quan, ánh mắt không ngừng nhìn quét toàn hội trường, dường như y mới là người chủ trì hội nghị.

- Toàn bộ đề cao!

Chu Bằng Cử khi còn chưa nói xong, thì Lưu Vĩ Hồng xen ngang vào, lấy giọng điệu chân thật đáng tin nói.

Ánh mắt mọi người liền đều dừng ở trên mặt Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng thân mình, nghiêm nghị nói:- Đồng chí Bằng Cử nói rất hay, đây là một vấn đề liên lụy đến rất nhiều ngành sản xuất. Nguyên nhân chính là vì như thế, cho nên tiêu chuẩn bồi thường của chúng ta cần phải đề cao. Chẳng những tiêu chuẩn trợ cấp và bồi thường của sự cố tai nạn lao động dẫn tới tử vong phải đề cao, mà tiêu chuẩn bồi thường cho thương tật cũng phải đề cao. Đối với người tử vong vì sự cố tai nạn lao động và người bị thương tật phải tiến hành trợ cấp bồi thường cần thiết, cùng lúc là vì thể hiện sự tôn trọng đối với sinh mạng, thể hiện chủ nghĩa nhân đạo của cách mạng, về phương diện khác cũng là một loại quy phạm. Chúng ta hẳn là nhìn thấy được, hiện tại chúng ta chẳng những có xí nghiệp quốc doanh, xí nghiệp tập thể, cũng có rất nhiều xí nghiệp tư nhân. Theo tiến trình của thị trường hóa tiến thêm một bước nhanh hơn, đủ loại doanh nghiệp tư nhân và xí nghiệp tư nhân chỉ có thể càng ngày càng nhiều. Bồi thường cho sự cố tai nạn lao động, sẽ biến thành một vấn đề có chứa ý nghĩa phổ biến. Tại phương diện này, chính phủ phải làm ra làm gương mẫu. Chúng ta hiện tại đem tiêu chuẩn bồi thường đề cao, đối với việc tăng cường ý thức an toàn sản xuất của các xí nghiệp, là rất có lợi. Đơn vị nhà nước xảy ra sự cố an toàn, chúng ta còn có thể đối với người chịu trách nhiệm tương quan làm ra kỷ luật Đảng và xử phạt hành chính, xí nghiệp tư nhân vốn không có thủ đoạn này, thủ đoạn kinh tế lại càng có thêm lực chế ước. Chỉ có đề cập tới ích lợi bản thân của nhóm ông chủ này, bọn họ mới có thể thật sự coi trọng an toàn sản xuất. Tôi thấy chuyện này, không cần tranh cãi nữa, cứ như vậy định ra. Chúng ta thảo luận một chút về đề tài sớm ngày khôi phục sản xuất của khu vực khai thác mỏ số 3 ở mỏ than Hồng Kỳ đi!

Lưu Vĩ Hồng “ngang ngược độc đoán” như thế, mọi người chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không tiện nói thêm

Chu Bằng Cử khóe miệng nhếch lên, hiện lên một tia cười lạnh, thân mình hơi tựa ra sau, cũng không nói gì nữa.