Quan Gia
Chương 683 : Phương pháp giảm béo kỳ diệu
Ngày đăng: 01:28 20/04/20
Chương 683: Phương pháp giảm béo kỳ diệu
Cúp cuộc điện thoại của Lý Dật Phong,hai tay phẩy phẩy, hắn đứng dậy nói:- Vợ ơi, tối nay chúng ta ăn gì đây? Ăn mì nhá, được không?
Xem ra, thần thái Lưu Vĩ Hồng vẫn rất là thư thái.
Vân Vũ Thường đã có chút lo âu. Cô nói:- Vệ Hồng, không thể khinh nhẹ như vậy. Lần này tư cách đại biểu Đảng nếu như bị gột rửa thì sẽ có vết nhơ trên chính trị đấy.
Vân Vũ Thường dù sao xuất thân cũng là con nhà thế gia quan lại, rất nhạy cảm với chính trị. Đối với Lưu Vĩ Hồng là con cháu trong gia đình mà nói, nếu như phạm sai lầm khác thì trong con mắt người bình thường sẽ là sai lầm rất lớn. Thực ra không quan trọng. Tự sẽ có một “cơ chế bảo vệ” được khởi động biến lỗi đó trở nên nhỏ bé, khiến cho ảnh hưởng của sai lầm đó trở nên nhạt mờ vô hình. Tuy nhiên vết nhơ chính trị ở một số thời điểm mấu chốt thì lại gây nên ảnh hưởng rất lớn.Chuyện đã xảy ra rồi rất khó giải trừ đi.
Ví dụ như có địa vị nhất định hoặc có ô dù phía sau thì trong mắt cán bộ bình thường mà nói là cái gọi là “vấn đề tác phong” rất nghiêm trọng chỉ là một câu chuyện vui mà thôi, cũng chẳng ai coi là chuyện thực càng không có ai cứ giữ mãi không buông tha. Nhưng tư cách đại biểu của Đảng mà bị gột rửa thì lại trở thành cái cớ. Để một lúc nào đó nhất định sẽ bị người khác lợi dụng trở thành vũ khí sắc bén tấn công Lưu Vĩ Hồng.
Một cán bộ phạm phải một sai lầm nghiêm trong bị gột rửa tư cách đại biểu Đảng thì có lý do gì để đảm nhận chức vụ quan trọng chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:- Vợ ơi, yên tâm đi. Ông xã có phải là đồ ngốc đâu.
- Ý của anh là muốn mượn chuyện này để chỉnh đốn một chút tình hình trật tự an sinh xã hội. Nếu như người khác nhất định không hiểu, muốn coi cái này là một thủ đoạn đấu tranh hoặc là một lợi ích, cho anh vào danh sách đen. Hà hà, đâu có dễ dàng vậy đâu!
Vân Vũ Thường liền có chút hồ nghi nhìn hắn. Không biết sự tự tin này của Lưu Vĩ Hồng từ đâu ra.
- Vệ Hồng, không cần quá chủ quan như vậy. Chỉ cần mấy người Địa ủy trả thù thì việc xử phạt anh đã chắc như đinh đóng cột rồi. Tư cách đại biểu chắc chắn sẽ bị hủy bỏ.
Lưu Vĩ Hồng cười xua tay:- Đừng lo đừng lo, không đơn giản như vậy đâu. Đi thôi, chúng ta gọi mấy người Hạ Hàn, Lưu Bân, Long Vũ Hiên, Hướng Vân cùng đi uống rượu đi. Mấy ngày nay không được tụ tập với bọn họ. Thảo nào thấy chán thế.
Người này, rốt cuộc là dựa vào cái gì mà điềm tĩnh được như thế chứ?
Tuy nhiên Vân Vũ Thường cũng không hỏi kỹ thêm. Trong khoảng thời gian này đều rất ít khi nhìn thấy nét tươi cười thực sự trên mặt Lưu Vĩ Hồng. Rất hiếm khi hắn có tâm trạng muốn gọi bạn bè đi uống rượu như thế này, Vân Vũ Thường tự nhiên sẽ không làm hắn mất hứng.
Mấy người Hạ Hàn không có di động nhưng đều có máy nhắn tin. Họ rất nhanh đoàn tụ được với nhau. Hướng Vân còn dẫn theo bạn gái Uyển Hồng Thu đến. Uyển Hồng Thu vẫn là phó thường vụ văn phòng Thị ủy. Cách đó một thời gian nghe đồn Phó Chủ tịch thị xã Lý Tác Thư chuẩn bị từ chức chủ nhiệm Ủy bân nhân dân thành phố, Hướng Vân còn chúc mừng bạn gái. Chuẩn bị cho việc bị Lưu Vĩ Hồng phái đi nông thôn để rèn luyện. Không ngờ xảy ra tai nạn lò 72, cái tin này tự nhiên cũng biến mất. Lý Tác Thư vẫn bám chặt ở Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, chẳng muốn dời đi đâu.
Cũng không phải ý là Lý Tác Thư quyến luyến cái chức chủ nhiệm Ủy ban nhân dân đến như vậy. Mấu chốt là ở chỗ lúc đó nhường vị trí chủ nhiệm đó thì rất là không tiện. Rõ ràng là cô từ bỏ chức vị đó thì nhất định là Uyển Hồng Thu sẽ tiếp nhận chức vụ. Uyển Hồng Thu được công nhận là thân tín của Lưu Vĩ Hồng. Lý Tác Thư làm như vậy chắc chắn là sẽ bị Tống Hiểu Vệ hiểu lầm cho là cô muốn dựa dẫm vào Lưu Vĩ Hồng.
Trên thực tế, Lý Tác Thư tuyệt không muốn xen vào cuộc tranh đấu giữa hai người, chỉ muốn bo bo giữ mình, bảo vệ vị trí Phó Chủ tịch thị xã của mình là được rồi. Dù sao thì chủ nhiệm Ủy ban nhân dân thành phố cũng đều đã làm bao nhiêu năm nay nên làm thêm thời gian nữa cũng không sao. Đợi đến khi thời cơ thích hợp thì từ chức cũng không muộn.
- Chủ tịch thị xã, đi uống rượu ở đâu?
Hạ Hàn vừa đến, liền đĩnh đạc nói, tuy nhiên xem ra cục trưởng Hàn không cao hứng lắm. Nếu như không phải e ngại có Vân Vũ Thường ở đó thì nói không chừng Hạ Hàn sẽ hét lên “chất vấn” Lưu Vĩ Hồng sao mắc phải sai lầm đại ngốc như thế?
Tự mời đến phạt mình, lại là lỗi nặng về hành chính, có thể đùa như vậy được sao?
Hạ Hàn nghe được thông tin này liền như muốn phát nghẹn!
Nếu nói Lưu Vĩ Hồng tận tâm phụ trách chức Chủ tịch thị xã thì đều phải chịu xử phạt như vậy. Theo Hạ Hàn, các cán bộ khác của thị xã Hạo Dương toàn bộ cách chức cho rồi, không còn ai đạt tiêu chuẩn cả.
- Ha hả, nghe người ta nói. Khách sạn Giang Hải có món xương sốt tương ngon lắm. Đến đó ăn cơm đi.
Lưu Vĩ Hồng cười nói. Hắn đến nhận chức lâu như vậy, rất ít khi đến khách sạn Giang Hải ăn cơm. Bình thường đều là mời khách ở khách sạn Hạo Dương. Bởi vì khách sạn Hạo Dương là nhà tiếp đãi của Ủy ban nhân dân, Lưu Vĩ Hồng liền dùng luôn “đồ nhà”. Hơn nữa nghe nói khách sạn Giang Hải là “đại bản doanh” của mấy người Chu Bằng Cử. Lưu Vĩ Hồng cũng không muốn tùy ý đi đặt chân, đỡ khiến Phó Chủ tịch thị xã Chu nghĩ Chủ tịch thị xã Lưu có ý gì.
Lần này, lại chủ động đề xuất muốn đến khách sạn Giang Hải. Chỉ sợ không chỉ là đơn giản thích món xương sốt tương ở đó.
Lưu Bân cười nói:- Là thế à. Tôi đã từng ăn vài lần. Khá là chính tông. Nghe nói bọn họ mời đầu bếp vùng Đông Bắc đến chuyên làm món ăn này.
Xương sốt tương vẫn là mùi vị của Đông Bắc thì chính tông hơn.
Trước đây, khi Lưu Bân ở Bắc Kinh với bộ đội thì đặc biệt thích món ăn này. Sau khi đến Hạo Dương thì cứ tưởng là không được ăn nữa. Nhưng lại nghe nói khách sạn Giang Hải có món ăn xương sốt tương này thì tự nhiên đã chạy tới ăn vài lần rồi.
- Đi!
Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, dẫn đầu đi ra.
Vân Vũ Thường thân thiết kéo tay Uyển Hồng Thu. Hai người vừa nói vừa cười ở phía sau. Uyển Hồng Thu nhỏ tuổi hơn Vân Vũ Thường một chút, đã tốt nghiệp đại học chính quy, tri thức rất uyên bác, lại thêm xuất thân con nhà quan lại nên rất có phong độ. Vân Vũ Thường trong thời gian ở Hạo Dương thì Uyển Hồng Thu thường xuyên nói chuyện, dạo phố với cô. Hai người nói chuyện với nhau rất hợp, lập tức đã trở thành bạn rất thân.
Nói ra cũng thật là trùng hợp. Đoàn người Lưu Vĩ Hồng vừa mới tới khách sạn Giang Hỉa thì gặp ngay một đoàn của Chu Bằng Cử. Số người không ít, bảy tám người gì đó, đều là những lãnh đạo của thành phố, quan hệ rất thân thiết với Chu Bằng Cử. Lý Thanh Mai đương nhiên không thể thiếu, còn có Đàm Đức Lâm Tổng giám đốc công ty Xây dựng số 1 thị xã, khoảng 40 tuổi, mặc áo phông hoa, đầu đinh, trên cái cổ thô đeo một sợi dây chuyền vàng thô. Nhìn qua đó một cái, còn tưởng rằng là đại ca xã hội đen, làm sao có chút giống cán bộ cấp phó phòng trong thể chế?
Chu Bằng Cử hiển nhiên cũng dự kiến không đến. Ngẩn ra một lúc mới vội vàng chủ động tiến lên bắt tay nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng. Anh ta cười ha hả:- Chủ tịch thị xã Lưu, sao lại trùng hợp thế này…
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:- Nghe nói khách sạn Giang Hải có món xương sốt tương ngon lắm. Tôi có người bạn người miền Bắc rất thích ăn món này.
- Ha hả, đầu bếp khách sạn Giang Hải tay nghề không tồi. Chủ tịch thị xã Lưu tự mình đến đây thưởng thức. Bọn họ cũng thật là vinh dự.
Chu Bằng Cử tươi cười gượng gạo. Người ở đây không biết được nhìn thấy còn tưởng rằng họ là bạn tốt nữa. Mối quan hệ xã giao trên chốn quan trường vốn là như vậy. Không ai muốn đem ân oán chuyện công vào thời gian rảnh rỗi, ít nhất là về bề ngoài là sẽ không như vậy.
Ngoại trừ Chu Bằng Cử, mấy người Lý Thanh Mai tự nhiên cũng tiến lên bắt tay, thể hiện sự ngưỡng mộ đối với Chủ tịch thị xã. Mấy người Long Vũ Hiên, Hạ Hàn cũng là nhân vật tai to mặt lớn ở Hạo Dương, không thể khinh nhẹ được. Lúc đó ngoài cửa khách sạn Giang Hải trở nên vô cùng náo nhiệt.
- Chủ tịch thị xã Lưu, chào ngài chào ngài!
Đàm Đức Lâm cầm chặt tay Lưu Vĩ Hồng, liên tục khom lưng. Trên khuôn mặt đầy thịt nở nụ cười tươi rói, rất cung kính với Chủ tịch thị xã Lưu.
- Tổng giám đốc Đàm. Ông thế này càng ngày trông càng giống ông chủ lớn đấy! Ha ha.
Lưu Vĩ Hồng cũng không khinh bỉ Đàm Đức Lâm, thân thiết bắt tay với anh ta còn nói vài câu vui đùa.
- Không dám không dám, đều là vì quốc gia phục vụ. Chúng ta đều là tốt trong tay của Chủ tịch thị xã Lưu thôi…
Đàm Đức Lâm vẻ mặt dữ tợn nhẹ nhàng run lên, cái ngấn ở bụng càng sâu thêm, không ngừng nói mấy câu khiêm tốn.
Lúc Hạ Hàn và Đàm Đức Lâm bắt tay, nhìn Đàm Đức Lâm từ trên xuống dưới, cười nói:- Tổng giám đốc Đàm à, ông càng ngày càng phát ra rồi đấy. Béo quá cũng không tốt đâu. Phải rèn luyện cơ thể nhiều hơn. Ăn ít thịt thôi, ăn lương thực phụ một chút. Như thế có lợi hơn cho sức khỏe.
Đứng trước vị Cục trưởng kém mình khoảng hai chục tuổi này, Đàm Đức Lâm cũng không dám coi nhẹ. Ông ta cũng cúi đầu xuống, khách khí nói:- Đúng vậy đúng vậy. Chỉ thị của Cục trưởng Hạ thật là sáng suốt. Tôi nhất định sẽ chú ý đến rèn luyện sức khỏe, ăn nhiều lương thực phụ hơn.
Hạ Hàn liền nói giỡn nói:- Tổng giám đốc Đàm, nói đến lương thực phụ thì có một nơi rất tốt đấy. Trong trại tạm giam của Cục chúng tôi đều là ăn lương thực phụ đó cả. Nếu như Tổng giám đốc Đàm ở đó vài tháng thì đảm bảo ông sẽ giảm béo thành công.
Đàm Đức Lâm sắc mặt lập tức biến đổi, lập tức lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, bật cười ha hả nói:- Cục trưởng Hạ thật biết đùa. Ý tốt xin nhận trong lòng...
Hạ Hàn đập đập vào vai của ông ta, cười ha hả vài tiếng.
Phải nói rằng, tiếng cười của Cục trưởng Hạ rất sang sảng, chỉ có điều qua lỗ tai của Đàm Đức Lâm thì sao mà chói tai đến thế.
Ở cửa náo nhiệt như vậy, không ngờ kinh động đến cả Tổng giám đốc khách sạn Giang Hải, nghe tin chạy tới, thấy Chủ tịch thị xã Lưu đến thì đây không phải là ngạc nhiên nhỏ rồi. Ông ta đến cúi đầu khom lưng trước Lưu Vĩ Hồng, nói một loạt lời khách khí, đích thân dẫn đoàn người của Chủ tịch thị xã Lưu vào một phòng riêng xa hoa.
Chỉ nói đến đẳng cấp trang trí thì khách sạn Giang Hải hơn nhà khách Hạo Dương.
Sự trang hoàng phần cứng, các khách sạn khác về sau này đều sang trọng xa hoa hơn các khách sạn trước đó.
Tổng giám đốc tự mình gọi đồ ăn cho Chủ tịch thị xã Lưu, cúi đầu xuống lần nữa rồi mới lui ra ngoài.
Hạ Hàn ngẩng đầu đánh giá một chút cách trang trí ở đây. Anh ta cười nói:- Khách sạn Giang Hải này quả nhiên là xa hoa hơn so với khách sạn Hạo Dương. Chả trách mấy người Chu Bằng Cử bọn họ đều thích tụ tập ở đây. Rất biết hưởng thụ.
Hướng Vân cười nói:- Đó là tự nhiên thôi. Hưởng thụ thì ai chẳng muốn cái tốt nhất.
Hạ Hàn nói:- Chủ tịch thị xã, anh có phát hiện ra, cái ông Đàm Đức Lâm đó càng ngày càng béo, theo tôi, ông ta thực sự phải giảm béo mới được.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:- Cậu không phải mới bày chiêu cho ông ta rồi sao? Anh thấy cách này không tồi. Chắc là sẽ rất hiệu qủa.
Hạ Hàn và Long Vũ Hiên liếc nhau, đều cười ha ha.
Cũng đến lúc bọn họ phải “giảm béo” rồi.