Quan Gia
Chương 693 : Phó chủ tịch thường trực thị xã chẳng khác người qua đường
Ngày đăng: 01:28 20/04/20
Chương 693: Phó chủ tịch thường trực thị xã chẳng khác người qua đường
Trong phòng họp hội nghị Thị ủy, năm vị Phó bí thư ngồi vây quanh nửa chiếc bàn hội nghị, xem ra, thần thái mọi người khá là nhẹ nhàng, trên mặt đều nở nụ cười.
Nhất là Tống Hiểu Vệ, nụ cười trên khuôn mặt rất dịu dàng, giường như vấn đề thảo luận của Hội nghị công việc Bí thư này khiến người ta rất vui mừng.
Mà trên thực tế, Hội nghị công việc bí thư hôm nay hình như thiếu đi một người.
Văn phòng Thị ủy Hàn Tiến Hỉ chưa từng tham gia hội nghị.
Hội nghị công việc Bí thư trước đây, Chánh văn phòng Thị ủy thường đều sẽ tham gia. Hàn Tiến Hỉ là tổng quản, rất nhiều kiến nghị của Hội nghị công việc Bí thư đều cần ông ta phụ trách quán triệt.
Nhưng hôm nay ông ta vắng mặt, đã nói rõ rằng đề tài thảo luận của Hội nghị lần này khá là bí mật, chỉ có thể do các tầng quyết sách quan trọng nhất của Thị xã Hạo Dương nắm bắt, ngay cả Hàn Tiến Hỉ tạm thời cũng không thể nghe tới.
Trước khi bắt đầu, Tống Hiểu Vệ nâng chén trà uống một ngụm, sau đó mới mỉm cười, nói:- Ha ha, các đồng chí, Địa ủy phê bình chúng ta rồi.
Địa ủy phê bình chúng ta rồi!
Bản thân câu nói này không có gì là kỳ lạ, điều kỳ lạ thật sự là ngữ khí nói câu đó của Tống Hiểu Vệ.
Đã bị phê bình, vậy mà còn vui sướng vậy?
Thật sự không hiểu nổi.
Xem kỹ, vẻ mặt tươi cười của Tống Hiểu Vệ kỳ thật có vài phần, cho dù được cất giấu rất tốt, cũng có thể thấy được một chút manh mối.
- Lãnh đạo Địa ủy đã nghiên cứu kỹ, tình huống tai nạn lò ngày 2 tháng 7 của mỏ than Hồng Kỳ, cho rằng kết luận điều tra của tổ điều tra Thị xã chúng ta có chút sai lệch nhất định so với sự thực. Tai nạn lò 72, cố nhiên có ảnh hưởng nhất định do sơ suất của con người, nhưng chủ yếu vẫn là do sự cố không ngờ tạo thành. Điều kiện địa chất Khu vực mỏ số 3 tương đối phức tạp, dòng nước ngầm giăng khắp nơi, điều kiện kĩ thuật hiện có của mỏ than Hồng Kỳ rất khó kiểm tra rõ ràng được. Bọn họ không có dụng cụ thăm dò tiên tiến, đơn thuần dựa vào kinh nghiệm của nhân viên kỹ thuật an toàn thực sự rất khó tinh chuẩn được. Đây là tình hình thực tế, khó khăn khách quan tồn tại, chúng ta không thể coi như không thấy.
Tống Hiểu Vệ lại uống một ngụm trà nữa, chậm rãi nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn. xem tại
Mặt Lưu Khánh Long không có biểu hiện gì, dường như báo cáo điều tra này cũng không phải y làm.
Nói tiếp, việc này, Lưu Khánh Long cũng không có gì là hổ thẹn. Làm ra cái báo cáo điều tra và kết luận điều tra như vậy, vốn không phải chủ ý của chỉ là một người chấp hành. Lúc đầu báo cáo này nộp lên trên, lãnh đạo Địa ủy cũng không có ai tỏ thái độ dị nghị. Hiện nay thay đổi bất ngờ, Tào Chấn Khởi bị người khác túm được gót chân, phải chỉ điểm thỏa hiệp, báo cáo này tự nhiên có vấn đề.
Lãnh đạo chỉ đạo sao thì làm như vậy, đây là bổn phận của cấp dưới. Đến nay lãnh đạo cần y chịu tiếng xấu thay cho người khác, y cũng phải chấp nhận, đây là sự giác ngộ cơ bản của cấp dưới.
Lãnh đạo đề bạt trọng dụng anh thì anh cần phải nỗ lực báo đáp.
Tận mắt thấy Tống Hiểu Vệ truyền đạt phê bình của lãnh đạo Địa ủy, Lưu Khánh Long đang muốn mở miệng làm kiểm điểm, Chu Bằng Cử đã đoạt trước, lấy giọng cao vút nói:- Anh minh! Địa ủy thật là anh minh! Việc này thật sự là nhân tố ngoài ý muốn rất lớn, cơ bản là sự cố ngoài ý muốn, không có bao nhiêu nhân tố do con người. Sự cố ngoại ý mà, khó có thể trăm phần trăm tránh được. Tôi thấy phải tiến hành điều tra một lần nữa.
Nói xong, ánh mắt của Chu Bằng Cử đặt trên mặt Lưu Vĩ Hồng, hi vọng có thể thấy được biểu hiện khiến y yên tâm.
Phải nói, Chu Bằng Cử biểu hiện như vậy cho dù là bất đắc dĩ, vẫn rất chú ý đến kỹ xảo, cơ bản không có bất cứ công kích nào đối với bản báo cáo điều tra đó, chỉ là khen sự “anh minh” của lãnh đạo Địa ủy.
Chu Bằng Cử cũng quả thật có cái khó.
Biểu hiện thành ý “đầu hàng vô điều kiện” với Lưu Vĩ Hồng, từ nay về sau, chắc chắn là không thể đối nghịch với Lưu Vĩ Hồng nữa, bằng không tự mình tìm đến cái chết. Nhưng Tống Hiểu Vệ cũng không phải dễ chọc. Lần này, do Tào Chấn Khởi bức bách, không thể không thỏa hiệp với Lưu Vĩ Hồng, nhưng Tống Hiểu Vệ vẫn là Ủy viên Địa ủy kiêm Bí thư Thị ủy. Nếu Chu Bằng Cử đắc tội với Tống Hiểu Vệ, ai biết được liệu Tống Hiểu Vệ có trở tay lại xử lý y không?
Cho dù Lưu Vĩ Hồng chấp nhận sự “đầu hàng” của y, nhiều nhất là không cắn y không buông. Nhưng nếu Tống Hiểu Vệ ra tay với Chu Bằng Cử, Lưu Vĩ Hồng rất khó có thể vươn tay cứu trợ.
Năm đó sau khi Tằng Quốc Phiên bình định thái bình thiên quốc, phải thủ tiêu Tương quân, sợ phần đông tướng lĩnh không phục, liền xử tử tướng quân đầu hàng Thái bình thiên quốc, mượn đầu của Vi Tuấn trấn áp tướng lĩnh tương quân, ngoan ngoãn phụng mệnh giải trừ quân bị.
Lúc đó, Thái bình thiên quốc đã bình định, Vi Tuấn cũng lập công lớn cho triều đình, vẫn rơi vào kết cục như vậy. Bởi vậy có thể thấy, “tướng đầu hàng” và dòng chính thống khác biệt rất lớn.
Để có thể sống sót an toàn là vô cùng gian nan.
Chỉ trách Chu Bằng Cử tự mình dựng thân bất chính, mấy năm nay ôm tiền quá nhiều, tạo nên nhược điểm quá lớn. Hiện nay chỉ có thể đem hết sức lực để tránh họa.
Tống Hiểu Vệ cười lạnh một tiếng trong lòng, vẫn chưa nói tiếp.
Đối với Chu Bằng Cử, y đã mất hứng hoàn toàn. Người này tư lợi quá cao, phàm việc gì cũng lấy mình là “trung tâm”, ngã theo chiều gió. Khi tranh quyền đoạt lợi với Lưu Vĩ Hồng, chủ động dựa vào Tống Hiểu Vệ, hận một nỗi không thể ngay lập tức gạt bỏ Lưu Vĩ Hồng khỏi Hạo Dương, bản thân chính vị Chủ tịch thị xã. Hiện giờ, tình hình bất lợi, Chu Bằng Cử lại “bán rẻ mình” ngay Lưu Vĩ Hồng, bày ra bộ dạng của một lính hầu.
Anh biểu diễn như vậy, muốn che mắt ai chứ? Thật sự coi người khác là kẻ ngốc hết sao!
Nhân phẩm Chu Bằng Cử như thế, Tống Hiểu Vệ tự nhiên không muốn dùng y. Người như vậy, có dùng cũng sẽ lo lắng đề phòng, không biết khi nào y sẽ phản bội lại.
Nhà nước chúng ta, cái khác không nói, không thiếu nhân tài làm quan. Trong mắt Tống Hiểu Vệ, Chu Bằng Cử đã hoàn toàn bị loại. Về việc xử lý y như thế nào, còn xem ý của Lưu Vĩ Hồng. Nếu Lưu Vĩ Hồng thực sự định tha Chu Bằng Cử, lúc thích hợp, Tống Hiểu Vệ cũng chắc chắn sẽ ra tay, vấn đề thời cơ mà thôi.
Lường trước được Lưu Vĩ Hồng cũng sẽ không ngẩng đầu vì Chu Bằng Cử.
Tống Hiểu Vệ tuy không nói nữa, nhưng trên mặt lại biểu lộ rất rõ ràng. Thấy thần sắc khinh thường này, trong lòng Chu Bằng Cử thấy vô cùng tức giận, lại không có cách nào khác.
Đi tới cục diện ngày hôm nay đều trách bản thân y, tự mãn cao ngạo, Lúc Lưu Vĩ Hồng mới nhậm chức, còn chưa rõ tình hình, không chủ động dựa vào. Sau đó lại sai lầm đi theo “lão Đại”. Lưỡng lự, cuối cùng trở thành quân cờ trong chính trị, là điều đương nhiên.
Cứ bảo vệ mình trước đi.
Thấy Chu Bằng Cử đỏ mặt, lại thẹn thùng, Lưu Khánh Long lúc này mới nhẹ nhàng nói:- Bí thư Tống, Chủ tịch Lưu, tôi xin kiểm điểm với hai lãnh đạo. Điều tra việc này, tôi quan tâm đúng mực, quá tin tưởng vào nhân viên cấp dưới, dẫn đến sai lầm và bất công của kết quả điều tra, đây là trách nhiệm của tôi, tôi đã không làm tốt công việc.
Miệng nói là kiểm điểm, nhưng thực tế lại cực kỳ lo lắng.
Được, bây giờ cácvị nói kết luận điều tra này không đúng, vậy tôi sai. Chẳng qua là chỉ thị của lãnh đạo mà thôi. Ít nhất trong sự đấu tranh phức tạp rắc rối hiện nay, Lưu Khánh Long vẫn chưa lún vào quá sâu. Những cái gọi là vấn đề kinh tế, vấn đề tác phong kia, không có liên hệ quá lớn với gã. Trước mắt gã vẫn là một thành viên phân lượng cao nhất trong vòng tròn của Tống Hiểu Vệ.
Lần này, Tống Hiểu Vệ bị Tào Chấn Khởi ép, không thể không thỏa hiệp với Lưu Vĩ Hồng. Đợi việc này qua đi, Tống Hiểu Vệ vẫn phải dựa vào Lưu Khánh Long y, nắm trong tay mũ quan, giữ cân bằng với Lưu Vĩ Hồng càng ngày càng mạnh.
Lợi thế trong tay cũng đủ, Lưu Khánh Long có thể thong dong bình tĩnh, làm kiểm điểm cũng làm “đúng lý hợp tình”.
Tống HIểu Vệ nghiêm túc nói:- Đồng chí Khánh Long, việc này quả thật là một sự sai lầm. Làm việc gì cũng nên hết mình làm, không thể chỉ nghe báo cáo của nhân viên làm việc, lúc cần thiết nên đi sâu đi sát hơn, tìm hiểu tình hình thực tế.
Lưu Khánh Long gật đầu, nói:- Đúng vậy, Bí thư Tống, tôi xin kiểm điểm.
Tống Hiểu Vệ nói:- Sự cố này phải điều tra lại. Bí thư Khánh Long, tôi thấy vẫn là anh dẫn đầu đi, lại tổ chức một tổ điều tra, đi sâu điều tra tình hình thực tế tai nạn mỏ 72, dốc hết sức để sớm có được kết luận điều tra công bằng, khách quan.
- Vâng, Bí thư Tống.
Lưu Khánh Long thuận miệng trả lời.
Nếu Địa ủy đã phê bình, điều tra lại là điều tất yếu, quyết định xử phạt của Hội nghị mở rộng thường vụ Thị ủy cũng bỏ đi. Kết quả điều tra đều xảy ra vấn đề, do đó cơ bản tiến hành xử phạt không có lý do đúng được.
Thần sắc của Chu Bằng Cử lại thay đổi.
Không ngờ vẫn là do Lưu Khánh Long chủ trì tổ điều tra?
Xem ra Tào Chấn Khởi và Tống Hiểu Vệ vẫn muốn nỗ lực nắm bắt toàn bộ tiến triển của tình thế, không muốn đem quyền chủ động giao vào tay Chu Kiến Quốc và Lưu Vĩ Hồng.
- Bí thư Tống, Chủ tịch Lưu, tổ điều tra lần này có cần phải suy xét kỹ việc kết hợp thêm một số nhân viên điều tra của Ủy ban nhân dân Thị xã không?
Chu Bằng Cử thoáng nghĩ, liền đưa ra ý kiến bất đồng. Trên thực tế, thành viên của tổ điều tra này cũng phần lớn là cán bộ cua Ủy ban nhân dân thị xã. Nhưng lần này khác, Chu Bằng Cử bây giờ phải thể hiện rõ quyết tâm và thái độ “theo sát” Lưu Vĩ Hồng.
Từ khi Hội nghị công việc bí thư này bắt đầu đến bây giờ, Lưu Vĩ Hồng vẫn không tỏ rõ thái độ, trong lòng Chu Bằng Cử rất thiếu tự tin.
Tống Hiểu Vệ thản nhiên cười, không trả lời câu hỏi của Chu Bằng Cử, quay về Lưu Vĩ Hồng, giường như trong mắt y, Chu Bằng Cử đã hoàn toàn biến thành không khí, không đáng nhắc tới.
- Chủ tịch thị xã, ý của anh thế nào?
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, nâng chén trà lên uống một ngụm, mới chậm rãi nói:- Tôi thấy vẫn do Bí thư Lưu Khánh Long quyết định đi. Sự việc này Bí thư Lưu Khánh Long đã điều tra một lần, lần này chắc sẽ không đi sai phương hướng nữa.
Câu nói này, nghe thế nào cũng vẫn có điểm khen chê chưa nói, rất có ý trào phúng, châm biếm.
Tống Hiểu Vệ lại thầm thở dài.
Xem ra Bí thư Tào Chấn Khởi đã sớm đạt được “ý đồ hợp tác” nào đó với Lưu Vĩ Hồng, Lưu Vĩ Hồng lại không thèm để ý xem tổ điều tra là do ai dẫn đầu, do ai tạo ra. Kết luận điều tra cuối cùng chắc chắn phải hợp với yêu cầu của Tào Chấn Khởi và Lưu Vĩ Hồng mới có thể thông qua được. Trong tình hình này, ai đi điều tra thì có sự khác biệt gì đâu?
- Tốt lắm, vậy quyết định như vậy đi.
Tống Hiểu Vệ cười nói.
Từ đầu đến cuối, Tống Hiểu Vệ đều không coi Chu Bằng Cử ra gì.
Trong lòng Chu Bằng Cử nghiêng tựa như ngũ vị bình, ngọt chua đắng cay đều có, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, không biết được mùi vị là gì.