Quan Gia

Chương 711 : Chị cả ở đất kinh thành

Ngày đăng: 01:29 20/04/20



Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 711: Chị cả ở đất kinh thành

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu

- Các cậu có ai hay qua lại với người của bộ giao thông không?

Lưu Vĩ Hồng nâng chén trà lên uống một ngụm, đột nhiên hỏi nói.

Tình Huy hỏi lại:

- Nhị Ca, lại có chủ ý với bên bộ giao thông à?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Là như thế này, địa khu Hạo Dương chúng tôi dự định tu sửa lại quốc lộ, khoảng chín mươi km, đường cao tốc. Thiếu tiền khá nhiều, không thể không lên bộ xin được.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Nhị Ca, bộ giao thông hiện tại cũng nghèo rớt mồng tơi, lấy đâu ra tiền thừa để cấp cho anh làm đường?

Trình Huy nói:

- Đúng vậy, Phó thủ tướng Hồng hiện tại nắm ngân hàng rất chặt. Thu nhập của cấp trung ương chỉ có vào chứ không ra. Phó thủ tướng Hồng muốn làm một khoản kinh phí lớn để kiến thiết, vừa muốn điều tiết vĩ mô, như không có bột mà muốn gột nên hồ. Bộ giao thông này, cho dù anh tìm được bộ trưởng Trịnh, e rằng cũng chẳng lấy được bao nhiêu tiền ủng hộ đâu.

Lưu Vĩ Hồng vung tay lên, nói:

- Cái này cậu đừng quản, con muỗi dù bé thì cũng là thịt, cho dù họ cho tôi năm triệu cũng được. Mấu chốt là họ phải tỏ thái độ ủng hộ môtj chút, chúng ta ở dưới mới dễ dàng triển khai công tác được. Hiện giờ cán bộ phía dưới đều có thói quen nhìn các bộ và uỷ ban trung ương tỏ thái độ. Nếu trung ương ủng hộ thì bọn họ cũng không dám phản đối. Nếu không thì chỉ việc thuyết phục thôi cũng đã tốn nhiều thời gian rồi.

- Năm triệu thôi à? Nhị Ca, dạ dày của anh cũng nhỏ nhỉ? Quốc lộ kia anh chỉ sửa có 1km thôi à?

Lần này người hét lớn, lại là Trình Sơn:

- Nếu chỉ như vậy, thì anh cũng chẳng cần phải đi tìm người của bộ giao thông làm gì, chúng ta mỗi người góp vào một tí là đủ mà.

Người này lại thất thần rồi, không hiểu rõ ý của Nhị Ca, chỉ nghe thấy con số năm triệu là đã nhảy lên, lập tức khoe sự giàu có của mình rồi.

Hồ Ngạn Bác liền ‘khinh bỉ’ trừng mắt nhìn gã, nói:

- Tam Nhi, một chút tiền của cậu thì đừng có khoe ra nữa. Nếu không Nhị Ca kêu chị Vũ Thường, à quên…giờ phải gọi là chị dâu…Kêu chị dâu phẩy tay một cái là tiền đủ để đè chết cậu rồi. Cậu không hiểu ú của Nhị Ca gì cả, Nhị Ca không thiếu tiền, mà cái anh ấy thiếu chính là sức hiệu triệu.

Trình Huy và Cao Thăng cũng cười không ngừng.

Bình thường, những chuyện như chạy lên bộ xin tiền, Lưu Vĩ Hồng không tùy tiện dựa vào thế lực của đại gia tộc. Cái này đều được xem như là ân tình, ân tình nợ nhiều quá rồi thì cũng khó trả.

Hiện giờ Lưu gia, thậm chí là cả Lưu hệ, đều ở giai đoạn bố cục then chốt, sự chú ý không đặt ở phương diện này. Hơn nữa không lâu nữa sẽ cho điều đến một thành phố ở tỉnh Giang Hán, làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố. Lưu Vĩ Đông lần đầu tiên được ‘thả’ ra ngoài công tác, nhà họ Lưu đều phải bảo đảm cho Lưu Vĩ Đông. Nhiệm kỳ đầu tiên chủ quản địa phương, tuyệt đối không thể để thất bại được.

Lưu Vĩ Hồng càng thích sử dụng chính mạng lưới quan hệ của mình .

Đừng nhìn vào tuổi tác của đám Hồ Ngạn Bác Trình Huy mà khinh thường, năng lượng của bọn họ cũng là không nhỏ.

Bị đám huynh đệ cười nhạo, Trình Tam có chút khó chịu, bĩu môi, nói:

- Xì, không phải là tìm người ở bộ giao thông hay sao? Cứ giao cho tôi đi. Nhị Ca, anh chứ cho thời gian đi, tôi sẽ hẹn đại tiểu thư của Bộ trưởng Trịnh cho anh.

- Trịnh Hiểu Yến?

Lưu Vĩ Hồng có chút kinh ngạc hỏi.

- À, Nhị Ca cũng biết cô ấy à?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Ha ha, trịnh Đại tiểu thư ở thủ đô danh tiếng không nhỏ, người không nghe danh chắc chỉ có số ít.

- Đó là, Trịnh Đại tiểu thư đối nhân xử thế khá trượng nghĩa, các ông lớn đều có quan hệ rất tốt với cô. Mấy năm trước Trịnh Hiểu Yến còn đòi đi đóng phim đấy.

Trình Sơn cười nói.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Cô ấy nghĩ rồi. Nếu thật muốn đi đóng phim thì Trịnh Quảng Nghĩa sẽ đánh gãy chân cô, An Tông Lâm cũng phải ly hôn với cô.

Trịnh Quảng Nghĩa là để chỉ bộ trưởng bộ giao thông Trịnh, An Tông Lâm thì lại là chồng của Trịnh Hiểu Yến, cũng là xuất thân thế gia tử, tuy tiếng tăm không bằng được với Lưu Vĩ Đông, hay Vương Chấn Bang, nhưng cũng được coi như một nhân vật.

Thế gia quyền quý như vậy, sao lại có thể cho phép con dâu nhà mình làm một con hát chứ?

- Thôi đi, biết chị Yến và An Tông Lâm bằng mặt không bằng lòng, phỏng chừng hiện tại đều ở riêng rồi, để giữ cái danh nghĩa vợ chồng thôi.

Cậu còn tưởng rằng An Tông Lâm là người tốt hay sao? Sau lưng chị Yến thì ăn chơi đàng điếm, bồ nhí thì đổi không dưới mười lần rồi.

Trình Tam khó chịu nói.

Nghe qua thì gã một trăm phần trăm đứng về phía Trịnh Hiểu Yến, khá là có ý kiến đối với An Tông Lâm.

Mối quan hệ vợ chồng bằng mặt nhưng không bằng lòng tương tự như Trịnh Hiểu Yến và An Tông Lâm trong các nhà quyền quý có vô số. Duy trì danh nghĩa vợ chồng, chẳng qua là yêu cầu về chính trị mà thôi.

Mọi người đang ngồi ở đây, ai cũng chẳng lưu tâm.

Hồ Ngạn Bác lập tức nghiêm túc nói:

- Tam nhi, cậu đừng có rắc rối nữa. An Tông Lâm và Trịnh Hiểu Yến có phải ở riêng rồi hay không, có phải bằng mặt không bằng lòng hay không, chẳng có liên quan gì đến cậu cả. Cậu cũng không nên đi trêu chọc Trịnh Hiểu Yến, bằng không, chịu không nổi đâu.

Trình Sơn vẻ mặt oan ức, nói:

- Không phải chứ, trong mắt cậu tôi là người như thế à? Đừng có tưởng rằng loại đàn bà nào tôi cũng cần. Ai được, ai không được trong lòng tôi đều biết rõ.

Hồ Ngạn Bác liền gật gật đầu, nói:

- Như vậy là tốt. Cái này tôi cũng là nhắc nhở cậu thôi, An Tông Lâm không dễ động vào, Trịnh Hiểu Yến còn khó động vào hơn. Nếu động vào rồi, thì phiền phức to đấy.

Ai ngờ Hồ Ngạn Bác nói chưa dứt lời, Trình Sơn lại lộ ra sắc mặt mê đắm ‘vô sỉ’, cười hì hì nói:

- Đừng có nói vậy chứ, chị Hiểu Yến cũng không phải dạng như vậy. Dáng người kia, thật là tuyệt biết bao. Công ty điện ảnh và truyền hình chúng ta có biết bao nhiêu mỹ nữ, có mấy ai sánh được với chị ấy. Tay An Tông Lâm này chả biết có vấn đề gì không mà bỏ rơi một cô vợ như vậy, để đi với đám bồ nhí…

Đám Lưu Vĩ Hồng Hồ Ngạn Bác không khỏi ngơ ngác nhìn nhau.

Cái này gọi là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!

Muốn Trình Sơn khi nói đến mỹ nữ mà không say mê, thì còn khó hơn cả đạt giải quán quân bóng đá thế giới nữa.

Thằng nhóc này trời sinh ra đã là một kẻ háo sắc.

Lưu Vĩ Hồng bất đắc dĩ nói:

- Tam nhi, đây là gia sự của nhà người ta.

- Tôi biết tôi biết, tôi cũng chỉ là bênh vực chị Hiểu Yến thôi mà. Nếu đổi là tôi lấy cô ấy, tôi bảo đảm mỗi ngày đều thương yêu cô ấy, còn những cô gái khác thì tôi chẳng thèm nhìn…

Trình Sơn liên thanh nói

Nói chưa dứt lời, trong phòng liền vang lên tiếng cười “long trời lở đất”. Mặc cho ai nói những lời này, đều có ba phần có thể tin, còn Trình Sơn thì không. Đây không phải làm nhục chỉ số thông minh của đám Nhị ca sao?

- Cậu cứ bốc phét nữa đi.

Nhị ca không kìm nổi gõ cho gã một cái.

Cậu tưởng cậu là Trần Quán Hi à!

Những lời này thiếu chút nữa thì được thốt ra.

Trình Sơn vuốt đầu, cũng cười ha hả, quả thực vô sỉ tới cực điểm.

- Được rồi, đừng có bậy bạ nữa. Ngày kia, cậu hẹn Trịnh Hiểu Yến cho tôi nhé, để tôi nói chuyện với cô ấy. Nói không chừng còn có thể kiếm được tiền, chuyện này coi như là có cách giải quyết rồi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói.

- Được, cứ vậy đi. Tuy nhiên, Nhị Ca, tôi nói trước, là tôi đi hẹn trước cho anh, không biết Hiểu Yến có thời gian hay không, cô ấy cũng là người rất bận rộn mà. Nếu nhất định là ngày kia, thì cũng chưa chắc.

Vừa nói đến chuyện chính thì Trình Sơn cũng nghiêm túc hẳn lên.

Nói ra, Trịnh Hiểu Yến cũng khá nổi danh trong đám con ông cháu cha ở thủ đô. ‘Uy vọng’ đương nhiên chưa bằng được ba vị “Nhị ca”, nhưng cũng không phải là người muốn mời là mời được. Dù sao đây cũng là đi nhờ người ta, nên cũng phải theo quy tắc của người ta.

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu: - Có thể. Mấy ngày nữa tôi vẫn chưa đi, Lưu Bình đến bàn bạc chút việc. Cậu cứ đi hẹn trước đi.

Trình Sơn nói:

- Nhị Ca, vậy, bây giờ đi ra ngoài mát xa chút đi? Phỏng chừng mọi người rượu cũng đủ rồi, thư giãn một chút đi.

- Được, vậy đi thư giãn một chút.

Thế là mấy người đứng dậy, ra phòng nhỏ, phòng riêng bên ngoài, đã sắp xếp gọn gàng, chỉ có Đào Tiếu Bình và Liễu Như Yên, những người khác đều không thấy bóng dáng.

Trình tam hỏi:

- Bọn họ đâu rồi?

Đào Tiếu Bình vội vàng đáp:

- Đám Vệ Đạo đi khiêu vũ rồi.

- Ha ha, vậy mấy người cũng đi khiêu vũ đi, mấy người chúng tôi sẽ đi mát xa với Nhị Ca.

Trình Sơn vung tay lên, rất có khí phách nói. Trong đám diễn viên ở đây, Trình tam gia uy vọng khá cao .

Liễu Như Yên hoan hô một tiếng, bước lên hôn môi Trình Sơn một cái, vui vẻ đi ra. Liễu Như Yên nổi tiếng này, trên thực tế vẫn còn là một cô bé.

Đào Tiếu Bình lại chần chừ, không đi.

Lưu Vĩ Hồng thấy cô hai má đỏ ửng, dường như là vì rượu, liền nói:

- Tiếu Bình, nếu em không muốn đi khiêu vũ, thì em đi nghỉ ngơi đi. Đêm nay, anh phải quay về nhà khách Kinh tây.

Những lời này, cũng phải nhắn nhủ một chút. Không phải là nói cho Đào Tiếu Bình nghe, mà là nói cho đám Hồ Ngạn Bác Trình Sơn nghe. Trước mặt mọi người, Đào Tiếu Bình vẫn phải là người đàn bà của hắn. Nếu bị lộ ra, đối với Lưu Vĩ Hồng thì chẳng vấn đề gì, nhưng đối với Đào Tiếu Bình thì ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Đào Tiếu Bình trong mắt hiện lên vẻ cảm kích, ngoan ngoãn đi qua. Tuy nhiên lúc xoay người lại, trên mặt dường như lộ vẻ gì đó hơi thất vọng.

Thấy dáng Đào Tiếu Bình lượn qua, Trình Sơn lại vô sỉ mỉm cười, hạ giọng nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Nhị Ca, thật sự là có bản lĩnh.

- Tam Nhi, có ý gì vậy?

Lưu Vĩ Hồng có chút không hiểu, không biết chính mình lại có bản lĩnh ở đâu ra nữa rồi?

- Haha! Nhị Ca, trước mặt an hem trong nhà cả, anh đừng có giả vờ nữa. Khả năng chính anh cũng không biết, Tình Nhi và Tiếu Bình trở thành bạn tốt, thường xuyên ở cùng nhau thì thầm to nhỏ. Cái này thật là lợi hại, anh dạy dỗ thế nào vậy?

Vẻ mặt Trình Sơn hiện lên vẻ ngưỡng mộ .

Tình cảm chính là chuyện như vậy.

Lưu Nhị Ca thật sự là có chút dở khóc dở cười, hết đường chối cãi.

Trong cảm nhận chung của đám người kia, đều coi Tình Nhi và Đào Tiếu Bình là người phụ nữ của Nhị Ca, hai “ngoại phòng” này quan hệ thân mật như vậy, quả thật là có bản lĩnh.