Quan Gia
Chương 715 : Chủ tịch thị xã Lưu cũng không phải chính nhân quân tử
Ngày đăng: 01:29 20/04/20
Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 715: Chủ tịch thị xã Lưu cũng không phải chính nhân quân tử
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Hai người đã triển khai tư thế thi đấu trên đài.
Trịnh Hiểu Yến nghiêm túc triển khai tư thế, hơi khom người, bày ra thức đầu tiên của Judo. Lưu Vĩ Hồng vẫn còn đứng đó, dáng vẻ lười biếng.
Vật lộn với một cô gái, Lưu Vĩ Hồng quả là cũng miễn cưỡng mà làm.
Ánh mắt Trịnh Hiểu Yến lại càng lộ ra vẻ hưng phấn. Đừng nói gì khác, chỉ riêng cơ thể của Lưu Vĩ Hồng cũng đã đủ gợi lên “dục vọng” của cô, được chính thức quấn quýt với một người vạm vỡ như thế, chỉ cần nghĩ đến đã khiến người ta hưng phấn không ngừng.
Đây không phải luyện tập bình thường.
Trịnh Hiểu Yến rất muốn biết, cao thủ Judo ngũ đẳng rốt cuộc có trình độ thế nào khi chiến đấu thực tế. Dựa vào thân phận đại tiểu thư nhà họ Trịnh như cô, bình thường cũng không có cơ hội thật sự động thủ với người khác.
“Hắc!”
Nhảy nhót được vài cái, rốt cuộc Trịnh Hiểu Yến không nhẫn nại nổi, thăm dò bước lên trước, đưa tay xé áo Lưu Vĩ Hồng, vì lúc này Lưu Vĩ Hồng không mặc y phục Judo nên cũng chỉ có thể chấp nhận.
Lập tức Trịnh Hiểu Yến thấy hoa mắt, cổ tay đau đớn, cổ tay thon nhỏ đã bị bàn tay to như kìm sắt của Lưu Vĩ Hồng nắm chặt lấy.
- Này, sao lại nắm tay tôi?
Lần này Trịnh Hiểu Yến chưa lường trước, tránh không được, chỉ như chuồn chuốn bám cột đá, hổn hển kêu la, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp đã đỏ bừng.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Không phải chúng ta đã nói là vật tự do sao? Đâu có quy định không cho nắm tay?
Trịnh Hiểu Yến không khỏi nghẹn lời, lập tức gào lên, thẹn quá hóa giận nói:
- Anh giữ tay tôi thì còn đánh đấm gì nữa?
- Cao thủ Judo ngũ đẳng?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, lắc lắc đầu, lập tức buông cổ tay cô ra, nhưng trên mặt lại đầy vẻ trêu chọc, khiến cho Trịnh tiểu thư bực bội vô cùng.
- Làm lại nào!
Đại tiểu thư Trịnh phẫn nộ kêu lên, lại vọt về phía Lưu Vĩ Hồng.
Kết quả cũng thế.
Thấy hoa mắt, hai cánh tay lại bị Lưu Vĩ Hồng nắm chặt, toàn thân đen tuyền của Trịnh Hiểu Yến đứng sát mặt Lưu Vĩ Hồng, khuôn ngực hổn hển phập phồng, tỏ vẻ hận không thể cắn Lưu Vĩ Hồng một miếng.
- Sao anh cứ gây sự hoài vậy?
Đại tiểu thư Trịnh lần này quả là giận dữ thật sự.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bắt cũng là một loại vật tự do. Lúc trước trong đội võ thuật, tôi có một người thầy là cao thủ nắm bắt rất giỏi.
Lúc nói những lời này, ánh mắt hắn cũng đi chếch qua một chút. Toàn thân Trịnh Hiểu Yến dán vào người hắn, từ trên nhìn xuống, chiếc áo bó sát màu đen làm lộ ra bộ ngực trắng nõn, gần như thu hết tầm mắt. Cho dù Lưu Nhị Ca cũng không phải chính nhân quân tử gì, nhưng trước mặt bao người, cũng không thể có biểu hiện háo sắc quá mức.
- Anh, anh luôn giữ lấy tay tôi, chúng ta sao đánh được nữa?
Trịnh Hiểu Yến kêu lên.
- Vốn không nên đánh mà, tôi thấy hay là thôi đi. Tiểu quỷ ấy lừa cô rồi. Cao thủ Judo ngũ đẳng? Ha ha…
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng lắc đầu, buông hai tay cô ra, xoay người bước xuống đài.
Trịnh Hiểu Yến giận dữ, từ sau nhảy vọt tới.
Trình Sơn vẫn đang nhìn cười hì hì, không kìm nổi, kêu lên:
- Nhị Ca, cẩn thận.
Nói thì chậm nhưng việc xảy ra rất nhanh. Lưu Vĩ Hồng thấy cạnh mình chợt lóe lên, lập tức vươn tay ra, Trịnh Hiểu Yến thét lên một tiếng kinh hãi, cả người đã bị Lưu Vĩ Hồng ôm vào lòng, đôi mông đầy đặn đang áp sát vào thân dưới của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Đừng làm loạn, nếu lộn xộn tôi sẽ bỏ cô lại đấy.
Nói xong, nơi không ai biết của Lưu Vĩ Hồng lại nhích tới phía trước một chút.
Đại tiểu thư Trịnh nhất thời mặt mày đỏ lựng, vốn muốn giãy dụa nhưng lại không dám động. Ai biết Chủ tịch thị xã Lưu luôn ra vẻ đạo mạo này cũng toàn nghĩ chuyện xấu.
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, buông Trịnh Hiểu Yến ra, đi nhanh xuống đài thi đấu.
Tất cả mọi người đang xem đều trợn mắt há mồm.
Trình Sơn liền mười phần đắc ý nói với Tiểu Hoàng:
- Thấy rồi chứ? Đó mới gọi là cao thủ. Judo của mấy người là do mấy thằng nhóc đó lừa gạt thôi.
Sắc mặt Tiểu Hoàng lúc đỏ lúc trắng, không nói nên lời.
Trận tỉ thí này hoàn toàn không cân xứng, đôi bên không cùng đẳng cấp với nhau. Nếu là thật, sao mới ba chiêu mà đại tiểu thư họ Trịnh đã sớm nằm úp sấp như vậy?
Judo này đâu phải để chiến đấu!
Trận đấu kết thúc rồi!
Xem tư thế này, cho dù Lưu Vĩ Hồng không thi triển cầm nã thủ, chỉ bằng thân thể cao lớn, Trịnh Hiểu Yến đã không có cách nào bắt được hắn. Trình độ Judo của cô cao đến đâu, cũng phải động vào người ta mới được chứ.
Bốn mươi tám kg với hơn tám mươi kg, sao có thể so sánh được chứ!
Lúc Lưu Vĩ Hồng lên đài, tất cả mọi người đều “xùy” hắn, đến giờ xuống đài, mấy thanh niên nam nữ đều lộ vẻ kính sợ, tự giác nhường đường.
Lưu Vĩ Hồng nhìn ngược lại phía đài thi đấu nói:
- Nào, Linh Linh, đừng náo loạn nữa, đi thôi, tôi mời cô đi ăn khuya.
Trước khi ra tay thì luôn mồn kêu người ta là cô Trịnh, hiện giờ nắm cũng đã nắm rồi, ôm cũng đã ôm rồi, lại còn kêu là Chủ nhiệm Trịnh thì quả là thiếu suy nghĩ. Nhưng nói ra hai từ “Linh Linh” thật giống người anh trai nghiêm khắc răn dạy cô em gái nghịch ngợm, khiến Trịnh đại tiểu thư rất không vui.
Nhưng Trịnh đại tiểu thư vẫn ngoan ngoãn xuống đài, mặc chiếc áo gió màu bạc bao lấy thân mình, đi theo Lưu Vĩ Hồng ra khỏi võ đường Judo.
Chỉ cần Lưu Vĩ Hồng thắng, hắn muốn sao được vậy.
Lời này cô đã nói ra, quyết không thể nuốt lời.
- Này, Lưu Vĩ Hồng, tôi lớn hơn anh, không câu chấp, nhưng thế nào cũng phải gọi một tiếng chị Thanh Linh chứ!
Đi bên cạnh Lưu Vĩ Hồng, Trịnh đại tiểu thư rất không hài lòng nói.
Xem ra Trịnh đại tiểu thư thật sự tức giận, không thèm gọi “Nhị thiếu gia” mà kêu thẳng tên rồi.
Lưu Vĩ Hồng không ngừng bước, thản nhiên nói:
- Cô thích người khác gọi bằng chị sao?
- Thích, đây là lễ phép cơ bản mà, hiểu không?
- Không hiểu!
Lưu Vĩ Hồng dứt khoát đáp.
Trịnh đại tiểu thư bị chọc tức đến mắt trợn trắng.
Đến giờ mới phát hiện, vị Chủ tịch thị xã Lưu này, nhân tài lừng lẫy mới xuất hiện của nhà họ Lưu, thật ra cũng là đồ man di mọi rợ, luôn làm người ta tức chết.
- Được, anh thích sao thì gọi vậy, ai kêu anh thắng chứ! nguồn
Trịnh đại tiểu thư đành phải tìm thang tự mình leo xuống.
Câu lạc bộ thể hình trang bị rất đầy đủ, có nhà ăn riêng biệt và quán cà phê, có cả quán ăn Nhật Bản. Trịnh Hiểu Yến dẫn Lưu Vĩ Hồng đến quán cà phê, cô vừa ăn cơm xong, không ăn khuya nữa, chỉ uống chút cà phê.
Đến nửa đường, Trình Sơn muốn chuồn nên cười hì hì nói:
- Nhị ca, Linh tỷ, hai người nói chuyện nghiêm túc, em không làm phiền nữa, từ từ nói nha..
Điều này cũng đúng thôi, Trình tam công tử không chút hứng thú với việc nghiêm túc của Chủ tịch Lưu.
Lưu Vĩ Hồng tự nhiên cũng không giữ y.
- Anh nói đi, muốn tôi hỗ trợ gì?
Vừa vào quán cà phê, cô Trịnh dũng mãnh vừa rồi lại thay đổi bộ dáng, bưng ly cà phê rất tao nhã, nhấp một ngụm, ngón út được sơn cẩn thận khẽ nhếch lên, giống hệt một vị phu nhân.
Tính cách của người phụ nữ này thật sự có chút thú vị.
- Thế này, tôi đang công tác ở thị xã hạo Dương tỉnh Sở Nam, dự định sửa một con đường…
Lưu Vĩ Hồng nói rõ sự việc một cách ngắn gọn, đơn giản.
Hai hàng chân mày của Trịnh Hiểu Yến khẽ nhíu lại, nói:
- Nhị thiếu gia, chuyện này hẳn là chuyện của tỉnh các anh, hay ít nhất cũng là chuyện của Địa khu.
Nói việc nghiêm túc, đầu óc Trịnh Hiểu Yến rất nhạy bén.
- Như nhau cả. Dù sao con đường này nằm trong thị xã Hạo Dương của chúng tôi cũng ba mươi mấy km, dự toán tối thiểu phải vài trăm triệu, trên bộ nếu có thể ủng hộ tài chính cho chúng tôi một ít thì áp lực của chúng tôi cũng nhỏ hơn nhiều.
Trịnh Hiểu Yến mỉm cười, thoáng liếc Lưu Vĩ Hồng một cái, nói:
- Nhị thiếu gia, lòng ham muốn của anh cũng thật không nhỏ. Hạo Dương là một thị xã mà. Thị xã phải tự lo tài chính sửa đường cao tốc là lần đầu tôi nghe nói. Anh còn lì lợm hơn cả bọn họ.
“Bọn họ” ấy, Lưu Vĩ Hồng cũng biết cô muốn ám chỉ ai. Hiện giờ các công tử đời thứ ba trong các gia đình cách mạng tuy không nhiều, tổng cộng có vài vị, trong đám người đó, Lưu Vĩ Hồng là trẻ tuổi nhất.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Làm đường là điều kiện tiên quyết để phát triển kinh tế. Nếu con đường này sớm muộn gì cũng phải sửa thì nên sửa sớm.
Trịnh Hiểu Yến hơi trầm ngâm, hỏi:
- Anh tính toán Bộ phải cấp cho anh bao nhiêu?
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tôi muốn là được sao? Theo ý của tôi, hơn một trăm triệu, nếu Bộ chuyển xuống, tôi sẽ bớt lo.
Trịnh Hiểu Yến liền lườm hắn một cái, nói:
- Điều anh nghĩ đến cũng khá hay. Nói thật với anh, chỗ ba tôi giờ cũng nghèo rớt mùng tơi. Tài chính do Trung ương rót xuống, hàng năm thu không đủ chi, dựa vào phát hành tín phiếu nhà nước chống đỡ, dẫn đến việc tiền trong Bộ đã ít càng ít hơn. Nhiều hơn thì anh đừng nghĩ đến, ba đến năm triệu thì còn có thể cho anh.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Ba đến năm triệu, cô cũng keo kiệt quá đấy! Dù chỗ cô có nghèo, nhưng cũng không đến mức mười hay hai mươi triệu cũng không có nổi.
- Mười hay hai mươi triệu là có, nhiều hơn cũng có. Nhưng cũng không thể cho hết một mình anh? Nói thật, trước đó hiếm khi Bộ trực tiếp cấp tài chính ột thị xã. Cho dù tôi có nói giúp anh cũng phải có tư cách, bằng không thì không dễ làm.
Giờ khắc này có thể cô Trịnh đã nhìn thấy rất rõ ràng rồi.
Lưu Vĩ Hồng nói:
- Chuyện này cô cứ yên tâm, tôi sẽ làm báo cáo gửi lên. Chỉ cần cô Trịnh chắc chắn cấp tiền, tôi có thể tìm được mấy mươi lý do…
Trịnh Hiểu Yến không kìm nổi bật cười khanh khách, nói:
- Điều đó đương nhiên, lấy lý do đổi tiền, mọi việc đều tốt. Vậy đi, tôi sẽ cố hết sức tranh thủ cho anh, được bao nhiêu hiện tại tôi không dám cam đoan, chỉ có thể nói là hết sức.
Lưu Vĩ Hồng nâng tách cà phê lên:
- Cảm tạ, Linh tỷ, lấy cà phê thay rượu, kính chị một ly.
Trịnh Hiểu Yến đưa đôi mắt long lanh nhìn hắn, như cười như không nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu, anh có thật lòng không đấy? Mấy triệu này mua một tiếng Linh tỷ, thật không dễ dàng nha.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Mấy triệu mua một tiếng Linh tỷ, tôi còn cảm thấy quá rẻ.
- Được rồi, tôi biết vợ anh rất giàu, đừng khoe khoang trước mặt tôi, bằng không tôi sẽ ghen tị đấy.
Lưu Vĩ Hồng không biết nói gì một lúc.
Ngay cả ghen tị cũng có thể nói ra, có thích hợp không?