Quan Gia
Chương 722 : Nhờ vả
Ngày đăng: 01:29 20/04/20
Quan Gia
Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
-----oo0oo-----
Chương 722: Nhờ vả
Nhóm dịch: PQT
Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu
Về sự ngưỡng mộ của Đường chủ tịch đối với Lưu Vĩ Hồng thì không cần phải nói nữa, đôi mắt to long lanh thoáng liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, thể hiện tình yêu như thế nào đi nữa thì cũng khó có thể che giấu được.
Vĩ Hồng là như vậy, hầu như bất kể vấn đề gì khó nhưng khi đã qua đầu óc hắn thì đều trở nên dễ dàng hơn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đường Chủ tịch đến rất đúng lúc, tôi cũng đang muốn đi tìm cô.
Những lời nói này làm cho Đường chủ tịch thấy ngạc nhiên.
Không phải tối hôm qua vẫn còn qua đêm trên giường của mình sao? Tại sao hôm nay lại nói vừa lúc có việc muốn tìm mình nữa? Lại còn nói ra trước mặt bao nhiêu người.
Cũng may là hiện giờ không phải là Đường Thu Diệp của trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong năm đó, cho nên bản lĩnh rất cao
- Như thế này đi, Tổng giám đốc Trương, tôi mượn văn phòng của anh một lúc, mở một cuộc họp nhỏ, như thế có được không?
Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng sang nói với Trương Quốc Khánh. Đây cũng là đặc điểm của Lưu Vĩ Hồng, thị sát công việc thích làm việc tại hiện trường.
Trương Quốc Khánh cười nói:
- Rất hân hạnh. Mời Chủ tịch thị xã Lưu, Phó chủ tịch thị xã Phiền, Đường Chủ tịch.
Dù công trình giai đoạn thứ nhất của khu thương mại có thể lập tức đi vào sử dụng nhưng bọn Trương Quốc Khánh tạm thời vẫn ở văn phòng tạm thời, đó là những phòng trệt nhỏ. Nhưng văn phòng của Trương Quốc Khánh diện tích rất lớn, trang trí nội thất bên trong cũng không tồi, có dáng dấp của ông chủ lớn.
Lập tức mọi người ngồi vây quanh bàn họp.
Văn phòng Tổng giám đốc, vốn có tác dụng là một phòng họp nhỏ, có sắp xếp một cái bàn họp nhỏ và bảy, tám cái ghế. Tạm thời lại thêm ba, bốn cái ghế vào, cơ bản thì có thể đủ dùng.
Tất cả mọi người đều nhìn Chủ tịch thị xã Lưu ở vị trí chủ tịch, không biết có chỉ thị nào mời nhất.
- Ha ha, cuộc họp này chúng ta bàn bạc một chút về vấn đề quỹ hỗ trợ cho các xí nghiệp vừa và nhỏ. Tổng giám đốc Trương, về việc này lần trước tôi có nói qua với anh một lần rồi, trước mắt Công ty TNHH Thương Mại Hoa Nguyên là doanh nghiệp tư nhân lớn nhất ở Hạo Dương chúng ta, thế lực tài chính hùng hậu nhất, nên muốn mời anh giơ cao ngọn cờ này. Các anh có sức kêu gọi nhất.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói với Trương Quốc Khánh.
Trương Quốc Khánh liền gật đầu, cười nói:
- Chủ tịch thị xã Lưu yên tâm, việc quỹ hỗ trợ lần này, chúng tôi nhất định ủng hộ.
Xem ra, Trương Quốc Khánh cũng có chút bất đắc dĩ. Cái vị Chủ tịch thị xã Lưu này thật đúng là người tận dụng mọi thứ, bất cứ việc gì, bất cứ người nào, luôn muốn tìm cách lợi dụng đến cùng, khai quật tất cả những tiềm năng.
Trương Quốc Khánh vốn dĩ không nghĩ nhiều đến việc quỹ hỗ trợ, y thấy được sự rủi ro của quỹ hỗ trợ này. Tuy nhiên Lưu Vĩ Hồng không yêu cầu khu thương mại Hoa Nguyên đầu tư vào quá nhiều tiền, cũng chỉ cần móc ra khoảng một, hai triệu, chủ yếu là mượn danh tiếng của khu thương mại Hoa Nguyên.
Xí nghiệp dân dụng có khả năng đầu tư một triệu rưỡi, giai đoạn hiện nay toàn bộ Địa khu Hạo Dương không có cửa hàng nào khác. Quỹ hỗ trợ các doanh nghiệp vừa và nhỏ đã có khu thương mại Hoa Nguyên dẫn đầu nên sức kêu gọi là vô cùng lớn, rất nhanh chóng thì sẽ hội tụ được một đám hội viên.
Chỉ có hơn một triệu đối với khu thương mại Hoa Nguyên mà nói không phải là con số lớn, nhưng nếu như quỹ hỗ trợ xảy ra sự vụ gì thì phiền phức cũng không ít, Trương Quốc Khánh cũng không muốn rước thêm chuyện một chút nào. Nhưng Lưu Vĩ Hồng có “chỉ thị” rõ ràng, Trương Quốc Khánh cũng không tiện từ chối. Mối quan hệ của Chủ tịch thị xã Lưu và Vương Nhị thiếu gia, ông ta cũng chỉ mơ hồ biết một ít.
Dù sao mình cũng chỉ là người làm thuê chho Vương Nhị thiếu gia, nên cũng không được đắc tội với bạn của Vương Nhị thiếu gia.
- Văn kiện ủng hộ phát triển các xí nghiệp vừa và nhỏ và các xí nghiệp thị trấn của Ủy ban nhân dân thị xã, trước đó không lâu cũng đã thảo luận qua tại hội nghị thường vụ Ủy ban nhân dân thị xã rồi, trong đó điểm quan trọng là thành lập quỹ hỗ trợ. Cái quỹ hỗ trợ này phải ngay lập tức được thành lập, vì rất nhiều xí nghiệp thiếu tài chính phát triển. Thủ tục cho vay của ngân hàng bây giờ rất nghiêm, nếu như chỉ đơn thuần dựa vào gom góp tài chính từ ngân hàng thì khó khăn rất lớn. Hôm nay chúng ta ở đây đơn giản thảo luận ra một chương trình. Ý kiến cá nhân tôi thấy, quỹ hỗ trợ này cần phải lấy khu thương mại Hoa Nguyên và Công ty Đường Nhân dẫn đầu, Tổng giám đốc Trương, Đường chủ tịch, hai vị sẽ không có ý kiến gì chứ?
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói, giống như hắn đang đem một cái bánh thật to nện lên đầu Tổng giám đốc Trương và Chủ tịch Đường. Chính là sự việc rất tốt.
Trương Quốc Khánh không khỏi giấu trong lòng tiếng “ai thán”.
Người này quả nhiên là không thể làm quan, khi vừa làm quan thì lối suy nghĩ liền khác hẳn người thường, da mặt cũng càng ngày càng dày, rõ ràng là khiến cho người ta phải bỏ tiền, bỏ sức làm việc cho hắn, nghe lại có vẻ như nhận của hắn một ân huệ lớn.
Không đợi cho Tổng giám đốc Trương biểu thị thái độ, Đường chủ tịch hầu như không chút do dự nói:
- Tôi không có ý kiến gì, Chủ tịch thị xã nói như thế nào tôi làm như thế đó!
Đây chính là thái độ thường thấy ở Đường Thu Diệp, bất kể Lưu Vĩ Hồng bảo cô làm gì, cô đều không hề do dự, càng không phản đối ý kiến.
Vô tình, Đường chủ tịch cũng nện cho Tổng giám đốc Trương một cái. Nữ đồng chí người ta đã không do dự nhận lời, Tổng giám đốc Trương làm sao có thể trơ mặt không hợp tác?
Trách nào Lưu Vĩ Hồng muốn tạm thời trong phòng làm việc của y để mở cuộc họp, thì ra là tìm cách “ nhờ vả” vô cùng hiệu lực này.
Trương Quốc Khánh đành phải theo và biểu thị thái độ nói:
- Nếu Đường chủ tịch hào phóng như vậy, thì khu thương mại Hoa Nguyên chúng tôi cũng phải theo thôi.
- Được, tôi đại diện cho Ủy ban nhân dân thị xã và toàn bộ xí nghiệp vừa và nhỏ trong toàn thị xã chân thành cảm ơn hai vị. Những vấn đề liên quan đến quỹ hỗ trợ này, phương án bước đầu là như thế này. Thứ nhất là chuẩn bị vốn tiền mặt, Ủy ban nhân dân thị xã sẽ chi ba triệu làm tài chính cơ bản. Khoản tài chính khác do các đơn vị hội viên thu thập. Đầu tư trên một trăm nghìn nhân dân tệ thì có thể trở thành hội viên quỹ hỗ trợ...
- Tôi đầu tư năm trăm nghìn!
Lưu Vĩ Hồng còn chưa nói xong, Đường chủ tịch lại khẩn cấp tỏ thái độ.
Mọi người tham dự cuộc họp trên mặt đều thể hiện nét mỉm cười.
Xem ra, Đường chủ tịch như ngày hôm này dù đã đạt được thành tích lớn, cũng là một nhân vật có máu mặt trong giới doanh nghiệp tư nhân, ủy viên thường vụ Mặt trận Tổ quốc thị xã, dù sao cũng là lần đầu tiên tham dự cuộc họp do Chủ tịch thị xã chủ trì, không hiểu rõ “quy tắc” như vậy, không biết tính toán đến phát ngôn của Chủ tịch thị xã mà có những hành vi bất lịch sự. Nhưng Đường chủ tịch thầm nghĩ là phải hết sức ủng hộ Chủ tịch thị xã Lưu, trong khoảng thời gian ngắn làm sao có thể quan tâm đến những việc khác nữa chứ?
Tất nhiên, Đường chủ tịch là nữ đồng chí, lại ủng hộ công ích nhiệt tình, mọi người cũng không trách cứ gì cô ta, chỉ là tươi cười thiện ý.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, tán thưởng nói:
- Đường Chủ tịch hết lòng vì việc công, thật đáng để chúng ta học tập.
Khi nói những lời này, trong lòng Chủ tịch thị xã Lưu cũng có chút giật mình. Hắn cũng chưa từng hỏi Đường Thu Diệp những việc có liên quan đến “tài sản chúng ta”, không ngờ sau mấy năm Đường Thu Diệp đã trở thành người có nhiều tiền như vậy. Liền lúc có thể mua hai mươi cửa hàng còn không đủ, còn muốn mua thêm, bây giờ liền lúc lại “ra giá” năm trăm nghìn, quả thật là hào phóng.
Người phụ nữ giàu có!
Xem ra đêm nay là cơ hội tốt để hỏi Thu Diệp của chúng ta xem tại sao lại trở nên bản lĩnh như vậy?
Tuy nhiên Trương Quốc Khánh nghe những lời này, tự nhiên lại có cảm giác khác, hai vị này đúng là kẻ xướng người họa, vừa đấm vừa xoa, trực tiếp dồn Tổng giám đốc Trương đến bước đường cùng.
“ Nhờ vả” lần này quả thật là thành công.
Nữ chủ tịch “Dân bản xứ” của địa phương chỉ cần nói ra thì đã là năm trăm nghìn, một ông chủ lớn từ đất thủ đô quyền quý đến, là người giàu có, Tổng giám đốc Trương cũng không thể đưa ra số tiền ít hơn Đường Thu Diệp được, bèn cười nói:
- Đường Chủ tịch đối với việc ủng hộ chính sách của Ủy ban nhân dân thị xã thật sự là hết lòng hết sức.
Phải nói, Trương Quốc Khánh cũng không có ý tức giận, vẫn duy trì tốt phong độ. Dù sao khu thương mại Hoa Nguyên cũng không phải là tài sản của y, trước khi rời Bắc Kinh, Vương Nhị thiếu gia có dặn y, đến Hạo Dương nhất định phải làm việc dựa theo ý chí của Lưu Vĩ Hồng, không cần phải nhiều lời, Lưu Vĩ Hồng cũng là một người rất trượng nghĩa, không nên chống đối lại hắn.
Năm trăm nghìn cũng tốt, một triệu cũng tốt, đối với Công ty TNHH thương mại Hoa Nguyên mà nói, cũng không phải là con số lớn. Dựa vào tình hình doanh thu của công trình giai đoạn thứ nhất này, dự toán ban đầu căn bản không dùng nhiều như vậy, số tiền thu được từ công trình giai đoạn thứ nhất hoàn toàn có thể đổi thành một bộ phận dự toán tài chính. Chỉ có điều Lưu Vĩ Hồng quá mức chú trọng đến quỹ hỗ trợ này khiến cho Trương Quốc Khánh cũng thấy hơi buồn cười, đồng thời cũng có chút ngao ngán.
Lưu Vĩ Hồng vì sự phát triển của thị xã Hạo Dương, quả nhiên là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào .
Trương Quốc Khánh có thể coi là người đi nhiều biết rộng, nhưng cán bộ giống Lưu Vĩ Hồng như thế nà trước kia thực sự vẫn chưa từng gặp qua.
Đường Thu Diệp cười hì hì nói:
- Tổng giám đốc trương, Ủy ban nhân dân thị xã thật lòng vì quần chúng làm việc, chúng ta đương nhiên phải hết sức ủng hộ rồi. Không có Ủy ban nhân dân thị xã như vậy, không có Chủ tịch thị xã tốt như vậy, những người làm kinh doanh như chúng ta cũng không thể sống tốt qua ngày, phải không?
Những người đi theo Lưu Vĩ Hồng lại càng cười to, Đường Thu Diệp không hổ danh là người phụ nữ mạnh nhất thị xã Hạo Dương, nữ đại gia, nói thao thao bất tuyệt, dự doán rằng Chủ tịch thị xã Lưu nghe những lời này xong, cũng thấy mát lòng mát dạ. Chủ tịch thị xã Lưu lại chí công vô tư, những lời nịnh hót tất nhiên rất thích nghe, huống chi lại là những lời nịnh hót từ một nữ chủ tịch trẻ đẹp như vậy.
- Đường Chủ tịch nói đúng. Nếu như vậy, Công ty Hoa Nguyên của chúng tôi góp hai triệu tiền mặt. Xem như là báo đáp sự ủng hộ của Ủy ban nhân dân thị xã Hạo Dương và Chủ tịch thị xã Lưu đối với chúng tôi.
Trương Quốc Khánh cười nói một "Giá trên trời". Nói thế nào đi nữa cũng không thể tính toán quá, nếu không Vương Nhị thiếu gia quá mất mặt rồi.
Trong phòng làm việc bỗng vang lên một tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Lưu Vĩ Hồng tán thưởng nói:
- Tổng giám đốc Trương quả nhiên hào phóng, không hổ là một ông chủ lớn đến từ thủ đô, khâm phục, khâm phục!
Phiền Quốc Sinh và đám người cười thầm.
Chỉ cần ai chịu bỏ tiền ra, Chủ tịch thị xã Lưu cũng không tiếc lời nịnh hót, giống như tất cả mọi người, cần tâng bốc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
- Được, có hai vị Tổng giám đốc Trương và Đường chủ tịch dẫn đầu, tôi muốn mọi người nhất định sẽ bắt tay vào giai đoạn hoạt động, về vốn tiền mặt này cũng không phải là vấn đề lớn nữa. Tranh thủ trước tết năm nay có thể tập trung được mười triệu trở lên, ngày mai bắt đầu chính thức công tác vận động, một số xí nghiệp vừa và nhỏ đang cần tài chính cấp bách có thể giải quyết khẩn cấp được rồi, cái này cũng không phải tồi các đồng chí ạ!
Lưu Vĩ Hồng hơi hưng phấn nói.
Mười triệu vốn tiền mặt có lẽ không phải là con số lớn, nhưng đối với các xí nghiệp nhỏ và vừa ở thị xã Hạo Dương mà nói, có lúc một, hai trăm nghìn đều vô cùng quan trọng, giống như trong lạnh giá được đưa than ấm đến. Một số xí nghiệp lớn nổi tiếng trước kia, thời gian này cũng đang khởi bước, tuy nhiên chỉ là các gia đình nhỏ làm mà thôi. Có thêm tài chính rót vào, nói không chừng những xí nghiệp này trở nên lớn mạnh, nên cần phải tiến hành trước.