Quan Gia

Chương 880 : Đừng giả vờ trước mặt tôi!

Ngày đăng: 01:31 20/04/20



Quan Gia

Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính



Chương 880: Đừng giả vờ trước mặt tôi!



Nhóm dịch: PQT

Nguồn: metruyen













Phút chốc, nhà máy phân hóa học đã bị hơn hai trăm cảnh sát công an vũ trang hạng nặng và chiến sĩ cảnh sát vũ trang bao vây, bày ra thế trận tấn công. Ngoài ra, các nhân viên võ trang bên ngoài lại tạo thêm một vòng vây lớn hơn nữa.



Tiết Bác Vũ cầm lấy loa công suất lớn, kêu gọi người trong ký túc xá đầu hàng, ra lệnh cho người bên trong buông vũ khí, hai tay ôm đầu bước ra.



Lưu Vĩ Hồng không vội vã đến hiện trường chỉ huy, ngược lại còn nhìn Chu Ái Phú để đánh giá anh ta. Lưu Vĩ Hồng cảm thấy khá có hứng thú với người thanh niên là quân nhân xuất ngũ không biết sợ hãi này. Người này có thể tổ chức cho người dân thôn Long Hoa nổi dậy, đối phó với mấy tên lưu manh, còn chiếm thế thượng phong, quả nhiên cũng khá có bản lĩnh.



Bị Lưu Vĩ Hồng nhìn chằm chằm như vậy, Chu Ái Phú cảm thấy khó chịu, phải lên tiếng. Anh ta cười ngây ngô vài tiếng rồi ngập ngừng nói:

- Cục…Cục trưởng Lưu…



Hiển nhiên Lưu Vĩ Hồng giải quyết cho các thôn dân, ý đối nghịch của Chu Ái Phú với hắn trước đây cũng đã mất đi.



Tâm trí vừa rồi dốc hết vào trận chiến của anh ta cũng đã dần trở về, tất nhiên anh ta có ý kính sợ đối với Cục trưởng Công an thành phố.



- Chu Ái Phú, gan của anh thật không nhỏ nha.



Lưu Vĩ Hồng khẽ nhếch miệng cười, thản nhiên nói.



- Chuyện này… Cục trưởng Lưu, tôi cũng hết cách rồi. Đám lưu manh kia hiếp người quá đáng, gần đây lại dùng dao chém người, Trưởng thôn chúng tôi cũng bị chúng chém bị thương…



Chu Ái Phú vội vàng giải thích.



Lưu Vĩ Hồng khẽ chau mày, hỏi:

- Bị thương bao nhiêu người? Người bệnh thì sao? Nằm ở đâu?



Chu Ái Phú nói:

- Bị thương đến hai mươi người. À, trong thôn chúng tôi chỉ có mười mấy người, còn lại là mấy tên lưu manh. Người trong thôn chúng tôi đã đưa đi bệnh viện rồi.



Lưu Vĩ Hồng lập tức chú ý đến, hỏi:

- Thương thế có nghiêm trọng không?



- Dạ, có đổ máu. Chủ tịch thôn bị chém một dao trên vai, có thể gãy cả xương.



Chu Ái Phú nói xong trên mặt lại lộ ra vẻ tức giận.



Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, hỏi:

- Vậy, hiện giờ trong ký túc xá này có bao nhiêu người?



Chu Ái Phú suy nghĩ cẩn thận một chút rồi nói:

- Đám lưu manh kia khoảng ba mươi mấy người, có thể trong ký túc xá còn có mấy nhân viên đang làm việc nữa.



- Vũ khí trang bị của đám lưu manh đó thì sao?



- Chủ yếu là dao, dao mổ heo, còn có mấy tên có súng kíp.



Lưu Vĩ Hồng bèn hỏi ngay:

- Có vũ khí nhái không?



Đây mới là chuyện hắn quan tâm. Dù sao, súng kíp bọn lưu manh tự chế sức sát thương còn hữu hạn, nhưng vũ khí nhái thì khác, lực sát thương rất mạnh. Nếu thật sự tấn công, có thể dẫn đến thương vong cho công an cảnh sát và chiến sĩ cảnh sát có vũ trang.



Chú Ái Phú biến sắc, lại cẩn thận suy nghĩ một lúc mới nói:

- Cục trưởng Lưu, hàng nhái thì tôi chưa nhìn thấy, cũng không biết chúng có hay không. Nhưng chúng tôi đánh với chúng hơn mười phút cũng không nhìn thấy chúng sử dụng vũ khí nhái, chỉ bắn súng kíp một lần. À, chính là loại đạn sắt, là súng hiệu cải tiến đó.



Lưu Vĩ Hồng khẽ vuốt cằm, hơi yên tâm, hỏi:

- Loại súng kíp này tầm bắn có xa lắm không? Lực sát thương thế nào?



Tuy đã biết súng kíp là trang bị tiêu chuẩn của đám lưu manh Cửu An, nhưng trước nay Lưu Vĩ Hồng chưa từng chứng kiến súng kíp tự chế này bắn ra. Vừa lúc hỏi đến Chu Ái Phú, anh ta là quân nhân xuất ngũ, đối với các kiến thức này cũng khá hiểu biết.



Chu Ái Phú nói:

- Tầm bắn rất gần, có lẽ không hơn mười mét. Trong vòng năm mét, lực sát thương rất mạnh. Đạn sắt, nếu bắn trúng chỗ hiểm, khả năng sẽ chết người. Nếu bắn trúng mặt, ít nhất cũng mặt mày vàng vọt. Phạm vi đạn sắt bao phủ, trong khoảng cách năm mét, đại khái có diện tích lớn thế này.



Nói xong, Chu Ái Phú đưa tay ra dấu một chút.



- Ừ, tôi biết rồi.

Hai hàng lông mày Lưu Vĩ Hồng nhíu lại, lúc sau nói:

- Chu Ái Phú, giờ anh dẫn người dân trong thôn rời đi ngay, nếu chẳng may xảy ra giao chiến, các anh ở đây sẽ rất nguy hiểm.



Có lẽ cảm nhận được thành ý của Lưu Vĩ Hồng, lần này Chu Ái Phú không chần chừ nữa, lại không nói thêm bất cứ điều gì, liên tục gật đầu, nói:

- Được, Cục trưởng Lưu, tôi nghe lời anh, lập tức đi ngay.



Lưu Vĩ Hồng nói:

- Chu Ái Phú, sau khi bắt mấy tên lưu manh này rồi, anh và mấy người cầm đầu phải ra tự thú, tranh thủ để được khoan hồng. Bằng không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.



Sắc mặt Chu Ái Phú liền nặng trĩu, nhìn Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi gật đầu nói:

- Cục trưởng Lưu, anh là lãnh đạo tốt, tôi nghe lời anh. Anh yên tâm, chỉ cần anh thật lòng làm việc cho nhân dân, chúng tôi tuyệt đối không làm anh khó xử.



Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:

- Được, tôi tin anh. Cũng xin các anh yên tâm, về vấn đề nhà máy phân hóa học, tôi nhất định giải quyết cho các anh. Còn nữa, sau khi đến Cục Công an, các anh cũng không cần lo lắng, ở trại tạm giam, thân thể bảo đảm an toàn mà.



Chu Ái Phú hơi sửng sốt, cúi mình trước Lưu Vĩ Hồng thật sâu.



- Người ở bên trong nghe đây, lập tức buông vũ khí đầu hàng, hai tay ôm đầu đi ra.



Tiết Bác Vũ cầm loa công suất lớn, tiếp tục hướng về phía ký túc xá kêu gọi đầu hàng.



- Này, cảnh sát dưới đó nghe đây. Ở đây chúng tao có con tin. Nếu tụi bây không đi ngay lập tức tụi tao sẽ giết con tin.



Một lát sau, một giọng nói thô lỗ quát to trong ký túc xá, lập tức từ trong ký túc xá truyền đến tiếng hét chói tai của một người phụ nữ. Một lúc sau, một gã đầu trọc dùng tay kẹp cổ một cô gái trẻ, đi trên hành làng lầu hai, tay phải dí một khẩu súng kíp tự chế vào thái dương cô gái, nét mặt co rúm, trong mắt lộ hung quang.



- Không thấy hả? Trong tay bọn tao có mười mấy con tin. Nếu tụi bây không đi khỏi đây, bọn tao giết hết chúng!



Tên đầu trọc ác ôn như hung thần nói to.



- Cứu mạng! Cứu mạng!



Cô gái bị kềm kẹp hét rầm lên, giọng nói vô cùng hoảng sợ.



Chu Ái Phú biến sắc, nói với Lưu Vĩ Hồng:

- Cục trưởng Lưu, người này không phải con tin. Chúng cùng một giuộc. Tôi nhận ra người phụ nữ này, chính là thư ký của ông chủ kia. Đám lưu manh này là do ả gọi điện thoại tới.



Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng gật đầu, nói:

- Chu Ái Phú, chuyện này anh không cần phải lo lắng quá, cơ quan công an chúng tôi sẽ xử lý. Tóm lại đám lưu manh này sẽ không thoát nổi. Anh hãy dẫn người dân trong thôn rời khỏi đây trước đi.



- Được rồi, chúng tôi đi.

truyện copy từ

Chu Ái Phú dẫn theo hơn một trăm người đàn ông đang tụ tập, rời khỏi nhà máy.



Nhìn thấy đám người Chu Ái Phú lần lượt bước đi, Điền Bảo Sơn sắc mặt u ám, nói khẽ với Tân Minh Lượng:

- Bí thư Tân, Lưu Vĩ Hồng làm như thế để mua chuộc lòng người.



Trong bộ máy Thành ủy Cửu An, Điền Bảo Sơn được xem như một người cực kỳ thân tín của Tân Minh Lượng. Đương nhiên, nghiêm túc mà nói, đại đa số người trong bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân Cửu An đều là thân tín của Tân Minh Lượng, chỉ khác biệt rất nhỏ. Mức độ thân tín của Điền Bảo Sơn còn kém hơn Bành Tông Minh, nhưng so với những người khác thì hơn một bậc.



Tân Minh Lượng buồn bực hừ một tiếng, nhưng cũng không lên tiếng ngăn mấy người Chu Ái Phú rời đi.



Trong tình huống này chỉ có thể giao cho Lưu Vĩ Hồng giải quyết, còn hơn phải khiến ấy người Chu Ái Phú làm động thái gì quá khích.



Kích động dân chúng nổi dậy chỉ có phiền toái lớn. Tân Minh Lượng đã tỉnh táo lại, sẽ không phạm sai lầm thấp kém như vậy. Mấy thôn dân như Chu Ái Phú này không phải vẫn còn ở thành phố Cửu An sao? Đợi khi ổn định lại rồi tìm bọn họ tính sổ cũng không muộn.



Sao còn phải sợ bọn họ chạy đến chân trời góc bể nào?



Nếu thật sự đám người Chu Ái Phú này chạy mất thì sẽ nói lý lẽ với Lưu Vĩ Hồng.



Lưu Vĩ Hồng chầm chậm bước đến bên người Tiết Bác Vũ.



Tiết Bác Vũ nói:

- Bí thư, xem ra phần tử tội phạm rất ngoan cố, có khả năng phải tấn công mạnh. Trước tiên cắt điện nước của chúng rồi hãy nói.



Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.



Tiết Bác Vũ lập tức ra lệnh, cắt điện và nước trong trụ sở làm việc.



Lưu Vĩ Hồng nói:

- Nếu tấn công bằng sức mạnh, con tin bên trong có thể không ít, khoảng mười người. Làm thế nào để bảo đảm an toàn cho họ phải được đặt lên hàng đầu. Hơn nữa, phần tử tội phạm có vũ khí, còn có súng kíp, nếu chúng ta đánh mạnh, sẽ gây ra thương vong nghiêm trọng cho anh em.



Vẻ mặt Tiết Bác Vũ lập tức nghiêm trọng hẳn.



Năm 93, Cục Công an thành phố Cửu An còn chưa thành lập bộ ngành đặc nhiệm. Các loại vũ khí được trang bị cũng khá lạc hậu. Như Lưu Vĩ Hồng đã nói, phần tử tội phạm “khăng khăng cố thủ”, lại bắt giữ con tin, rất khó để tấn công bằng sức mạnh.



- Vậy chỉ có thể khiến bọn chúng tiêu hao dần.



Tiết Bác Vũ nói.



Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười nói:

- Vậy cũng không chắc.



Trên mặt Tiết Bác Vũ lộ ra vẻ kinh ngạc.



Lưu Vĩ Hồng quả quyết:

- Báo với Hạ Hàn, dẫn Lại Văn Siêu kia tới đây. Nếu gã không nói cho bọn lưu manh kia đầu hàng, chúng ta tất nhiên sẽ không khách khí với gã.



Mắt Tiết Bác Vũ sáng lên, khóe miệng thoáng vẻ tươi cười, lập tức cầm bộ đàm thông báo với Hạ Hàn.



Chỉ trong chốc lát, Hạ Hàn và vài nhân viên cảnh sát áp giải Lại Văn Siêu đến. Rõ ràng Lại Văn Siêu đã hiền lành hơn lúc nãy rất nhiều, có lẽ sau khi bị áp giải đi đã được Hạ Hàn dạy dỗ rồi.



Hạ Hàn vốn không phải là người nhân từ hay nương tay.



Lưu Vĩ Hồng chậm rãi bước vào một bên cửa phòng bảo vệ trong trụ sở làm việc, Tiết Bác Vũ và Hạ Hàn lập tức áp giải Lại Văn Siêu theo vào. Mấy người cảnh sát vừa nãy đứng ngoài cửa liền đứng ngăn cách gian phòng này và bên ngoài.



Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống ghế dựa. Tiết Bác Vũ và Hạ Hàn đứng sát hai bên hắn. Hai nhân viên cảnh sát áp giải Lại Văn Siêu đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, đè đầu gã xuống, khiến gã đối mặt với Lưu Vĩ Hồng.



Lưu Vĩ Hồng nhìn Lại Văn Siêu, lãnh đạm nói:

- Lại Văn Siêu, giờ tôi cho anh hai lựa chọn. Thứ nhất, anh xuống lầu kêu gọi đầu hàng, khiến Lại Thiên Hữu mang theo binh mã của y ra đầu hàng. Nếu anh làm tốt việc này, tôi sẽ khoan hồng, đến lúc xử lý anh sẽ xét đến việc anh đã lập công. Thứ hai, nếu anh cứ cố chấp, vậy cũng không sao, tôi đã cắt hết điện nước của chúng, đám người Lại Thiên Hữu không chạy thoát được đâu, chỉ còn đường chết. Còn anh cũng chỉ còn đường chết như vậy. Đừng tưởng thân phận chó má của anh là thương nhân Hong Kong, tôi sẽ không dám làm gì. Loại như anh tôi đã thấy nhiều rồi. Đừng giả vờ trước mặt tôi nữa, không ích lợi gì đâu!