Quan Gia
Chương 934 : Xong đời
Ngày đăng: 01:32 20/04/20
Quan Gia
Tác giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính
Chương 934: Xong đời
Nhóm dịch: PQT
Nguồn: metruyen
Có thể thấy được mặt Tân Minh Lượng xanh mét, không hút thuốc cũng không tỏ được bất cứ thái độ nào. Bùi Võ Quân thầm cười lạnh.
Tân Minh Lượng vốn rất ngang ngược, là Hoàng đế ở Cửu An, một tay che trời. Hôm nay thấy được, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngay cả đích thân Thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Đảng ủy Công an đã tới nhưng Tân Minh Lượng vẫn còn cứng cỏi như thế.
Hơn nữa, đây cũng là điểm độc đáo của Tân Minh Lượng.
Tính cách Tân Minh Lượng, đừng nói tới thật thà chất phác, quyền mưu thủ đoạn đã thuộc loại thượng thừa. Nhưng quyền mưu cơ biến của y cũng có điểm mấu chốt, đó là vì y chỉ biết một người cấp trên mà thôi. Ngoại trừ Thiệu Lệnh Hồng, mọi cán bộ lãnh đạo khác, dù là cán bộ lãnh đạo quyền cao thế lớn nào cũng không phải “ông chủ” của Tân Minh Lượng y.
“Ông chủ” của y chỉ có thể là Thiệu Lệnh Hồng.
Chính vì tình cảm kiên trì thủy chung như nhất khiến Tân Minh Lượng từ đầu đến cuối chiếm được lòng tin và sự quan tâm lớn nhất của Thiệu Lệnh Hồng. Trong những thời khắc quan trọng thế này, Tân Minh Lượng càng không có khả năng thay màu cờ, cho dù là yếu đuối một chút cũng không được. Vì ngoại trừ Thiệu Lệnh Hồng, trên tỉnh không còn một ai khác dám bảo đảm ạng già của y.
Tân Minh Lượng hoàn toàn thấu hiểu, hiện giờ chịu thua, nếu không, đối với y, hoàn toàn không có nửa điểm có lợi, sẽ chỉ làm tình cảnh của y càng thêm tệ hại. Một khi ngay cả Thiệu Lệnh Hồng cũng quyết định bỏ rơi y thì Tân Minh Lượng cũng chẳng còn chút gì cho thói kiêu căng của y cả.
Ngoài việc đó ra, còn một điểm quan trọng hơn là, trước đó, Tân Minh Lượng không hề nhận được điện thoại của Thiệu Lệnh Hồng. Điều này có nghĩa, Bùi Võ Quân đích thân tới Cửu An đốc chiến, Tỉnh ủy không hề tổ chức Hội nghị Bí thư để cùng thương lượng, nhiều nhất là chỉ trong phạm vi nhỏ ba người Lâm Khải Hàng, Lý Dật Phong và Bùi Võ Quân bàn bạc mà thôi. Thiệu Lệnh Hồng không hề tham dự vào việc này, nếu khác đi, Thiệu Lệnh Hồng chắc chắn sẽ thông báo cho y trước.
Tân Minh Lượng hoàn toàn không tin trong tình hình khẩn cấp thế này mà Thiệu Lệnh Hồng còn tuân thủ mấy thứ kỷ luật tổ chức gì đó. Mấy cái đó đều là trò hề.
Không được Thiệu Lệnh Hồng chỉ thị thái độ rõ ràng, Tân Minh Lượng không thể tùy tiện tỏ thái độ được.
Tin rằng lãnh đạo cũ sau khi biết được tình hình thế này sẽ không ngồi yên không quan tâm đến thế cục trước mắt ở Cửu An.
Đương nhiên, Tân Minh Lượng rất rõ ràng, muốn thắng trên sân nhà cơ bản là không có khả năng. Hiện tại điều phải làm là giữ vững trận địa, đứng vững trước sự tấn công của đám người Bùi Võ Quân và Lưu Vĩ Hồng, giữ được chút ít vốn liếng, bất kể thế nào cũng không thể hoàn toàn mất trắng.
Đột nhiên xảy ra sự cố, Tân Minh Lượng cũng không thể nghĩ ra được sách lược hoàn hảo để ứng phó. Tốt nhất không nên tỏ thái độ!
Tuy nhiên, Tân Minh Lượng không tỏ thái độ không có nghĩa là Bùi Võ Quân có kiên nhẫn chờ y tỏ thái độ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Vương Thì Hằng đổ chuông. Thư ký của anh ta vội vàng hạ giọng trả lời hai câu rồi vội vã đưa điện thoại cho Vương Thì Hằng. Anh ta nghi hoặc nhận lấy điện thoại.
Nếu là điện thoại bình thường, vào thời điểm như thế này, thư ký tuyệt đối sẽ không đưa điện thoại cho anh ta.
Hay là có việc gì lớn xảy ra rồi?
Vương Thì Hằng trả lời vài câu, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn, trầm giọng nói với Bùi Võ Quân:
- Bí thư Bùi, các đồng chí ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh đang đứng ngoài cửa, họ muốn vào đây.
Bùi Võ Quân khẽ vuốt cằm, thản nhiên nói:
- Cũng được.
Vương Thì Hằng liền gật đầu với thư ký.
Thư ký vội vàng chạy đến cánh cửa gỗ lim dày của phòng họp, mở ra.
Một hàng khoảng bảy tám người bước vào phòng họp. Dẫn đầu là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt hà khắc, không có chút tươi cười nào.
Nhìn thấy người này, đa số các thành viên trong bộ máy Thành ủy và Ủy ban nhân dân đang ngồi đó đều phải hít sâu một hơi.
Người này chính là Tống Trường Thuận, phó Chủ nhiệm thường trực Ủy ban Kỷ luật, là nhân vật số hai của Ủy ban Kỷ luật, có tiếng là “Diêm Vương mặt sắt” trong tỉnh Sở Nam, uy danh hiển hách trong đội ngũ cán bộ, đã điều tra và giải quyết không biết bao nhiêu vụ án cán bộ vi phạm kỷ luật, uy danh của ông ta thậm chí không thua kém Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phương Đông Hoa. truyện copy từ
Cán bộ cấp sở ở tỉnh Sở Nam, ai nhìn thấy Tống Trường Thuận, trong lòng cũng đều lo lắng không yên.
Tống Trường Thuận lập tức bước đến trước mặt Bùi Võ Quân, ngữ điệu rất nhún nhường, chào:
- Bí thư Bùi, xin chào!
- Chào đồng chí Trường Thuận!
Bùi Võ Quân gật đầu đáp lễ, trên mặt lần đầu lộ vẻ tươi cười.
Tống Trường Thuận vẫn bình tĩnh như cũ, nói theo đúng khuôn mẫu nhà nước:
- Bí thư Bùi, chúng tôi chịu sự ủy thác của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Phương Đông Hoa, đến Cửu An điều tra hai vụ án. Xin Bí thư Bùi chỉ thị.
Bùi Võ Quân chưa trả lời, nhiều người trong phòng họp đã sợ hãi. Ủy ban Kỷ luật tỉnh muốn điều tra vụ án cũng không có gì lạ, nhưng do Tống Trường Thuận đích thân dẫn đầu, đi thẳng vào hội nghị liên tịch của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, tin tức để lộ ra, quả thật rất dọa người.
Đây không phải rõ ràng vụ án mà Tống Trường Thuận muốn điều tra có liên quan đến những người ngồi đây sao? Hơn nữa, không chỉ có một mà là hai. Tống Trường Thuận nói phải làm hai vụ án.
Cấp huyện vi phạm kỷ luật, còn không tới lượt Tống Trường Thuận, vị phó chủ nhiệm của Ủy ban Kỷ luật này đích thân xuất mã đâu.
Bùi Võ Quân liền mỉm cười, nói:
- Đồng chí Trường Thuận, Ủy ban Kỷ luật tỉnh phá án độc lập, không cần phải xin chỉ thị của tôi, các anh cứ tự nhiên đi.
- Vâng, Bí thư Bùi!
Tống Trường Thuận đáp đâu ra đấy, lập tức xoay người lại, hướng về phía những người tham dự hội nghị.
- Đồng chí Bành Tông Minh, Ủy ban Kỷ luật chúng tôi nhận được tố cáo, có vài tình huống cần anh xác minh một chút. Mời anh theo chúng tôi một chuyến.
Tống Trường Thuận lạnh như băng nói, không biểu hiện chút tình cảm nào.
Bành Tông Minh lập tức thấy cả người mềm nhũn, thân mình ngồi phịch trên ghế, không nói được lời nào.
Xong đời!
Từ khi Lưu Vĩ Hồng được điều đến Cửu An, Bành Tông Minh vẫn luôn lo lắng không yên, hàng đêm đều thấy ác mộng, không biết ngày nào sẽ bị người đến đưa đi. Hiển nhiên thấy Tân Minh Lượng cũng có phản ứng, không vội vàng, không hoảng hốt ứng phó với Lưu Vĩ Hồng, không rơi vào thế hạ phong, Bành Tông Minh lại dấy lên hy vọng, cảm thấy sự tình vẫn chưa đến bước đường cùng.
Nhưng chuyện phải tới thì sẽ tới, có tránh thế nào cũng không khỏi.
Hai nhân viên thụ lý vụ án mặc âu phục màu xanh đen, tiến nhanh đến bên người Bành Tông Minh. Bành Tông Minh cố gắng lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, không thể để cho người ta phải “nâng” mình. Tuy Tống Trường Thuận vẫn còn gọi Bành Tông Minh là “đồng chí”, nhưng đó cũng chỉ là trình tự tất yếu thôi. Ai cũng hiểu rõ, không có đủ chứng cứ xác thực, Ủy ban Kỷ luật tỉnh sẽ không dễ dàng điều tra một vị cán bộ lão thành có tư cách phó giám đốc sở có thực quyền, lại càng không thể bắt đi ngay giữa hội nghị liên tịch của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố do Bí thư Đảng ủy Công an tỉnh chủ trì.
Bành Tông Minh đi lần này vốn sẽ không có khả năng trở về. Điều chờ đợi gã ta chỉ có thể là song sắt và xiềng xích lạnh như băng.
- Đồng chí Điền Bảo Sơn, Ủy ban Kỷ luật chúng tôi nhận được tố cáo, có vài tình huống cần anh xác minh một chút. Mời anh theo chúng tôi một chuyến.
Tống Trường Thuận lại hướng về Điền Bảo Sơn, nói không sai một từ.
Có thể thấy được vị Bí thư Tống này rất rập khuôn.
- Không, không, Bí thư Tống, tôi…Tôi không có làm gì sai…
Biểu hiện của Điền Bảo Sơn lại khác hẳn Bành Tông Minh. Tống Trường Thuận còn chưa dứt lời, Điền Bảo Sơn đã kêu la, âm thanh rất chói tai, tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng, trên trán mồ hôi đổ xuống ròng ròng.
- Đồng chí Điền Bảo Sơn, anh có phạm sai lầm hay không, không phải do anh nói. Chúng tôi phá án dựa theo chứng cứ. Hiện tại có rất nhiều chứng cứ cho thấy vấn đề của anh rất nghiêm trọng, mong anh phối hợp với công tác của chúng tôi.
Tống Trường Thuận vẫn nói năng đâu ra đấy như trước, giọng nói lạnh như băng, xuyên thẳng vào xương tủy Điền Bảo Sơn.
Hai nhân viên của Ủy ban Kỷ luật mặc âu phục xanh đen như nhau bước nhanh đến bên người Điền Bảo Sơn, mỗi người một bên tay ông ta, không khách khí kéo ông ta đứng lên.
- Bí thư Tân, Bí thư Tân, tôi không phạm sai lầm gì…Cứu tôi, cứu tôi với…
Khí phách của Điền Bảo Sơn còn kém xa Bành Tông Minh. Bành Tông Minh dù sao cũng đã công tác trên mặt trận chính trị pháp luật nhiều năm, lúc mấu chốt chưa từng thất thố. Còn Điền Bảo Sơn lại không được, mắt thấy tại họa rơi xuống đầu, rốt cuộc không cần biết đến thể diện và liêm sỉ, nước mắt đầm đìa, la to như bệnh tâm thần, thậm chí giãy dụa, cố níu lấy góc bàn họp, nói thế nào cũng không chịu đi cùng người của Ủy ban Kỷ luật.
Trong mắt Bùi Võ Quân hiện lên một tia kinh ngạc.
Ông ta làm quan nhiều năm, gặp không ít đủ kiểu cán bộ, nhưng chưa từng gặp qua ai như Điền Bảo Sơn.
Thật quá mất mặt!
Tương đối mà nói, các đồng nghiệp của Điền Bảo Sơn ở thành phố Cửu An “bình tĩnh” hơn Bí thư Bùi nhiều. Không phải là những cán bộ này định lực vững hơn Bùi Võ Quân, mà là họ hiểu Điền Bảo Sơn hơn, nên không thấy kinh ngạc.
Ngoại trừ những quần chúng bình thường không rõ chân tướng, bọn quan viên đang ngồi, không có người nào xem Điền Bảo Sơn là một phó Chủ tịch thường trực thành phố chính thức cả. Cùng ngồi với một người như vậy trong phòng hội nghị, quả là khiến ọi người cảm thấy nhục nhã không ít.
Điền Bảo Sơn liều mạng cầu viện Tân Minh Lượng, Tân Minh Lượng ngay cả liếc mắt đến ông ta một chút cũng không.
Đối với Tân Minh Lượng mà nói, ý nghĩa lớn nhất của Điền Bảo Sơn chính là giúp y “tuyên truyền” ra ngoài, cho thế giới bên ngoài biết, mặc kệ anh là ai, mặc kệ anh là cái rắm chó gì, chỉ cần anh nghe lời Tân Minh Lượng liền có thể làm quan, mà lại là quan lớn.
Nhiều năm rồi, Tân Minh Lượng đã dùng thủ pháp “thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết”, duy trì được cục diện Cửu An trong tay y. Hiện giờ Điền Bảo Sơn đã xong đời, không còn bất cứ giá trị lợi dụng nào, Tân Minh Lượng liền vứt đi như chiếc giày cũ, không thèm để ý đến sự sống chết của Điền Bảo Sơn.
Nhưng thật ra, y cũng không thể làm theo ý được nữa.
Điền Bảo Sơn vẫn còn dốc sức kêu la.
Hai hàng lông mày của Bùi Võ Quân nhíu chặt, trên mặt lộ vẻ khinh miệt cực điểm, không kiên nhẫn phất tay. Hội nghị liên tịch nghiêm túc thế này không thể để cho Điền Bảo Sơn quấy rầy được.
- Mang đi!
Tống Trường Thuận ra lệnh lạnh như băng.
Hai người trẻ tuổi của Ủy ban Kỷ luật lập tức dùng sức gỡ bàn tay của Điền Bảo Sơn ra khỏi bàn, kéo ông ta ra ngoài.
Tống Trường Thuận khẽ cúi đầu với Bùi Võ Quân, lập tức ngang nhiên bước đi.
Vị phó bí thư Tống này cũng quả là người đặc biệt. Từ đầu đến cuối, ông ấy chỉ chào hỏi một mình Bùi Võ Quân, các cán bộ lãnh đạo ở Cửu An, trong mắt Tống Trường Thuận, chỉ là không khí.
“A…”
Ngoài hành lang phòng họp vẳng đến tiếng gào thét xa dần của Điền Bảo Sơn.
Trong phòng họp chỉ còn một thứ yên lặng chết chóc.