Quan Gia
Chương 95 : Chua
Ngày đăng: 01:20 20/04/20
- Phó chánh văn phòng Lưu, nghe nói người mới tới là Trần Vĩ Nam, là cháu của Phó cục trưởng Trần.
Vương Tú Phương vừa đi vừa nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng. Nhìn vẻ mặt vừa rồi của Trần Vĩ Nam, cô khẳng định là giữa bọn họ đã xảy ra chuyện không vui. Tuy rằng không biết là chuyện gì nhưng tóm lại không phải là chuyện tốt.
Vương Tú Phương đến cục Nông nghiệp làm việc mới có mấy ngày, thời gian tiếp xúc với Lưu Vĩ Hồng chưa lâu, nhưng cô rất có cảm tình với hắn. Ban đầu cô nghĩ rằng, lãnh đạo của cục Nông nghiệp nhất định phải là những người đàn ông tuổi trung niên. Người thân của cô ở thị xã Hạo Dương, là một Phó chánh văn phòng, cũng là một người trung niên. Cô có thể đến cục Nông nghiệp địa khu này làm việc cũng là nhờ người thân hỗ trợ.
Cấp bậc ở Cục Nông nghiệp địa khu và thị xã Hạo Dương đều giống nhau, đều là cấp huyện đoàn. Phó chánh văn phòng cũng là Phó phòng. Có thể làm đến chức lãnh đạo như vậy mà tuổi còn quá trẻ là điều không thực tế.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại còn nhỏ tháng hơn so với cô.
Vương Tú Phương là một sinh viên tốt nghiệp đại học. Về việc nhìn người cũng không đến nỗi nông cạn, cho rằng ai tuổi còn trẻ cũng là bồng bột. Trên người Lưu Vĩ Hồng có một loại khí chất đặc biệt, cụ thể như thế nào thì Vương Tú Phương không thể định nghĩa được. Cô chỉ cảm thấy biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không phù hợp với tuổi của hắn, làm việc rất quyết đoán.
Quan trọng hơn nữa là Lưu Vĩ Hồng không có tự cao tự đại. Chẳng những đối với cô rất bình đẳng mà còn lao vào công việc đẩy xe ba gác. Vương Tú Phương nghĩ điều này rất khó có được. Tuổi còn trẻ nhưng chức vụ cao, lại không kiêu căng, không nóng nảy. Đây chính là một phẩm chất tốt.
Vương Tú Phương sợ Lưu Vĩ Hồng không biết lai lịch của Trần Vĩ Nam mà vô tình chịu thiệt thòi.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Tôi biết rồi. Tôi đã chạm mặt qua, cái tên họ Trần này tính tình hơi ngạo mạn.
- Ngạo mạn cái gì? Cái gì cũng đều không hiểu.
Vương Tú Phương bĩu môi, thấp giọng nói một câu.
Vừa rồi Trần Vĩ Nam làm quen với cô, luôn dùng những chữ "thuật ngữ giang hồ" chẳng khác gì bọn lưu manh ngoài đường. Vương Tú Phương mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, rất không quen nhìn thấy cố tật này.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tên họ Trần đó trước kia làm đội viên dân phòng ở cục Công an thành phố Thanh Phong, thường xuyên tiếp tục với các thành phần xấu trong xã hội nên cũng dính tật theo. Chỉ cần anh ta về sau cố gắng làm việc thì sẽ sửa được thôi.
Vương Tú Phương lại nói:
- Phó chánh văn phòng Lưu, anh thật là tốt.
Trần Vĩ Nam vừa rồi là có thái độ chống đối lãnh đạo trực tiếp. Lưu Vĩ Hồng hiện tại lại nói như vậy thì chứng tỏ hắn biết suy nghĩ hơn. Vương Tú Phương nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt hiện lên sự khâm phục. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Khó trách người ta tuổi còn trẻ đã làm lãnh đạo. Quả nhiên là rất hiểu đạo lý.
Hai người đi đến chỗ giữ xe, lấy một chiếc xe đạp.
Đây là "xe chuyên dụng" của Lưu Vĩ Hồng.
Tân cục Nông nghiệp được thành lập, kinh tế ở Hạo Dương chưa phát triển, tài chính lại không dư dả gì. Toàn bộ cục Nông nghiệp chỉ có một chiếc xe Santana cũ, do Lục Đại Dũng phân cho. Nói cách khác, "xe chuyên dụng" của Chu Kiến Quốc cũng là xe đạp.
Nhà của Vương Tú Phương cách nhà máy sản xuất đinh không xa nên cô đi về mỗi ngày.
Khi đó thì xe ô tô cũng rất ít và không phải người nào cũng có một chiếc.
- Vương, lên xe đi!
Lưu Vĩ Hồng nói nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Câu "lên xe" nghe rất có khí thế. Nếu người khác nghe được thì cứ tưởng rằng xe mà Lưu Nhị Ca mở chính là một chiếc Mercedes Benz.
Vương Tú Phương thản nhiên cười, vô cùng cao hứng ngồi lên cái yên phía sau, tự nhiên vòng tay ôm qua thắt lưng của Lưu Vĩ Hồng. Nếu không muốn ngã xuống thì động tác này là không thể thiếu.
Lưu Nhị Ca giẫm lên bàn đạp, chiếc xe bắt đầu chầm chậm rời khỏi.
Thời điểm đó, máy tính cũng là một vật rất ít, so với ô tô còn ít hơn. Vương Tú Phương tuy là người ở đây nhưng cũng mất không ít thời gian mới tìm được một chỗ bán máy tính. Đây là cửa hàng bán máy tính duy nhất ở thị xã Hạo Dương, đời 286, công năng đơn giản khiến Lưu Vĩ Hồng cảm thấy buồn bực. Cũng may là Lưu Nhị Ca kiếp trước không say mê máy tính cho lắm nên cái loại máy tính đồ cổ này cũng có thể chấp nhận được.
Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng không chấp nhận thì cũng không còn cách nào khác. Tuy rằng công truyenfull.vnpaq đã cho ra đời máy tính thế hệ 386 nhưng ở thị xã Hạo Dương này một cái cũng tìm không thấy. Hơn nữa, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, thì bất kể 286 hay 386 cũng đều là đồ cổ, bản chất cũng không khác nhau.
Chỉ cần nó có thể đánh chữ là được rồi.
Cũng may là Lưu Vĩ Hồng đã tiếp xúc với máy tính từ sớm. Bằng không thì cho dù với cái loại máy tính đồ cổ này, Lưu Nhị Ca cũng sẽ mù tịt.
Nhìn cửa hàng bán máy tính, Vương Tú Phương rất hưng phấn. Khi còn là sinh viên, cô đối với máy tính cũng không xa lạ. Chỉ có điều là không có cơ hội học cách sử dụng máy tính.
Cửa hàng máy tính không có nhiều khách. Ông chủ cũng là một người trẻ tuổi, khi có khách tới cửa thì vô cùng mừng rỡ. Liền nhanh chóng giới thiệu cho Lưu Vĩ Hồng từng loại máy tính, giá cả ra sao.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng hỏi mấy vấn đề. Ông chủ liền nhìn hắn với cặp mắt khác.
Xem ra là đã đụng người có nghề.
Kỳ thật những gì mà Lưu Vĩ Hồng yêu cầu cũng chỉ bình thường. Nhưng chỉ vì lúc ấy người hiểu về máy tính lại quá ít nên Lưu Nhị Ca mới có vẻ "uyên bác". Sự khâm phục của Vương Tú Phương đối với Lưu Vĩ Hồng lại càng tăng lên.
Năm đó sinh viên rất ít, có thể học lên đến đại học đã là điều phi thường rồi. Thậm chí là những học sinh trung học cũng được phân phối công tác, hơn nữa còn là những đơn vị chính thức. Đương nhiên, các sinh viên tốt nghiệp đại học cũng có thể đi làm ở các công ty tư nhân.
Tuy rằng đụng phải người lành nghề nhưng ông chủ vẫn báo giá như trước.
- Bốn ngàn?
Lưu Vĩ Hồng tưởng mình nghe lầm.
Trước khi quay ngược lại thời gian, nếu mình có chiếc máy tính thì giá cũng chỉ có hơn hai ngàn. Hơn nữa, bốn ngàn ở thập niên 80 của thế kỷ 20 này không thể so sánh với bốn ngàn ở năm 2001.
Hơn hai mươi năm sau, số tiền này cũng phải tương đương với bốn mươi ngàn trở lên.
- Ông chủ, giá này của tôi là hợp lý rồi. Thật sự, nếu như không phải anh cũng là người trong nghề, thì tôi căn bản không có ra giá như vậy. Không có năm ngàn thì không mua được chiếc máy tính này.
Ông chủ trẻ tuổi so với Lưu Vĩ Hồng còn kinh ngạc hơn.
Y chính là báo giá đích thực chứ không kéo giá lên.
Không ngờ con người này lại xem bốn ngàn là lớn. Quả thật rất buồn cười.
Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy buồn cười trong lòng. Xem ra thì mình vẫn hoàn toàn chưa thích ứng được với hoàn cảnh sau khi tái sinh.
Hai mươi năm thời gian đủ để thay đổi hết thảy mọi việc.
- Được rồi, bốn ngàn thì bốn ngàn. Nhưng anh phải cung cấp cho chúng tôi dịch vụ hậu mãi tốt đấy nhé.
Lưu Vĩ Hồng dặn dò một câu. Hắn tuy hiểu được về cách sử dụng máy tính nhưng đối với việc bảo quản phần cứng thì hắn mù tịt. Nếu không có dịch vụ chăm sóc khách hàng thì hắn khó mà làm được.
Kỳ thực thì Lưu Vĩ Hồng đã lo lắng quá nhiều. Máy tính thời ấy chất lượng cũng khá tốt. Chỉ cần không dùng đao để bổ, dùng lửa để đốt thì nó cũng sẽ không bị hỏng.
- Haha, quý khách cứ yên tâm. Dịch vụ hậu mãi của chúng tôi là không thể chê. Chỉ cần là trong giờ làm việc thì có thể tùy ý gọi đến.
Ông chủ vỗ ngực cam đoan.
Lúc ấy, trong toàn bộ thị xã Hạo Dương không có cửa hàng máy tính. Ngoại trừ việc đánh chữ thì nó chẳng còn tác dụng nào khác. Chẳng ai lại đi tốn vài năm tiền lương để mua một vật về chỉ để chơi game.
Chỉ có nhà nước mới "tiêu tiền uổng phí" như thế này.
Ngoại trừ máy tính, Lưu Vỉ Hồng còn mua máy đánh chữ. Lưu Nhị Ca muốn Vương Tú Phương làm ở phòng Cơ yếu chính vì hắn không có khả năng hàng ngày ngồi ở máy tính đánh chữ. Chí hướng của Lưu Nhị Ca sau khi tái sinh thì không thể chỉ dừng lại ở một cấp bậc đánh máy viên.
Kế hoạch của Lưu Vĩ Hồng rất đơn giản. Trong một thời gian ngắn sẽ hướng dẫn cho Vương Tú Phương cách đánh chữ. Sau này tất cả những văn kiện gì cũng có thể giao cho Vương Tú Phương làm. Có vài thứ Lưu Vĩ Hồng phải tự mình chủ động, hắn có thể đến phòng Cơ yếu để sử dụng máy tính.
Trong toàn bộ cục Nông nghiệp, chỉ có bàn làm việc của Lưu Vĩ Hồng là có máy tính. Như vậy sẽ không tránh khỏi ánh mắt ghen tỵ của người khác cho dù bọn họ không biết dùng máy tính. Con người là như vậy, đều không thích người khác tốt hơn mình. Người khác có mà mình không có là không được.
Vương Tú Phương không nghĩ là mình có thể sử dụng máy tính, nên trong lòng hưng phấn, hạ giọng nói:
- Phó chánh văn phòng Lưu, tôi không biết sử dụng máy tính....
Giọng nói có chút lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đừng lo, tôi sẽ dạy cho cô sử dụng. Rất nhanh thôi, chỉ vài ngày là xong. Sử dụng cách gõ năm ngón.
Vương Tú Phương vui mừng, gương mặt búp bê ánh lên nụ cười rạng rỡ.
Trần Vĩ Nam ở bên đây nói:
- Như vậy thì tốt rồi, mỗi ngày đều có thể ở cùng một chỗ.
Phỏng chừng sau khi Lưu Vĩ Hồng và Vương Tú Phương đi ra ngoài thì Trần Sùng Tuệ đã gọi Trần Vĩ Nam, giảng giải cho gã những điểm cần chú ý với lãnh đạo. Trần Vĩ Nam không hề tỏ ra hung tợn nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, thậm chí khi Lưu Vĩ Hồng trở về, gã còn miễn cưỡng gọi một tiếng "Phó chánh văn phòng Lưu".
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, không phản ứng lại với gã.
Vương Tú Phương thì xụ mặt, mất hứng hừ một tiếng.
Cũng tại cái tên Trần Vĩ Nam là người xấu.
Bộ muốn tính trong ngày đầu tiên đắc tội với tất cả mọi người à?
Sau khi máy tính được trang bị xong, Lưu Vĩ Hồng vẫn như trước, không thèm nhìn Trần Vĩ Nam, bắt đầu ngồi xuống trước máy tính, viết những quy tắc thực thi chi tiết của "Công trình cung cấp rau xanh". Đây là chuyện đại sự, liên quan đến công lao của Cục Nông nghiệp và Chu Kiến Quốc nên không thể qua loa.
Vương Tú Phương nhanh chóng mang lại một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng. Nhìn mười ngón tay Lưu Vĩ Hồng lướt một cách thuần thục trên bàn phím, đánh ra một hàng chữ, không khỏi mặt mày hớn hở, nét mặt sùng bái khiến Trần Vĩ Nam buồn bực đến cực điểm liền bỏ ngay ra ngoài.
- Xem mình là người nào vậy?
Vương Tú Phương trừng mắt nhìn theo bóng dáng của gã, bĩu môi khinh thường.
Vương Tú Phương vừa đi vừa nói chuyện với Lưu Vĩ Hồng. Nhìn vẻ mặt vừa rồi của Trần Vĩ Nam, cô khẳng định là giữa bọn họ đã xảy ra chuyện không vui. Tuy rằng không biết là chuyện gì nhưng tóm lại không phải là chuyện tốt.
Vương Tú Phương đến cục Nông nghiệp làm việc mới có mấy ngày, thời gian tiếp xúc với Lưu Vĩ Hồng chưa lâu, nhưng cô rất có cảm tình với hắn. Ban đầu cô nghĩ rằng, lãnh đạo của cục Nông nghiệp nhất định phải là những người đàn ông tuổi trung niên. Người thân của cô ở thị xã Hạo Dương, là một Phó chánh văn phòng, cũng là một người trung niên. Cô có thể đến cục Nông nghiệp địa khu này làm việc cũng là nhờ người thân hỗ trợ.
Cấp bậc ở Cục Nông nghiệp địa khu và thị xã Hạo Dương đều giống nhau, đều là cấp huyện đoàn. Phó chánh văn phòng cũng là Phó phòng. Có thể làm đến chức lãnh đạo như vậy mà tuổi còn quá trẻ là điều không thực tế.
Không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại còn nhỏ tháng hơn so với cô.
Vương Tú Phương là một sinh viên tốt nghiệp đại học. Về việc nhìn người cũng không đến nỗi nông cạn, cho rằng ai tuổi còn trẻ cũng là bồng bột. Trên người Lưu Vĩ Hồng có một loại khí chất đặc biệt, cụ thể như thế nào thì Vương Tú Phương không thể định nghĩa được. Cô chỉ cảm thấy biểu hiện của Lưu Vĩ Hồng hoàn toàn không phù hợp với tuổi của hắn, làm việc rất quyết đoán.
Quan trọng hơn nữa là Lưu Vĩ Hồng không có tự cao tự đại. Chẳng những đối với cô rất bình đẳng mà còn lao vào công việc đẩy xe ba gác. Vương Tú Phương nghĩ điều này rất khó có được. Tuổi còn trẻ nhưng chức vụ cao, lại không kiêu căng, không nóng nảy. Đây chính là một phẩm chất tốt.
Vương Tú Phương sợ Lưu Vĩ Hồng không biết lai lịch của Trần Vĩ Nam mà vô tình chịu thiệt thòi.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười nói:
- Tôi biết rồi. Tôi đã chạm mặt qua, cái tên họ Trần này tính tình hơi ngạo mạn.
- Ngạo mạn cái gì? Cái gì cũng đều không hiểu.
Vương Tú Phương bĩu môi, thấp giọng nói một câu.
Vừa rồi Trần Vĩ Nam làm quen với cô, luôn dùng những chữ "thuật ngữ giang hồ" chẳng khác gì bọn lưu manh ngoài đường. Vương Tú Phương mới tốt nghiệp đại học không bao lâu, rất không quen nhìn thấy cố tật này.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Tên họ Trần đó trước kia làm đội viên dân phòng ở cục Công an thành phố Thanh Phong, thường xuyên tiếp tục với các thành phần xấu trong xã hội nên cũng dính tật theo. Chỉ cần anh ta về sau cố gắng làm việc thì sẽ sửa được thôi.
Vương Tú Phương lại nói:
- Phó chánh văn phòng Lưu, anh thật là tốt.
Trần Vĩ Nam vừa rồi là có thái độ chống đối lãnh đạo trực tiếp. Lưu Vĩ Hồng hiện tại lại nói như vậy thì chứng tỏ hắn biết suy nghĩ hơn. Vương Tú Phương nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, ánh mắt hiện lên sự khâm phục. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
Khó trách người ta tuổi còn trẻ đã làm lãnh đạo. Quả nhiên là rất hiểu đạo lý.
Hai người đi đến chỗ giữ xe, lấy một chiếc xe đạp.
Đây là "xe chuyên dụng" của Lưu Vĩ Hồng.
Tân cục Nông nghiệp được thành lập, kinh tế ở Hạo Dương chưa phát triển, tài chính lại không dư dả gì. Toàn bộ cục Nông nghiệp chỉ có một chiếc xe Santana cũ, do Lục Đại Dũng phân cho. Nói cách khác, "xe chuyên dụng" của Chu Kiến Quốc cũng là xe đạp.
Nhà của Vương Tú Phương cách nhà máy sản xuất đinh không xa nên cô đi về mỗi ngày.
Khi đó thì xe ô tô cũng rất ít và không phải người nào cũng có một chiếc.
- Vương, lên xe đi!
Lưu Vĩ Hồng nói nhưng trong lòng lại cảm thấy buồn cười. Câu "lên xe" nghe rất có khí thế. Nếu người khác nghe được thì cứ tưởng rằng xe mà Lưu Nhị Ca mở chính là một chiếc Mercedes Benz.
Vương Tú Phương thản nhiên cười, vô cùng cao hứng ngồi lên cái yên phía sau, tự nhiên vòng tay ôm qua thắt lưng của Lưu Vĩ Hồng. Nếu không muốn ngã xuống thì động tác này là không thể thiếu.
Lưu Nhị Ca giẫm lên bàn đạp, chiếc xe bắt đầu chầm chậm rời khỏi.
Thời điểm đó, máy tính cũng là một vật rất ít, so với ô tô còn ít hơn. Vương Tú Phương tuy là người ở đây nhưng cũng mất không ít thời gian mới tìm được một chỗ bán máy tính. Đây là cửa hàng bán máy tính duy nhất ở thị xã Hạo Dương, đời 286, công năng đơn giản khiến Lưu Vĩ Hồng cảm thấy buồn bực. Cũng may là Lưu Nhị Ca kiếp trước không say mê máy tính cho lắm nên cái loại máy tính đồ cổ này cũng có thể chấp nhận được.
Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng không chấp nhận thì cũng không còn cách nào khác. Tuy rằng công truyenfull.vnpaq đã cho ra đời máy tính thế hệ 386 nhưng ở thị xã Hạo Dương này một cái cũng tìm không thấy. Hơn nữa, đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói, thì bất kể 286 hay 386 cũng đều là đồ cổ, bản chất cũng không khác nhau.
Chỉ cần nó có thể đánh chữ là được rồi.
Cũng may là Lưu Vĩ Hồng đã tiếp xúc với máy tính từ sớm. Bằng không thì cho dù với cái loại máy tính đồ cổ này, Lưu Nhị Ca cũng sẽ mù tịt.
Nhìn cửa hàng bán máy tính, Vương Tú Phương rất hưng phấn. Khi còn là sinh viên, cô đối với máy tính cũng không xa lạ. Chỉ có điều là không có cơ hội học cách sử dụng máy tính.
Cửa hàng máy tính không có nhiều khách. Ông chủ cũng là một người trẻ tuổi, khi có khách tới cửa thì vô cùng mừng rỡ. Liền nhanh chóng giới thiệu cho Lưu Vĩ Hồng từng loại máy tính, giá cả ra sao.
Lưu Vĩ Hồng thuận miệng hỏi mấy vấn đề. Ông chủ liền nhìn hắn với cặp mắt khác.
Xem ra là đã đụng người có nghề.
Kỳ thật những gì mà Lưu Vĩ Hồng yêu cầu cũng chỉ bình thường. Nhưng chỉ vì lúc ấy người hiểu về máy tính lại quá ít nên Lưu Nhị Ca mới có vẻ "uyên bác". Sự khâm phục của Vương Tú Phương đối với Lưu Vĩ Hồng lại càng tăng lên.
Năm đó sinh viên rất ít, có thể học lên đến đại học đã là điều phi thường rồi. Thậm chí là những học sinh trung học cũng được phân phối công tác, hơn nữa còn là những đơn vị chính thức. Đương nhiên, các sinh viên tốt nghiệp đại học cũng có thể đi làm ở các công ty tư nhân.
Tuy rằng đụng phải người lành nghề nhưng ông chủ vẫn báo giá như trước.
- Bốn ngàn?
Lưu Vĩ Hồng tưởng mình nghe lầm.
Trước khi quay ngược lại thời gian, nếu mình có chiếc máy tính thì giá cũng chỉ có hơn hai ngàn. Hơn nữa, bốn ngàn ở thập niên 80 của thế kỷ 20 này không thể so sánh với bốn ngàn ở năm 2001.
Hơn hai mươi năm sau, số tiền này cũng phải tương đương với bốn mươi ngàn trở lên.
- Ông chủ, giá này của tôi là hợp lý rồi. Thật sự, nếu như không phải anh cũng là người trong nghề, thì tôi căn bản không có ra giá như vậy. Không có năm ngàn thì không mua được chiếc máy tính này.
Ông chủ trẻ tuổi so với Lưu Vĩ Hồng còn kinh ngạc hơn.
Y chính là báo giá đích thực chứ không kéo giá lên.
Không ngờ con người này lại xem bốn ngàn là lớn. Quả thật rất buồn cười.
Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy buồn cười trong lòng. Xem ra thì mình vẫn hoàn toàn chưa thích ứng được với hoàn cảnh sau khi tái sinh.
Hai mươi năm thời gian đủ để thay đổi hết thảy mọi việc.
- Được rồi, bốn ngàn thì bốn ngàn. Nhưng anh phải cung cấp cho chúng tôi dịch vụ hậu mãi tốt đấy nhé.
Lưu Vĩ Hồng dặn dò một câu. Hắn tuy hiểu được về cách sử dụng máy tính nhưng đối với việc bảo quản phần cứng thì hắn mù tịt. Nếu không có dịch vụ chăm sóc khách hàng thì hắn khó mà làm được.
Kỳ thực thì Lưu Vĩ Hồng đã lo lắng quá nhiều. Máy tính thời ấy chất lượng cũng khá tốt. Chỉ cần không dùng đao để bổ, dùng lửa để đốt thì nó cũng sẽ không bị hỏng.
- Haha, quý khách cứ yên tâm. Dịch vụ hậu mãi của chúng tôi là không thể chê. Chỉ cần là trong giờ làm việc thì có thể tùy ý gọi đến.
Ông chủ vỗ ngực cam đoan.
Lúc ấy, trong toàn bộ thị xã Hạo Dương không có cửa hàng máy tính. Ngoại trừ việc đánh chữ thì nó chẳng còn tác dụng nào khác. Chẳng ai lại đi tốn vài năm tiền lương để mua một vật về chỉ để chơi game.
Chỉ có nhà nước mới "tiêu tiền uổng phí" như thế này.
Ngoại trừ máy tính, Lưu Vỉ Hồng còn mua máy đánh chữ. Lưu Nhị Ca muốn Vương Tú Phương làm ở phòng Cơ yếu chính vì hắn không có khả năng hàng ngày ngồi ở máy tính đánh chữ. Chí hướng của Lưu Nhị Ca sau khi tái sinh thì không thể chỉ dừng lại ở một cấp bậc đánh máy viên.
Kế hoạch của Lưu Vĩ Hồng rất đơn giản. Trong một thời gian ngắn sẽ hướng dẫn cho Vương Tú Phương cách đánh chữ. Sau này tất cả những văn kiện gì cũng có thể giao cho Vương Tú Phương làm. Có vài thứ Lưu Vĩ Hồng phải tự mình chủ động, hắn có thể đến phòng Cơ yếu để sử dụng máy tính.
Trong toàn bộ cục Nông nghiệp, chỉ có bàn làm việc của Lưu Vĩ Hồng là có máy tính. Như vậy sẽ không tránh khỏi ánh mắt ghen tỵ của người khác cho dù bọn họ không biết dùng máy tính. Con người là như vậy, đều không thích người khác tốt hơn mình. Người khác có mà mình không có là không được.
Vương Tú Phương không nghĩ là mình có thể sử dụng máy tính, nên trong lòng hưng phấn, hạ giọng nói:
- Phó chánh văn phòng Lưu, tôi không biết sử dụng máy tính....
Giọng nói có chút lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đừng lo, tôi sẽ dạy cho cô sử dụng. Rất nhanh thôi, chỉ vài ngày là xong. Sử dụng cách gõ năm ngón.
Vương Tú Phương vui mừng, gương mặt búp bê ánh lên nụ cười rạng rỡ.
Trần Vĩ Nam ở bên đây nói:
- Như vậy thì tốt rồi, mỗi ngày đều có thể ở cùng một chỗ.
Phỏng chừng sau khi Lưu Vĩ Hồng và Vương Tú Phương đi ra ngoài thì Trần Sùng Tuệ đã gọi Trần Vĩ Nam, giảng giải cho gã những điểm cần chú ý với lãnh đạo. Trần Vĩ Nam không hề tỏ ra hung tợn nhìn về phía Lưu Vĩ Hồng, thậm chí khi Lưu Vĩ Hồng trở về, gã còn miễn cưỡng gọi một tiếng "Phó chánh văn phòng Lưu".
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên cười, không phản ứng lại với gã.
Vương Tú Phương thì xụ mặt, mất hứng hừ một tiếng.
Cũng tại cái tên Trần Vĩ Nam là người xấu.
Bộ muốn tính trong ngày đầu tiên đắc tội với tất cả mọi người à?
Sau khi máy tính được trang bị xong, Lưu Vĩ Hồng vẫn như trước, không thèm nhìn Trần Vĩ Nam, bắt đầu ngồi xuống trước máy tính, viết những quy tắc thực thi chi tiết của "Công trình cung cấp rau xanh". Đây là chuyện đại sự, liên quan đến công lao của Cục Nông nghiệp và Chu Kiến Quốc nên không thể qua loa.
Vương Tú Phương nhanh chóng mang lại một cái ghế, ngồi xuống bên cạnh Lưu Vĩ Hồng. Nhìn mười ngón tay Lưu Vĩ Hồng lướt một cách thuần thục trên bàn phím, đánh ra một hàng chữ, không khỏi mặt mày hớn hở, nét mặt sùng bái khiến Trần Vĩ Nam buồn bực đến cực điểm liền bỏ ngay ra ngoài.
- Xem mình là người nào vậy?
Vương Tú Phương trừng mắt nhìn theo bóng dáng của gã, bĩu môi khinh thường.