Quan Gia
Chương 98 : Cuộc sống hạnh phúc của Lưu Nhị Ca (Phần 1)
Ngày đăng: 01:20 20/04/20
Nghe nói là kinh doanh thời trang và giầy dép thì Đường Thu Diệp không nói gì cả.
Việc kinh doanh này không cần nhiều kỹ thuật cũng như bí quyết cho lắm, càng không cần phải đẩy mạnh tiêu thụ. Chỉ cần ở cửa hàng, khách đến mua và cần một chút kỹ xảo cò kè là được rồi. Tiền mặt trao ngay chứ không để nợ. Tương đối mà nói thì đây là việc kinh doanh cũng khá đơn giản. Nếu kinh doanh mặt hàng khác chắc Đường Thu Diệp sẽ lo lắng vì mình có muốn làm cũng làm không được.
Nhưng Đường Thu Diệp cũng còn một chút lo lắng, hạ giọng nói:
- Vĩ Hồng, em trước kia chưa từng làm qua việc kinh doanh.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đừng lo, chuyện kinh doanh này sẽ không lỗ đâu.
Đường Thu Diệp không tin, nói:
- Làm gì có chuyện nào tốt như vậy?
Nếu như buôn bán có lời thì chắc người ta tập trung vào kinh doanh quần áo hết rồi?
- Chính vì không có chuyện tốt này. Không phải loại kinh doanh nào ta cũng có thể làm được đâu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói. Sau khi tái sinh, quả thật phải kinh doanh một cách có hiệu quả thì mới không uổng phí thời gian tái sinh hai mươi năm. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng làm chuyện này cũng là mang đến một con đường sống cho Đường Thu Diệp. Cửa hàng thời trang có bán được quần áo hay không, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, Lưu Vĩ Hồng không thèm quan tâm.
Sau khi tái sinh mà còn lo âu vì tiền thì đúng là đồ ngốc, cũng chẳng bằng cái tên Vương Tiểu Vĩ.
Nghe Lưu Vĩ Hồng nói một cách chắc chắn như vậy, Đường Thu Diệp không khỏi mở to hai mắt, tò mò nhìn Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù cô biết Lưu Vĩ Hồng có bản lĩnh nhưng bảo là việc buôn bán sẽ không sợ lỗ thì Đường Thu Diệp cũng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, đem việc cung cấp nguồn hàng và phương thức kết toán nói qua cho Đường Thu Diệp được rõ.
- Có chuyện như vậy sao? Cái ông chủ lớn ở Hongkong đấy là Bồ Tát chuyển thế, chuyên làm chuyện tốt hay sao?
Đường Thu Diệp vạn lần cũng không nghĩ đến việc có một ông chủ lớn ở Hongkong như vậy. Về chuyện của công ty Hoành Du thì Lưu Vĩ Hồng chưa nói cho cô biết. Việc này có nói cho Đường Thu Diệp nghe thì cô cũng không hiểu được.
Không phải nói là Đường Thu Diệp ngu ngốc, nhưng không ở trong vòng tròn kinh doanh thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được khái niệm "Quan chức và doanh nhân là một".
- Được rồi, em đã đến đây thì chúng ta có thể bắt tay vào việc kinh doanh. Mặt bằng này đã được thuê trong ba năm, tiền thuê đã đóng trước một năm. Ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho bên kia, gọi bọn họ cho người qua đây, chỉ dẫn cho em phải trang hoàng như thế nào. Thuận tiện sẽ điều tra luôn loại trang phục nào là thích hợp để tiêu thụ ở thị xã Hạo Dương. Việc này thì em cứ an tâm đi, bọn họ đều là những nhân viên chuyên nghiệp, sẽ sắp xếp hết mọi việc. Hiện tại thì giao thông vẫn chưa được thuận lợi, bọn họ có muốn sang đây thì cũng phải cần một ít thời gian. Mấy ngày nay em cứ ở đây trông coi trước đi.
Vừa nghe đến việc có được chỗ ở, Đường Thu Diệp cảm thấy vui trong lòng, hai má ửng đỏ.
Con gái, bất kể lúc nào cũng không muốn rời xa người mình yêu. Huống chi, Đường Thu Diệp cũng có thể đoán được, từ nay về sau cô sẽ trở thành người phụ nữ của Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù bây giờ giữa bọn họ vẫn chưa phát sinh điều gì, nhưng đây cũng là chuyện sớm hay muộn đem thân mình giao cho người đàn ông này.
Đó là một kiểu hạnh phúc như thế nào?
Chỉ cần suy nghĩ một chút, Đường Thu Diệp cảm thấy tâm tình mình lay động, cả người tê rần lên.
- Đi, chúng ta đến chỗ ở đi!
Đang lúc Đường Thu Diệp đang đắm chìm vào hạnh phúc thì một hạnh phúc lớn hơn nữa lại đến.
Anh ấy cũng có nhà ở đây sao?
Lập tức Đường Thu Diệp cảm thấy đi không vững, bước theo Lưu Vĩ Hồng lên lầu ba của khu chợ tổng hợp, cả người phiêu diêu như đi lại trên mây.
Bố cục của ngôi chợ tổng hợp là có một tầng lầu phía trên và một tầng ngầm, đều có những quầy hàng. Từ lầu ba cho đến lầu sáu thì đều là phòng ở. Mỗi phòng ở gồm có ba phòng, một phòng khách và hai phòng ngủ.
Lúc ấy mọi người quan niệm rằng, hai phòng ngủ một phòng khách tổng cộng 100m2 cũng đã là rất rộng rồi.
Cục Công thương thị xã Hạo Dương xây dựng lên ngôi chợ tổng hợp này, thì trên lầu ba cơ bản là chỗ ở của người nhà những nhân viên Cục Công thương. Từ lầu bốn trở lên thì phòng có thể bán hoặc cũng có thể cho thuê. Lúc trước, phòng quản lý thị trường có ý kiến là chỉ bán chứ không cho thuê. Nhưng sự thật lại không được lạc quan như vậy, nhà ở mới nên giá bán cao, phải mất hai trăm đồng một mét vuông. Một phòng khách, hai phòng ngủ tổng cộng cũng hơn trăm mét vuông, vậy là phải hơn hai chục ngàn. Đối với tiền lương của một cán bộ công chức mà nói thì con số hai mươi ngàn này là một con số rất lớn, không phải ai cũng có thể mua được.
Văn phòng quản lý lập tức thay đổi chủ kiến ban đầu, mua cũng được mà thuê cũng được.
Lưu Vĩ Hồng thuê một căn phòng ở tại lầu bốn. diện tích sử dụng ước chừng cũng hơn trăm mét vuông. Tiền thuê không cao, một trăm năm mươi đồng một tháng.
Đương nhiên, giá này không mắc chỉ là đối với Lưu Vĩ Hồng. Nếu hắn chỉ là một cán bộ bình thường thì quả quyết là không thể thuê nổi căn phòng này. Một tháng tiền lương của hắn dùng toàn bộ cũng sợ còn không đủ. nguồn TruyenFull.vn
Nếu mà thuê phòng thì chắc phải ăn không khí mà sống.
- Cha, căn phòng lớn quá!
Sau khi lên lầu bốn, mở cửa phòng ra, nhìn thấy căn phòng rộng rãi như vậy, Đường Thu Diệp cảm thấy hưng phấn mà kêu lên, hai mắt tỏa sáng.
- Căn phòng rộng, ở sẽ thoải mái hơn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Kiếp trước hắn làm việc tại viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam, cũng có một phòng ở với hai phòng ngủ và một phòng khách, nên cũng cảm thấy quen.
Đường Thu Diệp bước vào dạo quanh căn phòng. Căn phòng bày biện rất đơn giản, vách tường đều quét vôi, nhìn rất sáng sủa.
Phòng bếp, phòng vệ sinh có đủ nên Đường Thu Diệp cảm thấy rất cao hứng. Căn phòng này so với căn phòng trước kia của cô ở trường Trung cấp Nông nghiệp thì tốt hơn nhiều. Một trời một vực. Cho dù phòng ở nhà Cục trưởng Vương cũng không bằng.
Đường Thu Diệp lại không nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng có thể bố trí một cách thỏa đáng như vậy.
- Như vậy đi, hôm nay cũng đã muộn rồi, chúng ta cũng không vội ở đây. Tối nay cứ tạm ở nhà khách một đêm. Ngày mai là Chủ nhật, anh rảnh nên cùng nhau đi dạo phố cho em mua sắm, được không?
Nhìn thấy Đường Thu Diệp hưng phấn mà nhìn căn phòng, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy cao hứng.
- Dạ!
Đường Thu Diệp đứng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, gật đầu thật mạnh.
Điều này thật sự là quá toàn vẹn đối với cô.
Nhìn thân thể mềm mại, đẫy đà của Đường Thu Diệp, Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đến cực hạn.
Hết thảy mọi chuyện đều đã yên ổn, đây cũng là lúc có thể sống với người phụ nữ này một nhà.
Đáng thương cho Lưu Nhị Ca từ lúc tái sinh cho đến nay vẫn còn chưa được nếm qua mùi đàn bà.
Nhìn thấy ánh mắt khác thường của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp lập tức hiểu được. Tuy rằng, cuộc hôn nhân giữa cô và Vương Tiểu Vĩ là hữu danh vô thực, nhưng ở trường Trung cấp Nông nghiệp, ai cũng đều cho cô đã làm qua chuyện vợ chồng. Đối với chuyện nam nữ, Đường Thu Diệp mặc dù chưa từng làm qua nhưng cũng đã nghe qua không ít. Hơn nữa, cô cũng là gái đã trưởng thành, đang lúc còn trẻ thì làm sao mà không hiểu rõ lòng của người đàn ông chứ.
Đường Thu Diệp tự mình áp sát thân hình mềm mại vào lồng ngực Lưu Vĩ Hồng, ôm lấy thắt lưng của hắn, đầu dựa vào bờ vai hắn, khuôn ngực mềm mại dính sát vào ngực của Lưu Vĩ Hồng.
Trong phút chốc, Lưu Vĩ Hồng chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, giơ tay ôm lấy gương mặt của Đường Thu Diệp, từ từ cúi đầu, hôn lên đôi môi cô gái.
Đường Thu Diệp phản ứng rất nhiệt liệt, ôm chặt lấy hắn, chủ động đem đầu lưỡi của mình tiến vào trong miệng của hắn. Chuyện này bọn họ cũng đã trải qua một lần. Tuy nhiên lần đó, Đường Thu Diệp có chút hoang mang rối loạn, giống như là kẻ trộm. Khi đó cô vẫn là người phụ nữ đã có gia đình.
Nhưng bây giờ thì khác, cô muốn thích ai thì thích, không ai quản được.
Phụ nữ đều là như thế. Cái gì nắm thì nắm, cái gì buông thì buông.
Đường Thu Diệp tuy rằng chủ động nhưng động tác vẫn còn non nớt. Điều này cũng khó trách, dù sao thì kinh nghiệm của cô chưa được phong phú.
Lưu Vĩ Hồng thì kinh nghiệm lại đầy mình. Nhưng lúc này, hình như kinh nghiệm phong phú ấy vẫn không giúp được hắn. Lưu Nhị Ca thở hổn hển, giống như là thiếu niên mới biết hôn lần đầu.
Ôm Đường Thu Diệp vào trong lòng ngực, chỉ cần là đàn ông thì cái dưới của hắn đã không chịu yên rồi.
Lưu Vĩ Hồng vừa hôn Đường Thu Diệp, nhưng bàn tay thì bắt đầu lần mò vào trong áo của cô. Tháng mười thời tiết đã không còn mát mẻ, nhưng Đường Thu Diệp ăn mặc rất đơn giản, chỉ duy nhất một chiếc áo thun. Tay của Lưu Vĩ Hồng vừa tiến vào thì đã tiếp xúc ngay với làn da trắng mịn của cô.
Thời khắc tay của Lưu Vĩ Hồng tiến vào, cả người Đường Thu Diệp run lên, hơi thở có phần kịch liệt, đầu lưỡi cũng có chút cứng ngắc.
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục hướng lên trên, đụng vào chiếc áo lót của Đường Thu Diệp.
Bầu ngực của cô thật sự đầy đặn nên phải thắt thật chặt, bằng không nó sẽ lộ ra ngoài. Bầu ngực như hai con thỏ trắng bé nhỏ, nhảy lên không ngừng. Nếu hơi chút quýnh lên, nói không chừng nó sẽ chạy đi mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tay của Lưu Vĩ Hồng chen không vào.
Đường Thu Diệp mặt đỏ ửng, thân hình lơi lui về phía sau, khiến cho ở chính giữa lộ ra một kẽ hở. Động tác này diễn ra thật đúng thời điểm, tay của Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc đã chen lọt vào.
Sau đó, Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi hít sâu một hơi.
Quá lớn!
Tay của Lưu Vĩ Hồng không nhỏ nhưng so với bộ ngực của Đường Thu Diệp thì nó lại quá nhỏ bé, không cách nào bao trùm được. giống như Lưu Vĩ Hồng một tay cầm một quả bóng rổ.
Nụ anh đào nho nhỏ đã trở nên cứng ngắc.
Bộ ngực bị đè ép nên bàn tay hoạt động không được tiện lắm.
Huyến mạch Lưu Nhị Ca sôi sục lên, không chút khách khí kéo chiếc áo lót hướng lên trên. Hai bầu ngực như hai con thỏ rốt cuộc không còn bị trói buộc, nhảy bắn ra ngoài. Lưu Vĩ Hồng giơ tay bắt lấy, hung hăng dùng sức.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Đường Thu Diệp lúc này người đã nhũn ra, hai tay ôm lấy cổ Lưu Vĩ Hồng, dán miệng phải tai hắn thở dốc, phát ra một âm thanh quyến rũ.
Thời gian cứ trôi, cuối cùng Lưu Vĩ Hồng không thể không dừng lại.
Căn phòng này trống trơn, cái gì đều không có. Tuy Lưu Vĩ Hồng hiểu được rằng, có rất nhiều tư thế cũng không cần dùng đến giường hay những vật phụ trợ, có thể đem toàn bộ quy trình hoàn thành. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng lại không muốn qua loa như vậy.
Đây là lần đầu tiên của Đường Thu Diệp.
Việc kinh doanh này không cần nhiều kỹ thuật cũng như bí quyết cho lắm, càng không cần phải đẩy mạnh tiêu thụ. Chỉ cần ở cửa hàng, khách đến mua và cần một chút kỹ xảo cò kè là được rồi. Tiền mặt trao ngay chứ không để nợ. Tương đối mà nói thì đây là việc kinh doanh cũng khá đơn giản. Nếu kinh doanh mặt hàng khác chắc Đường Thu Diệp sẽ lo lắng vì mình có muốn làm cũng làm không được.
Nhưng Đường Thu Diệp cũng còn một chút lo lắng, hạ giọng nói:
- Vĩ Hồng, em trước kia chưa từng làm qua việc kinh doanh.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đừng lo, chuyện kinh doanh này sẽ không lỗ đâu.
Đường Thu Diệp không tin, nói:
- Làm gì có chuyện nào tốt như vậy?
Nếu như buôn bán có lời thì chắc người ta tập trung vào kinh doanh quần áo hết rồi?
- Chính vì không có chuyện tốt này. Không phải loại kinh doanh nào ta cũng có thể làm được đâu.
Lưu Vĩ Hồng cười nói. Sau khi tái sinh, quả thật phải kinh doanh một cách có hiệu quả thì mới không uổng phí thời gian tái sinh hai mươi năm. Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng làm chuyện này cũng là mang đến một con đường sống cho Đường Thu Diệp. Cửa hàng thời trang có bán được quần áo hay không, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, Lưu Vĩ Hồng không thèm quan tâm.
Sau khi tái sinh mà còn lo âu vì tiền thì đúng là đồ ngốc, cũng chẳng bằng cái tên Vương Tiểu Vĩ.
Nghe Lưu Vĩ Hồng nói một cách chắc chắn như vậy, Đường Thu Diệp không khỏi mở to hai mắt, tò mò nhìn Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù cô biết Lưu Vĩ Hồng có bản lĩnh nhưng bảo là việc buôn bán sẽ không sợ lỗ thì Đường Thu Diệp cũng vẫn nửa tin nửa ngờ.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, đem việc cung cấp nguồn hàng và phương thức kết toán nói qua cho Đường Thu Diệp được rõ.
- Có chuyện như vậy sao? Cái ông chủ lớn ở Hongkong đấy là Bồ Tát chuyển thế, chuyên làm chuyện tốt hay sao?
Đường Thu Diệp vạn lần cũng không nghĩ đến việc có một ông chủ lớn ở Hongkong như vậy. Về chuyện của công ty Hoành Du thì Lưu Vĩ Hồng chưa nói cho cô biết. Việc này có nói cho Đường Thu Diệp nghe thì cô cũng không hiểu được.
Không phải nói là Đường Thu Diệp ngu ngốc, nhưng không ở trong vòng tròn kinh doanh thì vĩnh viễn sẽ không hiểu được khái niệm "Quan chức và doanh nhân là một".
- Được rồi, em đã đến đây thì chúng ta có thể bắt tay vào việc kinh doanh. Mặt bằng này đã được thuê trong ba năm, tiền thuê đã đóng trước một năm. Ngày mai anh sẽ gọi điện thoại cho bên kia, gọi bọn họ cho người qua đây, chỉ dẫn cho em phải trang hoàng như thế nào. Thuận tiện sẽ điều tra luôn loại trang phục nào là thích hợp để tiêu thụ ở thị xã Hạo Dương. Việc này thì em cứ an tâm đi, bọn họ đều là những nhân viên chuyên nghiệp, sẽ sắp xếp hết mọi việc. Hiện tại thì giao thông vẫn chưa được thuận lợi, bọn họ có muốn sang đây thì cũng phải cần một ít thời gian. Mấy ngày nay em cứ ở đây trông coi trước đi.
Vừa nghe đến việc có được chỗ ở, Đường Thu Diệp cảm thấy vui trong lòng, hai má ửng đỏ.
Con gái, bất kể lúc nào cũng không muốn rời xa người mình yêu. Huống chi, Đường Thu Diệp cũng có thể đoán được, từ nay về sau cô sẽ trở thành người phụ nữ của Lưu Vĩ Hồng. Mặc dù bây giờ giữa bọn họ vẫn chưa phát sinh điều gì, nhưng đây cũng là chuyện sớm hay muộn đem thân mình giao cho người đàn ông này.
Đó là một kiểu hạnh phúc như thế nào?
Chỉ cần suy nghĩ một chút, Đường Thu Diệp cảm thấy tâm tình mình lay động, cả người tê rần lên.
- Đi, chúng ta đến chỗ ở đi!
Đang lúc Đường Thu Diệp đang đắm chìm vào hạnh phúc thì một hạnh phúc lớn hơn nữa lại đến.
Anh ấy cũng có nhà ở đây sao?
Lập tức Đường Thu Diệp cảm thấy đi không vững, bước theo Lưu Vĩ Hồng lên lầu ba của khu chợ tổng hợp, cả người phiêu diêu như đi lại trên mây.
Bố cục của ngôi chợ tổng hợp là có một tầng lầu phía trên và một tầng ngầm, đều có những quầy hàng. Từ lầu ba cho đến lầu sáu thì đều là phòng ở. Mỗi phòng ở gồm có ba phòng, một phòng khách và hai phòng ngủ.
Lúc ấy mọi người quan niệm rằng, hai phòng ngủ một phòng khách tổng cộng 100m2 cũng đã là rất rộng rồi.
Cục Công thương thị xã Hạo Dương xây dựng lên ngôi chợ tổng hợp này, thì trên lầu ba cơ bản là chỗ ở của người nhà những nhân viên Cục Công thương. Từ lầu bốn trở lên thì phòng có thể bán hoặc cũng có thể cho thuê. Lúc trước, phòng quản lý thị trường có ý kiến là chỉ bán chứ không cho thuê. Nhưng sự thật lại không được lạc quan như vậy, nhà ở mới nên giá bán cao, phải mất hai trăm đồng một mét vuông. Một phòng khách, hai phòng ngủ tổng cộng cũng hơn trăm mét vuông, vậy là phải hơn hai chục ngàn. Đối với tiền lương của một cán bộ công chức mà nói thì con số hai mươi ngàn này là một con số rất lớn, không phải ai cũng có thể mua được.
Văn phòng quản lý lập tức thay đổi chủ kiến ban đầu, mua cũng được mà thuê cũng được.
Lưu Vĩ Hồng thuê một căn phòng ở tại lầu bốn. diện tích sử dụng ước chừng cũng hơn trăm mét vuông. Tiền thuê không cao, một trăm năm mươi đồng một tháng.
Đương nhiên, giá này không mắc chỉ là đối với Lưu Vĩ Hồng. Nếu hắn chỉ là một cán bộ bình thường thì quả quyết là không thể thuê nổi căn phòng này. Một tháng tiền lương của hắn dùng toàn bộ cũng sợ còn không đủ. nguồn TruyenFull.vn
Nếu mà thuê phòng thì chắc phải ăn không khí mà sống.
- Cha, căn phòng lớn quá!
Sau khi lên lầu bốn, mở cửa phòng ra, nhìn thấy căn phòng rộng rãi như vậy, Đường Thu Diệp cảm thấy hưng phấn mà kêu lên, hai mắt tỏa sáng.
- Căn phòng rộng, ở sẽ thoải mái hơn.
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Kiếp trước hắn làm việc tại viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh Sở Nam, cũng có một phòng ở với hai phòng ngủ và một phòng khách, nên cũng cảm thấy quen.
Đường Thu Diệp bước vào dạo quanh căn phòng. Căn phòng bày biện rất đơn giản, vách tường đều quét vôi, nhìn rất sáng sủa.
Phòng bếp, phòng vệ sinh có đủ nên Đường Thu Diệp cảm thấy rất cao hứng. Căn phòng này so với căn phòng trước kia của cô ở trường Trung cấp Nông nghiệp thì tốt hơn nhiều. Một trời một vực. Cho dù phòng ở nhà Cục trưởng Vương cũng không bằng.
Đường Thu Diệp lại không nghĩ đến Lưu Vĩ Hồng có thể bố trí một cách thỏa đáng như vậy.
- Như vậy đi, hôm nay cũng đã muộn rồi, chúng ta cũng không vội ở đây. Tối nay cứ tạm ở nhà khách một đêm. Ngày mai là Chủ nhật, anh rảnh nên cùng nhau đi dạo phố cho em mua sắm, được không?
Nhìn thấy Đường Thu Diệp hưng phấn mà nhìn căn phòng, trong lòng Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy cao hứng.
- Dạ!
Đường Thu Diệp đứng trước mặt Lưu Vĩ Hồng, gật đầu thật mạnh.
Điều này thật sự là quá toàn vẹn đối với cô.
Nhìn thân thể mềm mại, đẫy đà của Đường Thu Diệp, Lưu Vĩ Hồng cũng cảm thấy sức chịu đựng của mình đã đến cực hạn.
Hết thảy mọi chuyện đều đã yên ổn, đây cũng là lúc có thể sống với người phụ nữ này một nhà.
Đáng thương cho Lưu Nhị Ca từ lúc tái sinh cho đến nay vẫn còn chưa được nếm qua mùi đàn bà.
Nhìn thấy ánh mắt khác thường của Lưu Vĩ Hồng, Đường Thu Diệp lập tức hiểu được. Tuy rằng, cuộc hôn nhân giữa cô và Vương Tiểu Vĩ là hữu danh vô thực, nhưng ở trường Trung cấp Nông nghiệp, ai cũng đều cho cô đã làm qua chuyện vợ chồng. Đối với chuyện nam nữ, Đường Thu Diệp mặc dù chưa từng làm qua nhưng cũng đã nghe qua không ít. Hơn nữa, cô cũng là gái đã trưởng thành, đang lúc còn trẻ thì làm sao mà không hiểu rõ lòng của người đàn ông chứ.
Đường Thu Diệp tự mình áp sát thân hình mềm mại vào lồng ngực Lưu Vĩ Hồng, ôm lấy thắt lưng của hắn, đầu dựa vào bờ vai hắn, khuôn ngực mềm mại dính sát vào ngực của Lưu Vĩ Hồng.
Trong phút chốc, Lưu Vĩ Hồng chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình khô khốc, giơ tay ôm lấy gương mặt của Đường Thu Diệp, từ từ cúi đầu, hôn lên đôi môi cô gái.
Đường Thu Diệp phản ứng rất nhiệt liệt, ôm chặt lấy hắn, chủ động đem đầu lưỡi của mình tiến vào trong miệng của hắn. Chuyện này bọn họ cũng đã trải qua một lần. Tuy nhiên lần đó, Đường Thu Diệp có chút hoang mang rối loạn, giống như là kẻ trộm. Khi đó cô vẫn là người phụ nữ đã có gia đình.
Nhưng bây giờ thì khác, cô muốn thích ai thì thích, không ai quản được.
Phụ nữ đều là như thế. Cái gì nắm thì nắm, cái gì buông thì buông.
Đường Thu Diệp tuy rằng chủ động nhưng động tác vẫn còn non nớt. Điều này cũng khó trách, dù sao thì kinh nghiệm của cô chưa được phong phú.
Lưu Vĩ Hồng thì kinh nghiệm lại đầy mình. Nhưng lúc này, hình như kinh nghiệm phong phú ấy vẫn không giúp được hắn. Lưu Nhị Ca thở hổn hển, giống như là thiếu niên mới biết hôn lần đầu.
Ôm Đường Thu Diệp vào trong lòng ngực, chỉ cần là đàn ông thì cái dưới của hắn đã không chịu yên rồi.
Lưu Vĩ Hồng vừa hôn Đường Thu Diệp, nhưng bàn tay thì bắt đầu lần mò vào trong áo của cô. Tháng mười thời tiết đã không còn mát mẻ, nhưng Đường Thu Diệp ăn mặc rất đơn giản, chỉ duy nhất một chiếc áo thun. Tay của Lưu Vĩ Hồng vừa tiến vào thì đã tiếp xúc ngay với làn da trắng mịn của cô.
Thời khắc tay của Lưu Vĩ Hồng tiến vào, cả người Đường Thu Diệp run lên, hơi thở có phần kịch liệt, đầu lưỡi cũng có chút cứng ngắc.
Lưu Vĩ Hồng tiếp tục hướng lên trên, đụng vào chiếc áo lót của Đường Thu Diệp.
Bầu ngực của cô thật sự đầy đặn nên phải thắt thật chặt, bằng không nó sẽ lộ ra ngoài. Bầu ngực như hai con thỏ trắng bé nhỏ, nhảy lên không ngừng. Nếu hơi chút quýnh lên, nói không chừng nó sẽ chạy đi mất, không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tay của Lưu Vĩ Hồng chen không vào.
Đường Thu Diệp mặt đỏ ửng, thân hình lơi lui về phía sau, khiến cho ở chính giữa lộ ra một kẽ hở. Động tác này diễn ra thật đúng thời điểm, tay của Lưu Vĩ Hồng rốt cuộc đã chen lọt vào.
Sau đó, Lưu Vĩ Hồng không kìm lòng nổi hít sâu một hơi.
Quá lớn!
Tay của Lưu Vĩ Hồng không nhỏ nhưng so với bộ ngực của Đường Thu Diệp thì nó lại quá nhỏ bé, không cách nào bao trùm được. giống như Lưu Vĩ Hồng một tay cầm một quả bóng rổ.
Nụ anh đào nho nhỏ đã trở nên cứng ngắc.
Bộ ngực bị đè ép nên bàn tay hoạt động không được tiện lắm.
Huyến mạch Lưu Nhị Ca sôi sục lên, không chút khách khí kéo chiếc áo lót hướng lên trên. Hai bầu ngực như hai con thỏ rốt cuộc không còn bị trói buộc, nhảy bắn ra ngoài. Lưu Vĩ Hồng giơ tay bắt lấy, hung hăng dùng sức.
Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời.
Đường Thu Diệp lúc này người đã nhũn ra, hai tay ôm lấy cổ Lưu Vĩ Hồng, dán miệng phải tai hắn thở dốc, phát ra một âm thanh quyến rũ.
Thời gian cứ trôi, cuối cùng Lưu Vĩ Hồng không thể không dừng lại.
Căn phòng này trống trơn, cái gì đều không có. Tuy Lưu Vĩ Hồng hiểu được rằng, có rất nhiều tư thế cũng không cần dùng đến giường hay những vật phụ trợ, có thể đem toàn bộ quy trình hoàn thành. Tuy nhiên, Lưu Vĩ Hồng lại không muốn qua loa như vậy.
Đây là lần đầu tiên của Đường Thu Diệp.