Quân Giáo Sinh

Chương 5112 : Hành trình mới

Ngày đăng: 10:10 18/04/20


Keliman và những kẻ ủng hộ gã bị bộ đội tinh anh mà Rawson và Lăng Vũ mang đến bắt đi, giam vào ngục giam lâm thời trong căn cứ dưới lòng đất ở tinh cầu Namics, không gian tối tăm bị phong kín sẽ tạo thành cảm giác áp bách rất mạnh đối với tâm lý tù nhân, Keliman một mình ở trong ngục giam đứng ngồi không yên – Lăng Vũ có thể dùng hình với gã hay không? Có thể hỏi vì sao trước đây gã phản bội lại mình hay không?



Nôn nóng bất an lại tạm thời bị giam trong ngục suốt một giờ, Keliman rốt cuộc chờ được Lăng Vũ đến.



Lăng Vũ thay quân phục màu xanh thẫm của quân đoàn Ám Dạ, quân trang vừa vặn khiến dáng người cậu càng thêm cao ngất thon dài, tuy rằng không cường tráng như Alpha, nhưng lại có một loại khí chất độc đáo khiến người khác khó quên.



Vị tướng quân lạnh lùng cao ngạo lại rất có thiên phú trong trí nhớ kia, qua nhiều năm như vậy tựa hồ không thay đổi chút nào, vẫn trẻ trung như vậy, kiêu ngạo như vậy….



Lăng Vũ biểu tình bình tĩnh nhìn Keliman, trong mắt không có phẫn nộ, không có oán hận, thậm chí ngay cả một tia gợn sóng cũng không có, tựa như đang nhìn một người qua đường không quan trọng.



Keliman bị loại ánh mắt này nhìn đến xấu hổ vô cùng, nhịn không được cúi đầu xuống.



Lăng Vũ nhìn nam nhân cúi đầu trước mặt, thản nhiên nói. “Keliman, dựa theo quy định của Quân bộ, ta và Rawson không có quyền sử dụng hình phạt riêng đối với anh, chờ sau khi trở lại thiên hà Cepheus, chúng ta sẽ giao anh cho tòa án quân sự công khai phán quyết.”



Lăng Vũ xoay người rời đi, tựa hồ lười nói nhiều với Keliman.



Keliman há miệng thở dốc, cổ họng giống như bị chặn ngang. Một lát sau, gã mới ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng cao ngất kia, thanh âm khàn khàn nói. “Cậu…. Cậu không hỏi tôi…. Vì sao trước kia lại làm như vậy sao?”



Lăng Vũ dừng bước, lạnh lùng nói. “Có gì mà phải hỏi? Mặc kệ là xuất phát từ lý do gì, chung quy vẫn là anh phản bội ta.” Lăng Vũ dừng một chút, nhìn Keliman. “Năm đó khi đưa ra lựa chọn kia, không phải anh nên sớm dự đoán được ngày hôm nay rồi sao?’



Keliman. “………..”



Không sai, năm đó khi gã lựa chọn chỗ dựa August kia, lựa chọn phản bội Lăng Vũ, đã sớm dự đoán được kết cục ngày hôm nay – Không phải gã đi lên địa vị quân đoàn trưởng, từ nay về sau vinh quang một đời, thì là Lăng Vũ và Rawson phát hiện âm mưu của gã, khiến gã không còn đất chôn thân.



Hai kết cục chọn một, đã sớm định sẵn không phải ngươi chết thì chính ta mất mạng, còn có gì phải giải thích nữa?



Thế nhưng, khoảng cách tới thành công chỉ còn thiếu một bước cuối cùng! Rõ ràng gã đã bò được đến đỉnh núi!



Keliman chống lại ánh mắt Lăng Vũ, không cam lòng nói. ‘Tướng quân, tôi…..”



Lăng Vũ khoát tay. “Đừng gọi ta là tướng quân, ta căm ghét kẻ phản bội, sẽ không cho anh thêm bất cứ cơ hội sửa đổi nào.”



Keliman. “……….”



Lăng Vũ dưới cái nhìn chăm chú của Keliman quyết đoán xoay người rời đi.



Khi đi qua hành lang thật dài trong căn cứ dưới lòng đất, cậu đột nhiên nhớ tới, năm đó khi Keliman mới tới quân đoàn Ám Dạ vẫn còn là một thiếu niên, bởi vì có xuất thân nghèo khổ giống nhau, lại thêm Keliman thân là Beta nhưng vẫn rất cố gắng, Lăng Vũ đối với gã ưu ái có thừa, điều gã đến bên cạnh mình làm một phó quan, cũng mang rất nhiều thứ mình học được dạy hết cho gã…..



Hoàn toàn không ngờ tới, một người do chính tay mình đề bạt đi lên như vậy, trong thời khắc mấu chốt lại bán đứng mình.



Lăng Vũ biết Keliman vẫn ở phía nhau nhìn mình, nhưng cũng không quay đầu lại.



Nói cậu tàn nhẫn cũng được, đối với kẻ phản bội, cậu chưa từng thừa thãi chút khoan dung nào! Những cực khổ phải chịu mấy năm nay hoàn toàn là do Keliman ban tặng, Lăng Vũ chỉ biết ăn miếng trả miếng, chờ đợi Keliman, chính là ngục giam đen tối đằng đẵng một đời dưới lòng đất ở thủ đô!



***



Khi Lăng Vũ trở lại phòng chỉ huy, Rawson, Drew và Berg cũng đang ở đó, ba người ngồi xung quanh bàn hội nghị, tựa hồ đang chờ cậu.



Thấy Lăng Vũ ngồi xuống ghế, Drew liền thấp giọng mở miệng nói. “Tuy rằng hôm nay các cậu thành công ngăn trở Keliman, bắt được đại diện Quân bộ phái tới, nhưng tôi cảm thấy trong quân đoàn Vinh Quang rất có thể vẫn còn tai mắt của August, bên phía thủ đô chắc sẽ nhanh chóng nhận được tin tức.”


Caesar tất nhiên không dám nói cho Rawson hắn đã đánh dấu Lâm Viễn, tìm cớ giải thích. “Phụ vương không rõ tung tích, Tiểu Viễn lo lắng cháu sẽ đau buồn, gọi cháu qua nói chuyện phiếm thôi.”



Rawson hoài nghi liếc mắt nhìn Caesar, một lát sau, mới nói. “Mặc kệ là thế nào, hiện giờ tình hình nguy cấp, tình cảm cá nhân trước cứ dẹp qua một bên. Nhớ kỹ cậu là vương tử, đừng để phụ vương cậu thất vọng.”



Caesar thận trọng nói. “Vâng, nguyên soái, cháu biết nên làm như thế nào.”



Lúc này Rawson mới vừa lòng gật gật đầu. “Đi về nghỉ ngơi đi, chuẩn bị một chút, ngày mai chờ vương huynh cậu đến, sau đó tuyên cáo công khai. Sáng sớm mai, ở trước máy quay phim không được luống cuống.”



Caesar mỉm cười nói. “Cháu biết.”



***



Phá Quân tinh, căn cứ quân đoàn Sắc Vi.



Bác sĩ Charlie mặc một thân quần áo trắng xách hòm thuốc vội vã rời khỏi căn cứ, binh lính phụ trách trông coi căn cứ lập tức cản hắn lại, thấp giọng nói. “Anh là người nào? Trễ như vậy cấm ra ngoài!”



Charlie lấy danh thiếp của mình ra, thần sắc nôn nóng nói. “Tôi là bác sĩ Charlie tổ quân y, tướng quân ngài ấy bệnh tình nghiêm trọng, căn cứ lại đúng lúc thiếu một loại thuốc, tôi muốn đến hiệu thuốc ở bệnh viện tổng quân khu lấy thuốc.”



Binh lính còn có chút nghi hoặc, đã thấy một vị phó đội trưởng đội cận vệ đi đến cùng bác sĩ Charlie, phó đội trưởng nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói với mấy người. “Còn không cho đi? Chậm trễ bệnh tình của tướng quân các cậu phụ trách được sao?”



“…… Rõ!” Một đám người lập tức nhường ra một con đường.



Lăng Phong dưới sự hộ tống của phó đội trưởng đội cận vệ Udyr phái tới thuận lợi rời khỏi căn cứ quân đoàn Sắc Vi, xoay người đi về phía bệnh viện tổng quân khu, một đường trực tiếp đi thang máy lên sân thượng.



Đứng ở trên nóc nhà nhìn đèn đuốc huy hoàng dưới chân, Lăng Phong hít vào một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói với công tắc không gian trên vòng cổ có khắc hai chữ “Lăng Phong”. “Ngân Tuyết, xuất phát đi!”



Cơ giáp màu trắng bạc lập tức ra khỏi công tắc không gian, đưa Lăng Phong vào khoang điều khiển của mình. Cơ giáp khổng lồ mở rộng hai cánh, dùng tốc độ ánh sáng bay về phía màn trời tối đen –



Từ mặt đất nhìn lên thì giống như trên mái nhà bệnh viện tổng quân khu đột nhiên vút lên một chùm tia sáng màu trắng bạc, thẳng hướng bầu trời đêm.



Binh lính quân đoàn Sắc Vi trên mặt đất đều kinh ngạc mở to hai mắt –



Đó là Ngân Tuyết sao? Không phải là hoa mắt chứ?



Tướng quân còn đang trong phòng nghỉ, sao Ngân Tuyết lại có thể một mình rời đi? Nhất định là hoa mắt đi!



Không ai ngờ tới, ngoại trừ Udyr, còn có một người có giá trị tinh thần đủ để khống chế được Ngân Tuyết. Huống chi, là chủ nhân Udyr này, tự mình chuyển giao tạm thời quyền điều khiển của Ngân Tuyết cho ái nhân của mình.



Ngân Tuyết sẽ trung thành với Lăng Phong, cũng giống như trung thành với chính bản thân Udyr.



Trong phòng nghỉ.



Udyr đứng bên cửa sổ nhìn một chùm tia sáng màu trắng bạc vút lên từ nóc nhà cách đó không xa, rốt cuộc hơi hơi cong khóe môi.



— August, mi thiên tính vạn tính, có phải đã để sót một người hay không?



— Thật sự nghĩ rằng quân đoàn trưởng Udyr của quân đoàn Sắc Vi này, chỉ biết dưỡng hoa cỏ thôi sao?



Hết chương 112.