Quân Giáo Sinh
Chương 5118 : Chờ cậu trở về
Ngày đăng: 10:10 18/04/20
Cuộc tuyển cử quốc hội mới lần đầu tiên của đế quốc Lacey cuối cùng cũng thuận lợi chấm dứt vào một tháng sau, dựa theo tỷ lệ nhân khẩu của Alpha, Beta, Omega mà chọn ra nghị viên quốc hội, thống nhất tập hợp tại đại sảnh nghị chính ở thiên hà Cepheus, ban bố dự luật bảo hộ ABO mới. Đoàn nghiên cứu của bệnh viện trung ương đế quốc cũng đưa ra phương án nuôi dưỡng phôi thai bên ngoài cơ thể để cải thiện tỷ lệ sinh đẻ của Beta, nhận được sự nhất trí hoan nghênh của nhóm Beta.
Đồng thời, đại hội còn thành lập một hiệp hội bảo hộ Omega mới, do Berg làm hội trưởng hiệp hội, hai anh em Lăng Phong và Lăng Vũ làm hội phó, tất cả các Omega đều tự động gia nhập làm hội viên của hiệp hội, nhóm Omega chỉ chiếm có 5% nhân khẩu, tỷ lệ chết non cực cao mà thể chất lại đặc thù, rốt cuộc cũng nghênh đón được mùa xuân chân chính.
Từ nay về sau, hiệp hội Omega sẽ trở thành hậu thuẫn kiên cố và vững mạnh nhất của bọn họ, tuyệt đối bảo vệ quyền lợi và lợi ích của bọn họ — mà không phải trở thành lồng giam cưỡng ép trói buộc bọn họ.
Hội trưởng hiệp hội cơ giáp do Aston lão tiên sinh danh vọng cực cao đảm nhiệm, tiêu chuẩn xét duyệt cấp bậc cơ giáp mấy trăm năm không thay đổi của đế quốc cũng được tiến hành một lần đại cải cách. Quốc hội đồng thời thành lập một cơ cấu giáo dục mới, thống nhất quản chế toàn bộ trường học trong đế quốc, hơn nữa còn đổi mới nội quy trường học của học viện Sao Paulo – học viện chuyên biệt dành cho Omega.
Năm 799 lịch vũ trụ, cũng trở thành một bước ngoặt quan trọng nhất trong lịch sử đế quốc.
***
Tháng chín mùa thu vàng năm đó, các học viên của đế quốc bởi vì chiến sự mà nghỉ dài đến bốn tháng, rốt cuộc cũng nghênh đón học kỳ đầu tiên sau khi bình định nội chiến.
Học viện quân sự St. Romia cũng gửi bưu kiện thông báo đến toàn thể thầy trò trong trường, chọn ngày 10 tháng 9 là ngày khai giảng.
Sáng sớm ngày 9 tháng 9 hôm đó, Lăng Viễn và Caesar cùng nhau ngồi phi thuyền vũ trụ đi đến Phá Quân tinh, lúc tới trường học đã là hơn 9h tối, bầu trời tối đen, đèn đường màu vàng tựa như từng vòng xích, giăng khắp nơi trên sân trường, chiếu cho cả trường học sáng như ban ngày.
Cứ cách vài bước, lại có thể đụng phải mấy học viên cũng đang kéo hành lý trở lại trường, trong nhà ăn ồn ào tiếng người, hiển nhiên, các học viên trở lại trường đã bắt đầu thời gian ăn khuya của bọn họ.
Qua một kỳ nghỉ, trở lại trường học lần nữa lại phảng phất như đã cách cả thế hệ.
Lăng Viễn dừng bước trước cửa nhà ăn, trong cơn hoảng hốt, tựa hồ lại có thể thấy được hình ảnh bốn người trong ký túc xá bọn họ cùng nhau tụ tập ở nơi đó ăn khuya, thiếu niên tên Brian kia lúc nào cũng tươi cười giúp Snow lấy đồ ăn, mỗi lần đều sẽ lấy bánh nếp mà Snow thích, vẻ mặt còn ghét bỏ nói: Lâm Viễn là dạ dày đại vương ăn không biết no…..
Những cảnh tượng đó còn rõ ràng trước mắt, thế nhưng, người kia rốt cuộc cũng không trở về nữa.
Caesar thấy biểu tình mất mát của cậu, đoán được cậu đang suy nghĩ cái gì, nhớ lại những tháng ngày vui vẻ khi Brian còn ở đây, đáy lòng cũng không nhịn được một trận đau đớn. Trầm mặc thật lâu, Caesar mới nhẹ nhàng cầm tay Lăng Viễn, thấp giọng nói. “Đi thôi.”
Lăng Viễn gật gật đầu, cùng Caesar trở về ký túc xá.
Lúc mở cửa ra, đèn sáng, trong nháy mắt kia, Lăng Viễn thậm chí còn tưởng rằng Brian đã trở lại, thế nhưng, mở cửa, lại chỉ thấy Snow mặt không cảm xúc đang ở trong phòng sắp xếp đồ đạc.
Từ sau khi chiến sự kết thúc, Snow liền cùng Lăng Phong quay trở về Phá Quân tinh, ở lại trong nhà mà cha Udyr mua.
Lăng Viễn và Snow đã hơn một tháng không nhìn thấy nhau, lúc này gặp lại cậu, phát hiện cả người cậu đều gầy đi, tóc dài ra rất nhiều, trên mặt cũng khôi phục biểu tình lạnh tới cực điểm khi mới gặp nhau.
Lăng Viễn thấy cậu như vậy, trong lòng vô cùng khó chịu, lại không biết nên an ủi như thế nào…..
Từ ngày đó khi tin tức Brian gặp chuyện không may truyền đến, khoảnh khắc khi thấy Snow rơi lệ, cậu đã biết Brian có bao nhiêu quan trọng đối với Snow. Một người quan trọng như vậy rời bỏ cậu mà đi, bất cứ lời an ủi nào cũng đều trở nên dư thừa.
Anh em hai người đối diện nhau, không có ai nói chuyện, không khí trong phòng nhất thời có chút xấu hổ.
Gian phòng vốn có bốn người đột nhiên thiếu một người, còn lại ba người tương đối ít nói, trong lòng luôn cảm thấy có loại trống rỗng kỳ quái. Nếu lúc này Brian ở đây, nhất định sẽ mặt dày nói vài câu chê cười, hoàn toàn đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.
Nhìn về phía tiểu bảo bảo đang ngủ trong nôi, ánh mắt Berg không khỏi trở nên ôn nhu.
Đứa nhỏ này đặt tên là Bled(*), chữ “Đạt” trong “Đạt được”, hắn hi vọng đứa nhỏ này về sau có thể đạt được cuộc sống mà mình mong muốn, có thể cả đời bình an hạnh phúc, cũng hy vọng đứa nhỏ này sinh ra có thể mang đến cho anh trai nó một phần may mắn.
(*)Bled phiên âm tiếng Trung là Bố Lai Đắc – 布莱得, chữ “đắc” (得) có nghĩa là đạt, được.
Sau khi Brian tỉnh lại, nhất định sẽ giống như hứa hẹn lúc trước chiếu cố thật tốt cậu em Omega này, mà làm em trai, Bled cũng sẽ vì mình có một người anh dũng cảm như Brian mà cảm thấy kiêu ngạo…. Đúng không?
Berg vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ nhắn mềm mềm của tiểu bảo bảo trong nôi, đứa nhỏ kia theo phản xạ nắm chặt ngón tay baba, hình ảnh cha con hai người nắm tay trước giường bệnh, ấm áp đến mức khiến tướng quân Drew vừa chạy từ Quân bộ tới thiếu chút nữa rơi lệ.
***
Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Berg, ba người dưới sự chỉ dẫn của bác sĩ đi tới phòng cách ly đặc biệt ở tầng cao nhất của bệnh viện trung ương.
Giữa phòng bệnh đặt một khoang đông lạnh trong suốt, Brian đang ngâm mình trong chất lỏng màu lam rét buốt kia, trên người cắm vô số ống dẫn, sắc mặt y bởi vì bị đóng băng mà thoạt nhìn tái nhợt giống như người chết….
Hốc mắt Lăng Viễn đỏ lên, nhìn Brian bị đóng băng bên trong khoang đông lạnh, cổ họng nghẹn ngào không nói nên lời.
Caesar bước lên phía trước, thấp giọng nói. “Brian, tôi biết cậu có thể chống chọi được, cố lên, chúng tôi đều đang đợi cậu tỉnh lại.”
Cho dù Caesar biết rõ Brian sẽ không nghe được, nhưng hắn lại cảm thấy Brian có thể cảm nhận được.
Trầm mặc trong chốc lát, Caesar liền mang Lăng Viễn xoay người rời đi, để lại cho Snow thời gian một mình.
Snow đi đến trước khoang đông lạnh trong suốt, nhìn thiếu niên quen thuộc nằm bên trong kia, tầm mắt nhất thời trở nên mơ hồ.
Cậu từng trải qua khoảng thời gian đông lạnh, biết cảm giác bị đóng băng này thống khổ bao nhiêu, hiện giờ tuy rằng Brian không có ý thức, nhưng sau khi tỉnh lại y sẽ nhớ ra tất cả, sẽ phản xạ có điều kiện sợ lạnh, nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn người bình thường…..
Đây là di chứng mà tất cả những người đã từng trải qua thời gian đóng băng đều phải chịu.
Snow nhìn thiếu niên nằm trong chất lỏng lạnh lẽo màu lam, nhẹ giọng nói. “Brian, em của cậu được sinh ra hôm nay, là một nam hài Omega, rất khỏe mạnh, cũng rất đáng yêu, cậu nhất định rất mong nó gọi cậu là ca ca đúng không? Cho nên, cậu phải tỉnh lại nhanh lên….”
“……. Còn có, lời cậu muốn nghe, trước kia tôi vẫn luôn không chịu nói, chờ cậu tỉnh lại, tôi sẽ nói cho cậu nghe….”
Snow lẩm bẩm, thanh âm mềm nhẹ vang vọng trong căn phòng trống trải, người bị đông lạnh lại căn bản không thể trả lời được gì.
Thật lâu sau, Snow mới cúi thấp xuống, ở vị trí lỗ tai của Brian, dùng thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ nói. “Brian, tôi vẫn đợi cậu trở về….. đừng để tôi chờ quá lâu, được không?”
Người bên trong khoang đông lạnh không có chút phản ứng, Snow vẫn không dời mắt nhìn y, tựa hồ cứ nhìn như thế, sẽ có thể khiến Brian tỉnh lại. Cũng không biết qua bao lâu, cho đến khi bác sĩ đứng ngoài cửa lên tiếng thúc giục, Snow mới lưu luyến rời khỏi chỗ đó.
Hết chương 118.