Quân Giáo Sinh

Chương 114 : Tập huấn ở trường quân sự

Ngày đăng: 10:09 18/04/20


Brian vội vàng thay quân phục đi tới tòa nhà hệ kỹ thuật báo danh, mà trong lúc này, Lâm Viễn và Caesar đã cùng nhau đi tới địa điểm tập hợp của tân sinh hệ chỉ huy quân sự.



Caesar mặc một thân quân trang màu lam đậm, dáng người thon dài cao ngất, dung mạo anh tuấn góc cạnh rõ ràng, cùng với khí tức Alpha huyết thống thuần khiết rõ rệt trên người, rất nhanh liền thu hút tầm mắt của các học viên. Một Caesar như vậy, khi chầm chậm thẳng lưng đi tới, đích thực có khí chất lẫm liệt đặc thù của một quân nhân.



Mà Lâm Viễn đi bên người hắn, cũng mặc quân trang giống hệt, lại có một loại phong thái hoàn toàn bất đồng.



Thiếu niên người châu Á có một đôi mắt trong veo, thân chỉ cao có 1m78, so với những quân nhân thông thường là tương đối thấp bé, mà dáng người cậu lại hơi gầy một chút, nhưng kỳ quái là, trên gương mặt cậu mang theo một nụ cười sáng lạn, đi bên người Caesar có khí thế cường đại cư nhiên cũng không hề thấy kém cỏi chút nào.



Thiếu niên mười tám tuổi trên mặt tràn ngập tươi cười thanh xuân đầy sức sống, bộ dáng lạc quan tinh thần phấn chấn, toàn thân trên dưới đều mang ý chí chiến đấu tràn đầy, phảng phất như không có khó khăn nào có thể khiến cậu sụp đổ.



Khi hai người sóng vai đi đến địa điểm tập hợp, các học viên đang tốp năm tốp ba cùng một chỗ nói chuyện phiếm.



Ngày hôm qua khi báo danh, trong danh sách học viên đã có tư liệu đơn giản về 50 vị đồng học, hơn nửa trong số đó là Alpha, nửa còn lại là Beta, số lượng Alpha trong tổng dân cư chỉ chiếm có 15%, vậy mà trong hệ chỉ huy quân sự đã chiếm đến 50% số lượng, đó cũng là vì Học viện quân sự St. Romia có quá nhiều con cháu quý tộc và người nhà Quân bộ, nếu đổi lại là đại học bình thường, một ban có được bốn năm Alpha đã là rất khó.



Cách tám giờ còn có mười phút, Lâm Viễn tìm một chỗ đứng tốt, cúi đầu sửa sang lại quân trang của mình.



Quân trang của học viên Học viện quân sự St. Romia có màu lam đậm, giày và thắt lưng màu đen, trên mũ có đính một huy chương màu bạc hình hùng ưng giương cánh, là học sinh trường quân đội, bọn họ được coi là những tiểu binh, cho nên trên vai chỉ có một ngôi sao màu bạc nhỏ, sau khi tốt nghiệp nếu đạt thành tích tốt sẽ được thăng lên thiếu úy, được phân chia đến các quân đoàn khác nhau dưới cương vị như một tiểu trung đội trưởng….



Giống như nguyên soái Rawson vừa tốt nghiệp liền được thăng lên thiếu tá, trong ba năm thăng lên đại tá, trong mười năm được lên thượng tướng, cuối cùng trở thành thống soái ba quân, chính là độc nhất vô nhị trong lịch sử Học viện quân sự St. Romia. Cho nên Lâm Viễn mới đặc biệt bội phục người đàn ông đó, thậm chí còn coi hắn là thần tượng và mục tiêu phấn đấu.



Tuy rằng là một Beta mà muốn đạt tới cấp độ như nguyên soái Rawson thì hoàn toàn không có khả năng, bất quá, mục tiêu cao một chút mới có tính khiêu chiến, nếu như mục tiêu quá tầm thường, thì thật chẳng có ý nghĩa gì.



Lâm Viễn đang cúi đầu như có chút đăm chiêu sửa lại cổ tay áo của mình, một nam sinh thân hình cao lớn đột nhiên đi đến trước mặt cậu, nhướn mày nhìn Lâm Viễn, lạnh lùng thốt lên. “Này, cậu chính là Lâm Viễn, người nghe đồn đã thi được 300 điểm?”



Lời này vừa nói ra, vô số tầm mắt của bạn học xung quanh lập tức chiếu lên người Lâm Viễn.



Lâm Viễn ngẩng đầu, chạm phải một đôi mắt màu đỏ sậm.



Người trước mặt không biết là con lai ở thiên hà nào, nam sinh thân hình cao lớn có làn da màu đồng cổ và một đôi đồng tử màu đỏ, giờ phút này, cặp mắt kia đang nhìn chằm chằm vào Lâm Viễn, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường.



Nam sinh đánh giá thiếu niên tóc đen thấp hơn mình cả nửa cái đầu từ trên xuống dưới một phen, hơi hơi hếch cằm, hai tay khoanh trước ngực nói. “Tôi còn nghĩ cậu là Alpha, hóa ra lại là Beta sao?”



Lâm Viễn gật đầu nói. “Ừ, tôi là Beta.”



Nam sinh lạnh mặt hỏi. “Nhà cậu ở chỗ nào?”



Lâm Viễn nói. “Tinh cầu Ryan.”



Nam sinh nhíu mày. “Tinh cầu Ryan? Chính là cái nơi giá rét hoang vắng đến mức ngay cả thực vật xanh đều không thể nhìn thấy kia?”



Lâm Viễn gật đầu. “Ừ, cảnh tuyết ở chỗ đó rất đẹp. Về sau nếu có đến đó thăm quan, tôi sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu.”



Nam sinh. “………”



Lâm Viễn chủ động vươn tay đến, mỉm cười thân thiện với nam sinh. “Tôi tên là Lâm Viễn, còn cậu?”



Nam sinh. “………..”



Tôi dựa vào, chẳng lẽ cậu không thấy là tôi muốn đến gây sự sao?


Ánh nắng trên đỉnh đầu chiếu xuống khiến cậu cảm thấy choáng váng từng đợt, một lượng lớn mồ hôi chảy ra khiến cho máu bên trong cơ thể bắt đầu lưu chuyển nhanh hơn, tim đập cũng càng lúc càng gấp, ngực như bị một khối đá đè nặng, mỗi lần hô hấp đều vô cùng gian nan. Môi khô đến sắp nứt ra, trong cổ họng lại càng như muốn bốc hơi.



………. Không thể bại bởi Caesar.



Mình và Caesar là xá hữu, cùng được huấn luyện viên gọi lên làm mẫu, biểu tình của Caesar nhìn qua thoải mái như vậy, nếu cậu cứ như vậy nhận thua, về sau trong ký túc xá Caesar sẽ xem thường cậu. Hơn nữa, thân là một quân nhân, tư thế quân đội cơ bản như vậy, nhất định phải tiếp tục kiên trì!



Mang theo ý tưởng đơn thuần ấy, Lâm Viễn vẫn kiên trì đến hiện tại. Cậu hoàn toàn không biết, biểu hiện của cậu đã khiến cho nhóm Alpha phía sau bắt đầu nghiến răng nghiến lợi.



— Tiểu Beta này, quả thực là một Beta kỳ quái!



Đứng lâu như vậy, thế mà còn không chịu thua, thân là Alpha, làm sao bọn họ có thể không biết xấu hổ rút lui sớm hơn Beta được chứ?



Vì thế, bốn Alpha phía sau tiếp tục đứng mà nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Lâm Viễn, còn có một Alpha tên Carl như có chút đăm chiêu nhìn thiếu niên thân cao 1m78, hơi hơi giương khóe môi.



Cũng không biết trải qua bao lâu, Lâm Viễn cảm thấy bản thân sắp đến cực hạn, trước mắt bắt đầu tối đi, đầu óc cũng kêu ong ong, thậm chí hai chân còn nhịn không được nhẹ nhàng run lên một chút.



Đúng lúc này, Caesar đột nhiên liếc mắt nhìn Lâm Viễn, sau đó quyết đoán xoay người rời khỏi cuộc cạnh tranh. “……..”



A? Hắn trở về sao?



Lâm Viễn nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, quả nhiên Caesar đã trở về.



Nếu Caesar trở về, Lâm Viễn cũng không cần phải cậy mạnh, trực tiếp xoay người đi về phía đại sảnh.



Thể năng của cậu rõ ràng đã đến cực hạn, tim đập nhanh đến muốn nhảy ra ngoài, mồ hôi trên người đã sớm ướt đẫm cả quân trang, làn da trắng nõn ửng hồng, cảnh vật trước mắt không ngừng đung đưa, hai chân cứng ngắc như không còn là của chính mình, mỗi bước đi đều như đạp trên bông….



Lâm Viễn thở sâu, cố gắng dùng một chút khí lực cuối cùng chậm rãi đi vào trong sảnh, tìm một vị trí ngồi xuống, há miệng thở phì phò từng ngụm từng ngụm.



Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bàn tay, xương ngón tay thon dài rõ ràng, trong tay cầm một lọ nước.



Lâm Viễn ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt thâm trầm của Caesar.



Cảm xúc trong mắt nam sinh dường như có chút phức tạp, liếc mắt nhìn Lâm Viễn, thấp giọng nói. “……… Cho cậu.”



Caesar đưa nước vào tay Lâm Viễn, ngồi xuống bên cạnh Lâm Viễn.



Lúc này Lâm Viễn đã khát nước muốn chết, yết hầu gần như muốn bốc hỏa, không chút do dự lấy nước uống mấy ngụm, liểm liếm đôi môi khô khốc, lúc này mới phát hiện, nước này cũng không phải nước tinh khiết thông thường, có hương vị ngọt ngào, hẳn là bỏ thêm chất dinh dưỡng. Sau khi đổ nhiều mồ hôi, uống loại nước này có thể đảm bảo cân bằng độ ẩm trong cơ thể.



Uống hết nửa bình nước, thân thể quả nhiên dễ chịu rất nhiều. Nặng nề trên ngực dần dần biến mất, hô hấp cũng trở nên thoải mái hơn.



Lâm Viễn vô cùng cảm động vì sự săn sóc của xá hữu, quay đầu sang mỉm cười nói. “Cảm ơn.”



“Không cần,” Caesar đối diện với đôi mắt trong suốt sáng ngời của thiếu niên, dời tầm mắt thấp giọng nói. “Thật sự là ngu ngốc.”



“…….”



Lâm Viễn một bên uống nước, một bên nghi hoặc nghĩ: Caesar vừa nói cái gì? Hình như có nghe được hai chữ ngu ngốc? Hắn đang mắng ai là ngu ngốc?



Hết chương 14.