Quân Giáo Sinh
Chương 126 : Nhóm xá hữu mất ngủ
Ngày đăng: 10:09 18/04/20
Caesar đích thực là hai má nóng lên, thời điểm vừa rồi khi nhìn thấy Lâm Viễn ôm Hobbit cho ăn, bộ dáng mặc áo ngủ thoải mái tùy ý, cổ áo rộng mở lộ ra xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp, cần cổ trắng nõn thon dài, cái loại ngây ngô cùng gợi cảm của thiếu niên này, khiến Caesar từng đợt miệng đắng lưỡi khô, phía dưới cư nhiên lại vô sỉ cứng rắn…..
Caesar nhanh chóng xoay người đi vào phòng tắm, mở vòi nước lên.
Dòng nước lạnh lẽo đổ xuống đầu, lúc này mới khiến hắn bình tĩnh lại một chút.
Vừa rồi bộ dáng Lâm viễn mặc áo ngủ thực sự là khiến người ta động tâm, làm cho chất dẫn dụ Alpha trong cơ thể hắn đột nhiên trở nên nồng đậm, thân thể cũng sinh ra phản ứng sinh lý mãnh liệt.
— Thậm chí còn mãnh liệt hơn so với thời điểm tham gia khóa huấn luyện chống cự chất dẫn dụ Omega trước kia.
Chung quy thì, trước kia ngửi được mùi chất dẫn dụ Omega mà sinh ra phản ứng, đó chẳng qua chỉ là bản năng sinh lý của Alpha, còn hiện tại đối với Lâm Viễn sinh ra phản ứng, đã trở thành khát vọng trong tâm tưởng.
Thích phải Lâm Viễn, điều này cơ hồ không cần nghi ngờ nữa. Tâm động không nói, đến cả thân thể cũng đều sinh ra khát vọng cường liệt.
Muốn bảo hộ cậu, muốn ôm cậu, thậm chí muốn…. hung hăng giữ lấy cậu.
Caesar còn nhớ rõ ngày đó trong phòng tắm vội vã nhìn thoáng qua, phần eo Lâm Viễn gầy gò mềm dẻo, đôi chân vừa dài vừa thẳng, làn da trắng nõn, còn có cặp mông cong vểnh…. dáng người gần như hoàn mỹ đã sớm khắc sâu vào trong tâm trí Caesar.
Chỉ là lúc ấy không có để ý, lúc này nhớ lại, Caesar cơ hồ muốn chảy máu mũi.
Nghĩ đến hình ảnh đem Lâm Viễn cởi sạch quần áo đặt ở dưới thân, hôn cậu, ôm cậu, lấy đủ các loại tư thế tiến vào thân thể cậu….
Caesar mặt đỏ ngày càng lợi hại, ngón tay nhịn không được cầm lấy bộ vị đang không chịu thua kém đứng lên kia, bắt đầu dùng lực xoa lộng lên xuống.
Trong phòng tắm rất nhanh liền tràn ngập tiếng thở dốc nặng nhọc của vương tử điện hạ.
***
Lâm Viễn đang bị bạn cùng ký túc xá áp đảo vô số lần trong đầu, lại đối với sự biến hóa tình cảm của hắn hoàn toàn không biết gì cả, mặt đầy vui sướng tiếp tục ngồi ăn trong phòng bếp.
Cậu thực sự đói lắm rồi, hôm nay chỉ ăn bữa sáng, thời gian cơm trưa vừa lúc gặp phải Chu Tước chạy trốn, đấu tranh tinh thần cùng Chu Tước hao phí quá nhiều khí lực, buổi chiều lại hôn mê bất tỉnh, đến buổi tối trong dạ dày đã rỗng tuếch, đói tới mức ngay cả ruột cũng thắt lại.
Dù sao Caesar cũng đã nói mấy thứ này có thể tùy tiện lấy ăn, Lâm Viễn liền không khách khí, lấy ra rất nhiều thực phẩm từ trong tủ lạnh để làm bữa khuya.
Bánh quy ăn siêu ngon, pho mát cũng vậy, thậm chí còn có đủ loại cá với thịt quay, thật sự là hạnh phúc a!
Lâm Viễn đang vùi đầu ăn, cửa phía sau đột nhiên vang lên tiếng động, đi vào là Brian, thấy trên bàn phòng ăn bày đầy thực phẩm, hai mắt lập tức sáng lên đi tới, cười tủm tỉm nói.
“Vừa lúc tôi cũng đói bụng, đến đây, lấy thêm một chút nữa ra.”
Vì thế, Brian lại từ tủ lạnh lôi ra một đống thứ y thích, hai kẻ tham ăn bắt đầu vùi đầu ăn khuya.
Thời điểm Snow trở về thấy chính là một hình ảnh như vậy –
Hai nam sinh cộng thêm một sủng vật, chúi đầu ra sức ăn trong phòng bếp, trên bàn chất đầy những gói to chứa đủ loại thực phẩm, nhìn qua vô cùng đồ sộ.
Brian thấy Snow, lập tức đứng lên, một tay chủ động cầm lấy cặp trong tay cậu ta, tay còn lại lôi kéo Snow vào trong phòng ăn, kéo ghế ra cho Snow ngồi xuống, mỉm cười nói.
“Snow, ngồi xuống, ăn chút gì đi, tôi đi lấy cốc nước cho cậu.”
Snow: “…….”
Snow bị Brian chân chó kéo đến phòng ăn ngồi xuống, có chút xấu hổ liếc mắt nhìn Lâm Viễn.
May là lực chú ý của Lâm Viễn tất cả đều đặt trên thức ăn nên hoàn toàn không phát hiện lỗ tai Snow đỏ lên, ngược lại rất nhiệt tình đưa cho Snow một đôi đũa, cười nói.
“Đến đến, ăn thịt quay, loại thịt nướng này ăn cực ngon.”
Snow đáp. “Tôi không đói bụng.”
Brian đã nhanh chóng cầm nước ấm đi tới, đưa đến trước mặt Snow, mỉm cười nói.
Bên trong khung thủy tinh 3D xinh đẹp, là một đôi nam nữ trẻ tuổi mặc áo cưới chụp ảnh chung, hình ảnh 3D thoạt nhìn rất chân thật, tựa như đang gần ngay trước mắt. Nữ nhân trong ảnh chụp thanh lệ dịu dàng, nam nhân tuấn lãng ôn hòa, trên mặt hai người đều mang theo tươi cười hạnh phúc, phía dưới có viết năm 770 lịch vũ trụ, Lâm Vĩ Thành, Vương Nhược, tân hôn chi hỉ.
Khung thủy tinh 3D như vậy có thể lưu giữ cho ảnh chụp sắc thái tươi sáng mấy trăm năm không mất. Mọi người thường có thói quen đem ảnh thông thường lưu trên mạng, chỉ có ảnh chụp cực kỳ quan trọng, mới có thể dùng loại khung 3D này đặt trên bàn hoặc treo trên tường.
Ảnh chụp kết hôn đối với mẹ mà nói quả thật là vô cùng quan trọng, đôi nam nữ trẻ tuổi bên trong tấm hình thoạt nhìn cực kỳ hạnh phúc. Nhưng kỳ quái là, khi nhìn người nam nhân ngũ quan đoan chính trong ảnh chụp kia, Lâm Viễn luôn cảm giác…..
Không có một chút cảm tình thân thuộc.
Rất xa lạ….
Thậm chí ngay cả tiếng baba cũng không thể gọi ra miệng….
Ông ấy chính là baba đã hi sinh nhiều năm trước sao? Năm đó người dạy mình học nói, đút mình ăn cơm, nam nhân ở bên tai mình dặn dò: “Baba muốn đi, không thể mang theo con, con về sau phải kiên cường mà sống sót” ….. là ông ấy sao?
Ông ấy muốn đi là có ý tứ gì? Đi chiến trường để đánh nhau?
Thấy Lâm Viễn kinh ngạc không nói được lời nào, Lâm Diêu nghi hoặc hỏi.
“Uy, Lâm Viễn, em làm sao vậy? Baba của chúng ta rất đẹp trai phải không?”
“…….. Ân.” Lâm Viễn phục hồi tinh thần, cười cười nói, “Mẹ đang ngủ phải không? Bà gần đây thế nào?”
Lâm Diêu đáp lại.
“Vẫn như trước thôi, trời trở lạnh sẽ ho khan, được cái bệnh cũng không nặng, mấy ngày nay nghỉ ngơi ở nhà, khí sắc đã tốt hơn nhiều. Chị sẽ chiếu cố mẹ thật tốt, em yên tâm đi!”
Lâm Viễn gật gật đầu, “Ân. vậy chị đi ngủ sớm một chút, em cũng chuẩn bị ngủ đây.”
Lâm Diêu nói, “Được rồi, em ở trường học nhớ bảo trọng.”
Chấm dứt trò chuyện, xoay người trở lại bên giường, Lâm Viễn vẫn thủy chung không thể đi vào giấc ngủ.
Thân thể mẹ mấy năm nay không tốt, ngậm đắng nuốt cay mới có thể một tay đem cậu cùng chị nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn đối với cậu cũng đặc biệt tốt, tuy rằng điều kiện trong nhà khó khăn, nhưng cũng chưa từng khiến cậu phải chịu bất cứ thiệt thòi nào.
—- Nữ nhân ôn nhu kia, là người mẹ mà Lâm Viễn yêu thương nhất.
Theo lý thuyết, cậu không nên hoài nghi bản thân không phải là con ruột của bà….
Thế nhưng, trong lòng có rất nhiều điểm đáng ngờ, căn bản không thể giải thích hợp lý được.
Baba trong trí nhớ dung mạo rất mơ hồ, một hài tử bốn tuổi chung quy vẫn còn quá nhỏ, lại thêm ký ức trước năm bốn tuổi bị đứt quãng, Lâm Viễn đã sớm không thể nhớ rõ bộ dáng của người ấy.
Thế nhưng Lâm Viễn vẫn luôn có cảm giác, người ở trong trí nhớ gọi mình là con trai kia, không phải là nam nhân đứng chung với mẹ trong tấm ảnh.
Không có bất cứ chứng cớ gì, chỉ là một loại cảm giác phát ra từ đáy lòng, cậu đối với người nam nhân xa lạ trong ảnh kia, không thể sinh ra nổi bất cứ tình cảm cha con thân thiết nào….
Càng nghĩ lại càng đau đầu, Lâm Viễn chỉ có thể tạm thời áp chế nghi hoặc mạnh mẽ nơi đáy lòng xuống.
— Không bằng đợi mẹ thân thể tốt lên một chút, đến lúc gặp mặt thì hỏi bà, để cho bà đem hết thảy chân tướng năm đó nói cho mình. Bằng không, bản thân hiện tại tra xét lung tung, cũng căn bản không thể tìm hiểu được bất cứ tin tức hữu dụng nào, cứ trực tiếp hỏi bà thì tốt hơn.
Lâm Viễn ra quyết định, lúc này mới xoa xoa huyệt thái dương trướng đau, bình tĩnh nhắm hai mắt lại.
***
Một buổi tối này, bốn người bạn cùng ký túc xá đều đồng thời mất ngủ, nguyên nhân mất ngủ lại không giống nhau.
Caesar ở trong mộng ý xuân khôn cùng. Brian ở trong mộng đại khai sát giới.
Snow ở trong mộng chế tạo các loại thuốc ức chế. Lâm Viễn lại ở trong mộng tìm baba khắp nơi.
Hết chương 26.