Quân Giáo Sinh

Chương 249 : Thành lạc hà

Ngày đăng: 10:10 18/04/20


Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, hương hoa anh thảo xung quanh mộ bia quanh quẩn bên mũi, dưới ánh trăng mông lung, cha con hai người ở trước mộ bia gắt gao ôm nhau, nhiệt độ cơ thể từ trên người thiếu niên truyền tới, khiến cho ánh mắt luôn lạnh lùng của Rawson không khỏi trở nên ôn hòa hơn.



Rawson vốn cao hơn nhi tử rất nhiều, ôm như vậy, vừa vặn làm cho mặt Lâm Viễn có thể dán trước ngực của ông, cánh tay hữu lực, lồng ngực rộng lớn, nhịp tim trầm ổn, khiến người ta không hiểu sao lại có cảm giác an toàn đến kỳ lạ.



— Đây chính là cha, người cha thân sinh mạnh mẽ mà thâm tình.



Lâm Viễn từ nhỏ lớn lên trong gia đình đơn thân, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhận được một chút tình yêu nào từ cha, càng không nghĩ tới có một ngày lại có thể gặp cha. Huống chi, cha ruột của cậu cư nhiên lại chính là nguyên soái Rawson của đế quốc mà cậu vẫn âm thầm sùng bái.



Được cha gắt gao ôm vào lòng, trái tim Lâm Viễn không khỏi dâng lên một tia ấm áp.



Rawson ôm Lâm Viễn trong chốc lát, lúc này mới buông cậu ra, nhìn cặp mắt trong veo đen láy sáng ngời giống hệt như sinh phụ của cậu, Rawson nhịn không được vươn tay đến, nhẹ nhàng sờ sờ đầu nhi tử, thấp giọng nói. “Tiểu Viễn, về nhà trước đã, cha còn có chút chuyện muốn nói với con.”



“Vâng.” Lâm Viễn gật gật đầu, xoay người đi theo cha.



Rawson đưa Lâm Viễn đến một khu biệt thự ba tầng, đi tới cửa thư phòng, mở khóa, để Lâm Viễn ngồi trên sô pha, lúc này mới xoay người từ trên giá sách lấy ra một quyển album ảnh điện tử bằng pha lê đưa tới trong tay cậu.



Lâm Viễn hiếu kì hỏi. “Đây là cái gì?”



Rawson nói. “Mở ra xem xem, mật mã là tên của baba con.”



Lâm Viễn nhập mật mã, mở album ảnh, liền thấy ở trang đầu tiên xuất hiện một tấm ảnh chụp –



Là Lăng Vũ thời sinh viên, mặc một thân quân trang lam sắc, một đôi mắt đen láy lạnh lùng thản nhiên, lúc đối diện với màn hình biểu tình trên mặt có chút cứng ngắc.



Ảnh được chụp ở trong phòng, Lâm Viễn liếc mắt một cái liền nhận ra – chính là ký túc xá dành cho học viên của Học viện quân sự St. Romia.



Lâm Viễn lấy ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình, ngay sau đó, tấm ảnh thứ hai xuất hiện.



Tấm thứ hai là ảnh chụp chung của bốn người, Lâm Viễn nhận ra được Rawson cùng Lăng Vũ, hai người khác lại có gương mặt vô cùng xa lạ.



Rawson giải thích. “Cha và baba của con đều là học viên hệ chỉ huy khóa 570 của Học viện quân sự St. Romia, cha cùng cậu ấy lại vừa vặn được phân đến cùng một ký túc xá, đây là ảnh chụp chung của bốn người trong ký túc xá bọn ta. Vị bên trái này là Drew Birch, là nhi tử nhỏ nhất của gia tộc Birch năm đó, hiện nay là quân đoàn trưởng quân đoàn Trường Xà. Người bên phải này là Burney Yar, là phó quan của quân đoàn Sắc Vi.”



Lâm Viễn gật gật đầu, mang theo tâm trạng hiếu kì lật từng tấm từng tấm ảnh chụp.



Lưu trữ bên trong album ảnh điện tử toàn bộ đều là ảnh chụp của baba Lăng Vũ.



Bộ dáng ngây ngô khi mới tới trường, tràn đầy ý chí chiến đấu khi tốt nghiệp, khóe môi khẽ giương cao nở nụ cười khi lần đầu thăng cấp làm thiếu tá, biểu tình bình tĩnh lúc ở trong phòng họp của Quân bộ thảo luận chính sự, ánh mắt nghiêm túc lúc cùng người khác bàn bạc chiến thuật….



Hơn một trăm tấm ảnh chụp, ghi lại hoàn chỉnh mỗi một dấu mốc quan trọng trong suốt cuộc đời mười năm làm quân nhân từ lúc nhập trường tới khi bị khai trừ quân tịch của Lăng Vũ, quả thực giống như một đoạn phóng sự cá nhân được xây dựng tỉ mỉ.



Lâm Viễn cầm album điện tử trong tay, có chút cảm động quay đầu nhìn về phía Rawson. “Những ảnh chụp này, đều là do người sưu tầm sao?”



Rawson gật gật đầu, nói. “Baba con rất ghét chụp ảnh, mỗi lần đối mặt với ống kính biểu tình đều cứng ngắc, ảnh chụp được lưu trữ lại cực kì ít, trừ phi là trong những trường hợp bắt buộc hay lễ trao giải gì gì đó. Những ảnh chụp này là do ta sưu tầm được từ rất nhiều nơi…. Đặt ở trong này làm kỉ niệm.”



Mấy năm nay Lăng Vũ không còn, Rawson cũng chỉ có thể dùng phương thức này để tưởng niệm đến cậu.



Bản album điện tử này, Rawson cũng không nhớ rõ mình đã lật xem bao nhiêu lần, xem đi xem lại, hắn thậm chí còn có thể thuộc nằm lòng trình tự của mấy trăm tấm ảnh chụp trong đó.



Lâm Viễn cúi đầu nhìn nam nhân trong tấm ảnh kia, trái tim giống như bị một sợi dây siết chặt, ẩn ẩn đau nhức. Một vị tướng quân ưu tú như vậy, lại bởi vì thân phận Omega mà bị Quân bộ khai trừ quân tịch…. Ông ấy năm đó khi nghe được phán quyết của tòa án quân sự, nhất định rất khổ sở đi?




Tòa thành này nguyên bản vốn là một nơi vô cùng phồn hoa náo nhiệt, trong thành có rất nhiều cư dân, cuộc sống thật vui vẻ ấm áp, thế nhưng, vào hơn năm mươi năm trước, bởi vì bùng nổ một loại virus, cư dân thành Lạc Hà cơ hồ đều bệnh chết toàn bộ ở trong này, virus nhanh chóng lây lan, so với ôn dịch trên địa cầu cổ xưa còn đáng sợ hơn vô số lần!



Từ khi con người ở địa cầu di chuyển tới các thiên hà khác trong vũ trụ cho tới nay, các loại virus mới đã tạo nên sự uy hiếp rất lớn đối với nhân loại, đồng thời, kỹ thuật y học của nhân loại cũng đột nhiên tăng mạnh, vacxin phòng bệnh của đa phần các loại virus đều được điều chế thành công, mà lần bùng nổ loại virus Sav – II năm mươi năm trước đó, chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã càn quét cả một tòa thành, không một cư dân nào may mắn thoát khỏi, được xem như dịch bệnh truyền nhiễm nghiêm trọng nhất từ khi đế quốc thành lập tới nay.



Đế quốc từng phái vài vị chuyên gia y học đi đến nơi này nghiên cứu loại virus đó, đáng tiếc, những vị chuyên gia kia cũng bị lây nhiễm virus mà chết, từ đó về sau, Lạc Hà trở thành “Tử thành” làm cho người nghe phải biến sắc, Quân bộ phong tỏa hoàn toàn tòa thành này, chặt đứt năng nguyên điện cùng với mạch nước ngầm của tòa thành, đóng kín cửa, xây tường cao, không cho phép bất cứ ai tiến vào.



Mấy ngày nay bởi vì Quân bộ tuần tra toàn diện thủ đô, vừa lúc tuần tra đến khu vực gần thành Lạc Hà này, Snow có vài lần tới bên ngoài thành liền phát hiện dấu vết của đội tuần tra, cho nên không thể không đi vòng vèo trên đường.



May mà hôm nay, đám người đáng ghét kia cuối cùng cũng rời đi.



Snow tới phụ cận tòa thành, lập tức đi ra từ trong khoang điều khiển của Dạ Tuyết, thu Dạ Tuyết vào công tắc không gian trên vòng cổ, sửa sang lại quần áo, lúc này mới xoay người đi về phía tòa thành.



Cửa lớn của thành bảo đã bị phong kín, không có khả năng quang minh chính đại đi vào, Snow hơi hơi nhíu mày, lui về phía sau một bước, đi đến một góc hẻo lánh liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn tường thành cao cao, tìm đúng vị trí, dùng lực đem móc kim loại quăng về phía đỉnh chóp của tòa thành!



Cái móc “ba” một tiếng chuẩn xác câu vào đỉnh tường thành.



Loại dây kim loại này được chế thành từ vật liệu nano đặc thù, nhìn qua mảnh như sợi chỉ, lại có khả năng chịu đựng sức nặng rất tốt, sợi kim loại mảnh này thậm chí có thể treo lên cả một chiếc xe huyền phù khổng lồ, mà thời điểm sử dụng làm vũ khí, nó còn có thể cắt đứt yết hầu của người ta trong nháy mắt!



Snow thở sâu, đem phần cuối của dây kim loại quấn quanh tay, nhanh chóng bò lên theo tường thành.



Tòa tử thành này đã sớm bị bỏ hoang vắng vẻ nhiều năm, xung quanh không có lưới phòng ngự laser chặn lại, Snow rất thuận lợi bay qua tường thành, nhẹ nhàng trượt xuống mặt đất, xoay người đi về phía ngã tư cuối đường.



Lúc này đã là ba giờ đêm, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, ánh trăng nhu hòa rơi xuống mặt đất, khiến cho tòa thành giống như được bao phủ bởi một tầng sương mù bạc nhạt màu. Ngẫu nhiên có vài ngọn gió thổi qua, làm cho lá cây xung quanh xào xạc rung động, bóng lá đung đưa trên mặt đất tạo thành những hắc ảnh loang lổ, hai bên đường rải rác xương trắng của người chết, đêm khuya yên tĩnh lại nhuốm thêm một cỗ khí tức khủng bố.



Snow bước nhanh trên con đường vắng, bên tai chỉ còn lại tiếng gió cùng tiếng bước chân của chính mình.



Dựa vào trí nhớ nhanh chóng xuyên qua ba con phố, rốt cuộc đi tới trước cửa biệt thự số 3 phố B17 của thành Lạc Hà.



Snow dùng sức cắn ngón tay của mình, đem máu đỏ tươi ấn vào khu cảm ứng trí năng trước cửa biệt thự, khu cảm ứng phát ra một tia sáng mỏng manh, sau một lát, két một tiếng, cửa kim loại dày ở trước mặt chậm rãi mở ra.



Rất nhiều năm không có người ở, cửa kim loại này sớm đã bị oxy hóa thành rỉ sắt, thanh âm khi mở ra trong đêm khuya nghe vào đặc biệt chói tai. Giữa những khe hở trên mặt đất lát đá cẩm thạch trong biệt thự mọc lên từng mảng từng mảng cỏ dại, đám cây cối chỉ cao bằng cánh tay trong ký ức của tiểu hài tử hiện đã vô cùng to khỏe, nhánh cây rậm rạp thậm chí còn với ra bên ngoài tường ngôi biệt thự.



Snow cau mày vượt qua từng đám cỏ dại, chầm chậm đi vào trong biệt thự.



Đồ dùng trong phòng khách phủ đầy tro bụi, vách tường nguyên bản trắng tinh thậm chí đã giăng đầy mạng nhện.



“…….”



Nhớ tới cảnh tượng sinh hoạt ở nơi này trước đây, hốc mắt Snow trong giây lát nổi lên một trận chua xót.



Thở sâu, không để ý đến những chi tiết đó nữa, Snow đi thẳng về phía phòng tắm.



Diện tích phòng tắm rất lớn, lại không ai nghĩ đến, phía dưới gian phòng này, có cất giấu một bí mật kinh người.



— Tổ chức nghiên cứu khoa học thần bí “Mạch nước ngầm” do toàn bộ Omega tạo thành, phòng thí nghiệm tổng bộ của nó, lại được giấu ở dưới mặt đất của tòa thành Lạc Hà được xưng là “Tử thành” này.



Hết chương 49.