Quân Giáo Sinh
Chương 252 : Nhà máy dưới lòng đất
Ngày đăng: 10:10 18/04/20
Thành Lạc Hà, ba tầng dưới lòng đất.
Đèn tiết kiệm năng lượng màu trắng chiếu lên toàn bộ phòng thí nghiệm sáng rực giống như ban ngày, dụng cụ thiết bị trong phòng tuy rằng đã nhiều năm không được sử dụng, nhưng bởi vì hệ thống tinh lọc không khí và tiêu độc còn hoạt động, nên vẫn ngăn nắp bóng loáng như mới được mua về. Trong những chiếc tủ lạnh dựng chỉnh tề xung quanh xếp đủ các loại dược liệu, trên tủ không dán bất cứ nhãn hiệu gì, chỉ có những người rất quen thuộc với nơi này mới biết được dược liệu cần dùng được đặt ở chỗ nào.
Cánh cửa cảm ứng tự động ở trước mặt chậm rãi mở ra, một nam nhân mặc quân trang màu lam đậm chầm chậm đi vào.
Đôi giày da dành cho quân đội sẫm màu hơn so với quần áo không nhiễm một hạt bụi nhỏ, giẫm trên nền gạch trắng tinh, dưới ánh sáng của ngọn đèn phản chiếu một màu sáng bóng nhu hòa.
Nam nhân dung mạo tuấn tú, dây lưng màu đen bên hông đem dáng người vốn thon dài càng trở nên cao ngất, bởi vì không mang mũ quân đội, mái tóc đen như mực mềm mại tự nhiên phủ bên tai, biểu tình trên mặt vô cùng lãnh đạm, một đôi mắt đen láy trong veo cũng bình tĩnh không gợn sóng.
Nam nhân cúi đầu đưa mắt nhìn thiếu niên trong lòng đã hoàn toàn hôn mê, hơi hơi nhíu mi, đem thiếu niên nhẹ nhàng đặt lên ghế dựa bên cạnh, lúc này mới thản nhiên xoay người, nhanh chóng từ trong mấy cái tủ lạnh lấy ra một ít dược phẩm, thấp giọng nói. “Hắc Long, mang theo mấy thứ này.”
“Vâng, chủ nhân.”
Cơ giáp thuần hắc sắc lập tức đi ra từ công tắc không gian trên chiếc nhẫn, đôi đồng tử kim sắc lóe lên, đem những dược phẩm mà chủ nhân lấy ra bỏ toàn bộ vào không gian lưu trữ bên trong cơ giáp.
Nam nhân lúc này mới đi tới trước mặt thiếu niên đang hôn mê, hơi hơi cúi xuống, vươn tay, nhẹ nhàng đẩy ra mái tóc vừa che khuất gương mặt thiếu niên, để lộ dung mạo thanh tú cùng cái trán trơn bóng của cậu.
Lông mi của thiếu niên rất dài, lọn tóc hơi xoăn, làn da dưới ánh sáng của ngọn đèn trắng nõn đến gần như trong suốt, dung mạo thoạt nhìn vô cùng thanh tú nhã nhặn.
Nam nhân không khỏi giật mình một chút. “Đứa bé này, giống như là….”
Còn chưa kịp cẩn thận tự hỏi, Hắc Long đột nhiên mở miệng nói. “Chủ nhân, bệ hạ phát tin tức đến, mời ngươi mau chóng qua đó.”
Nam nhân đứng thẳng dậy, đáp. “Được.”
Đem cơ giáp hắc sắc thu vào trong công tắc không gian, nam nhân nhìn kỹ Snow đang nhắm chặt hai mắt, nhẹ giọng ghé vào lỗ tai cậu, nói. “Biết cách mở lối vào dưới lòng đất, cậu hẳn là con của một Omega nào đó trong tổ chức Mạch nước ngầm đi? Tôi cho cậu dùng thuốc mê thần kinh, sau khi tỉnh lại, cậu sẽ không nhớ rõ cái gì cả… Như vậy là tốt nhất.”
Nam nhân xoay người đi ra cửa, dùng quyền hạn tối cao đem cửa của phòng thí nghiệm trung tâm khóa lại, như vậy thì không ai có thể đi vào từ bên ngoài, trừ phi thiếu niên này sau khi tỉnh lại tự mình mở cửa ra…. Đây coi như là phương thức tốt nhất có thể bảo vệ cậu.
Theo hành lang của phòng thí nghiệm trung tâm đi tới cuối, nam nhân đem ngón tay đặt ở khu cảm ứng được giấu tại một góc hẻo lánh khó phát hiện –
Chỉ thấy trong vách tường ở bên góc đột nhiên xuất hiện một cánh cửa kim loại màu trắng bạc, laser trên cửa lập tức kiểm tra đồng tử của người trước mặt, sau đó, cánh cửa kia mở rộng ra hai bên, nam nhân chầm chậm đi qua, đợi hắn tiến vào, cửa kim loại ở phía sau hắn nhanh chóng đóng kín, vách tường cũng lập tức khôi phục lại bộ dáng ban đầu, cửa kim loại nháy mắt biến mất không để lại dấu vết.
— Điều làm người ta khiếp sợ là, thông đạo giấu ở bên trong vách tường này, cư nhiên còn kéo dài tới mấy ngàn mét dưới lòng đất!
Ngồi vào thang máy nhanh chóng hạ xuống, xung quanh một mảnh hắc ám, im lặng tới mức tưởng chừng như là một phần mộ khổng lồ dưới lòng đất, hạ xuống nhanh chóng như vậy thậm chí khiến cho người ta có một loại ảo giác mất đi trọng lượng, ngọn đèn trong thang máy đặt giữa bóng đêm cùng một mảng yên tĩnh có vẻ đặc biệt mong manh.
Cũng không biết đi xuống bao đâu, đột nhiên nghe được một tiếng “phanh” rất nhỏ, thang máy tựa hồ đã tiếp xúc với mặt đất.
Theo tiếng động này vang lên, ngọn đèn tự động xung quanh lập tức sáng lên –
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một hành lang rộng hơn ba mét, mặt đất cùng vách tường xung quanh đều phủ kín gạch lát màu trắng, từng viên gạch trắng tinh không nhiễm một hạt bụi dưới ánh sáng ngọn đèn lòe lòe tỏa sáng, khiến cho hành lang rộng lớn có vè vô cùng trống trải.
Nam nhân không vội vã hướng về phía trước, mà là đi tới một bên, nhẹ nhàng ấn lên máy cảm ứng vân tay có kích thước chưa đầy 1 cm trên vách tường, ngón tay vừa đặt lên máy cảm ứng, chỉ thấy trong không gian ở giữa hành lang vốn dĩ trong suốt đột nhiên xuất hiện những tia laser màu đỏ dày đặc ngang dọc như mạng nhện!
— Đây là một thông đạo kiểm nghiệm bằng laser.
Thời gian quá gấp gáp, Aston cùng Trand cần phải mau chóng trở lại nhà của gia tộc Birch trước khi thọ yến kết thúc, may mà căn cứ dưới lòng đất này có đến mấy cửa ra, trong đó có một cái ở ngay tại nơi ở của Aston lão tiên sinh, còn vài cái nữa phân ra hướng về phía cửa vào tử thành cùng cung điện trong vương cung.
Khi mọi người chuẩn bị tách ra ở lối rẽ, Trand đột nhiên gọi Lăng Vũ lại.
“Lăng Vũ.”
Lăng Vũ quay đầu. “Bệ hạ còn có việc?”
Trand đi đến trước mặt Lăng Vũ, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được, thấp giọng hỏi. “Cậu không muốn trông thấy đứa trẻ kia sao?”
Lăng Vũ trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói. “Không cần, tôi còn muốn nhanh chóng trở lại căn cứ. Tình trạng của Tiểu Viễn Chu Nghị cũng đã nói qua với tôi.”
Trand dừng một chút. “Kia…. còn Rawson?”
Sắc mặt Lăng Vũ hơi hơi cứng ngắc, ra vẻ bình tĩnh nói. “Tôi cùng hắn không cần thiết phải gặp mặt đi.”
Trand bất đắc dĩ nói. “Cậu còn để ý chuyện năm đó hắn không quan tâm đến ý nguyện của cậu, cưỡng ép đánh dấu cậu?”
Lăng Vũ bình tĩnh đáp. “Không phải. Năm đó dưới loại tình huống ấy, hành động của hắn là lựa chọn tốt nhất. Là hắn đã cứu tôi ra, tôi chưa từng trách hắn.” Lăng Vũ dừng một chút, “Bệ hạ nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước.”
Lăng Vũ dứt lời liền xoay người bước nhanh rời đi, vô cùng quyết đoán và kiên định.
Chỉ là, ngón tay bên cạnh lại đột nhiên dùng lực siết chặt.
Cậu từ nhỏ đến lớn luôn luôn như thế, quyết định mọi chuyện chưa bao giờ biết hối hận, làm việc luôn quyết đoán dứt khoát, không hề dây dưa lằng nhằng.
Nhưng là vừa rồi, khi bệ hạ nhắc tới đứa trẻ kia, trái tim cậu trong giây lát vẫn dâng lên một trận đau đớn.
“Baba…. Đừng bỏ lại con…. Baba….”
Trong đầu đột nhiên thoáng qua hình ảnh tiểu hài đồng bốn tuổi dùng đôi tay nhỏ bé mềm mại nắm góc áo mình, hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn mình, thanh âm non nớt liên tục gọi baba….
Cho dù qua nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần nhớ tới hình ảnh kia, trái tim vẫn như bị dao cắt.
Thống khổ do cốt nhục chia lìa, so với trong tưởng tượng của cậu còn muốn đau hơn gấp trăm lần, ngàn lần, thậm chí so với khi tỉnh lại trong mật thất lúc trước, thấy gương mặt quen thuộc của Rawson ở trên người mình còn muốn đau hơn.
Lăng Vũ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, dùng lực siết chặt lòng bàn tay, lại chậm rãi buông ra.
Trong bóng đêm không thể thấy rõ vẻ mặt của cậu, chỉ là thần sắc vốn lạnh nhạt nay lại càng tái nhợt hơn.
Khi ngồi thang máy trở lại mặt đất trên thành Lạc Hà, nam nhân dung mạo tuấn tú đã điều chỉnh tốt cảm xúc, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, thấp giọng triệu hồi thể phục chế của Hắc Long.
Bên trong đêm khuya tối đen, cơ giáp hắc sắc đột nhiên bay thẳng lên trời, tiêu tán trong mây mù, đồng tử kim sắc ngẫu nhiên phát sáng trong đêm giống như sao băng lướt đi trong chớp mắt, cắt qua vạn dặm trường không.
Hết chương 52.