Quân Giáo Sinh

Chương 254 : Snow

Ngày đăng: 10:10 18/04/20


Thời điểm Brian thu thập linh kiện cơ giáp xong trở lại tầng năm thì phát hiện không thấy Caesar đâu, có chút nghi ngờ gửi tin nhắn hỏi hắn xem có chuyện gì, Caesar hồi âm lại “Có chuyện quan trong phải rời đi gấp”, nên Brian cũng không thèm quản hắn nữa, thu dọn xong bản vẽ cơ giáp liền trở lại phòng.



Vừa vào cửa, một cục lông tròn tròn trắng tinh lập tức nhào về phía y, kéo ống quần của y ô ô ô kêu lên, Brian lúc này mới nhớ, chính mình bận rộn cả ngày, đã quên mất cho tiểu Hobbit này ăn, nó hẳn là đói lắm rồi.



Dù sao trong yến hội biển người tấp nập, mang sủng vật vào cũng không có vấn đề gì, Brian liền ôm Hobbit đi đến góc phòng, chọn pho mát nó thích ăn nhất, ngồi lên sô pha bên cạnh đút cho nó.



Đang ăn, tiểu gia hỏa trong lòng kia đột nhiên sợ hãi rụt đầu lại, bắt lấy đôi tai to bản dùng sức che mặt mình.



Brian có chút nghi ngờ xoa xoa lỗ tai nó, “Này, mày làm gì vậy? Gặp phải thiên địch sao?”



Hobbit vừa run rẩy vừa liều mạng đem mặt giấu đi.



Đúng lúc này, đỉnh đầu đột nhiên vang lên một thanh âm trầm ổn ôn hòa: “Brian, sủng vật này là do cháu nuôi sao?”



Brian ngẩng đầu lên, liền thấy bệ hạ Trand đang đứng phía trước, mang theo ý cười trên mặt, bên cạnh còn có ông nội Aston cũng đi đến, hiển nhiên là hai người vừa vặn đi ngang qua đây.



Cục lông màu trắng trong lòng càng run lợi hại hơn.



Brian vội vàng đứng lên, cung kính hành lễ nói: “Bệ hạ, đây là sủng vật của bạn cháu, tạm thời đưa cho cháu để cháu chăm sóc hai ngày.”



Trand vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ hai tai của Hobbit, thấp giọng tán dương: “Thật đáng yêu.”



Hobbit: “…”



Sau khi bệ hạ Trand xoay người rời đi, Hobbit mới nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn theo bóng lưng của bệ hạ.



— Bệ hạ không bắt nó đem về sao?



— Không phải vừa nãy rõ ràng đã nhận ra rồi sao? Chẳng lẽ ông ấy muốn về nói với vương hậu lại phái người đến bắt nó?



Hobbit càng nghĩ càng khổ sở, ở trong lòng Brian kinh hoảng rụt đầu lại.



Cuộc hội họp kéo dài suốt cả ngày cuối cùng cũng kết thúc, khách khứa đến nhanh đi cũng nhanh, tan tiệc chưa đến mười phút, đại sảnh mới rồi còn ồn ào ầm ĩ lập tức tức trở nên trống trải.



Brian phân phó vài người máy dọn dẹp phòng khách, ôm Hobbit quay trở lại phòng của mình, một bên xoa lỗ tai của nó hỏi: “Này, tiểu Hobbit, mày vừa nãy làm sao vậy? Sao nhìn thấy bệ hạ lại sợ như vậy, mày biết ông ấy sao?”



Hobbit cúi thấp đầu, ủy khuất viết lên màn hình: “Tôi vốn là sủng vật của vương hậu Anna, vương hậu muốn mang tôi đi lai giống để sinh một đàn con… Tôi lén lút trốn đi, sau đó được chủ nhân thu dưỡng.”



Brian sửng sốt một chút, sau đó rất không khách khí bật cười ha ha ha.



Hobbit ngẩng đầu, hai mắt lưng tròng đẫm lệ nhìn chằm chằm y.



Brian cười xong, mới xoa bụng nó, nói: “Sinh một đàn con a? Chủ ý này không tồi! Mày nhanh đi sinh đi, sinh nhiều thêm vài con rồi cho Snow nhà ta nuôi một đứa. Cứ sinh một con màu trắng, Snow nhất định sẽ rất thích.”



Hobbit: “…”



Hobbit thương tâm quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới Brian nữa.



Brian chọc nó xong, mới thu hồi bộ dáng tươi cười, đặt Hobbit vào trong cái ổ nhỏ tạm thời của nó, xoay người quay trở lại phòng ngủ.



Nhắc tới Snow, đáy lòng lại đột nhiên nổi lên một nỗi nhớ nhung mãnh liệt, nỗi nhớ này giống như thủy triều dần dần dâng cao, nhanh chóng bao phủ hoàn toàn trái tim y.



— Đã mấy ngày không gặp, không biết Snow có ổn không?



Sau khi trở lại thủ đô, Brian vẫn luôn bận rộn chuẩn bị cho thọ yến lần này, thỉnh thoảng cũng bớt chút thời gian liên hệ với Snow, nhưng máy truyền tin của cậu lần nào cũng đang trong trạng thái đóng, Brian nghĩ rằng cậu ở phòng thí nghiệm làm thí nghiệm, cho nên liền tạm thời không làm phiền đến cậu.



Cha Drew bận việc quân vụ, baba Berg không am hiểu những loại xã giao này, thọ yến lần này có thể nói là hoàn toàn do một tay Brian giám sát xử lý, sắp xếp từng phân đoạn, từng danh sách khách mời, thậm chí mỗi một tờ thực đơn cũng đều do y tự mình xem qua. Kỳ thực đây cũng là ý của tướng quân Drew, muốn rèn luyện cho đứa con độc nhất bảo bối này một chút.



Cũng may Brian không hề làm cho cha mình thất vọng. Bình thường hi hi ha ha không đứng đắn, nhưng xử lý chính sự lại rất có chừng mực, thọ yến của ông nội năm nay làm vô cùng ổn thỏa, chí ít cũng không có chỗ nào thất lễ.



Thọ yến cả ngày cuối cùng cũng kết thúc, Brian nhất thời có cảm giác tảng đá đè nặng trong lòng đã rơi xuống đất, vô cùng thoải mái vui sướng.



Ngồi ở bên giường, lấy ra máy truyền tin, nhập vào dãy số cơ hồ đã thuộc nằm lòng, muốn cùng Snow trò chuyện một chút. Máy truyền tin hình cầu nhanh chóng xoay tròn, sau một lát, phát ra thanh âm “Không kết nối được”. Brian nhíu mày một chút, nhập lại dãy số một lần nữa, kết quả vẫn là “Không kết nối được”.



Brian nhịn không được có chút nghi hoặc, Snow đang làm gì vậy? Tại sao vẫn không kết nối được?



Mấy ngày trước lúc gọi cho cậu ấy là ban ngày, cậu ấy ở trong phòng thí nghiệm đem máy truyền tin tắt đi cũng coi như bình thường. Nhưng hiện giờ đã là mười một giờ đêm, việc sinh hoạt nghỉ ngơi của cậu ấy ngày thường vô cùng quy củ, lúc này cậu ấy hẳn là phải ở ký túc xá rồi chứ? Chẳng lẽ là đang tắm?


Snow xoa nhẹ cái đầu đang đau nhức đứng lên, dựa vào trí nhớ nhanh chóng lấy một ít dược phẩm từ trong mấy cái tủ lạnh lớn, gọi Dạ Tuyết ra, bỏ vào không gian lưu trữ của nó, nhân tiện mang theo một ít thiết bị dụng cụ chế thuốc, lúc này mới xoay người đi tới cửa.



Đi đến trước cửa, mới phát hiện cửa đã bị khóa trái…



Xem ra người đánh ngất mình nhất định là một thành viên của Mạch nước ngầm, khóa trái cửa phòng ngừa người khác đi vào, kỳ thật là một loại phương thức bảo vệ.



Trong lòng Snow chẳng hiểu sao nổi lên một tia ấm áp.



Tổ chức Mạch nước ngầm sớm bị hủy diệt, các Omega chỉ có thể sinh tồn trong những góc khuất ngoài xã hội, bọn họ đối với nhau sẽ có loại cảm giác đặc biệt thân thiết.



Snow mở cửa bước nhanh đến chỗ thang máy, thời điểm đi trong hành lang luôn cảm thấy có chút kỳ quái, tòa thành dưới đất này chỉ có ba tầng, vì sao cậu luôn cảm thấy dưới chân dường như có thứ gì đó? Thỉnh thoàng còn có thể nghe thấy âm thanh máy móc đang chuyển động?



Bất quá, thời gian cấp bách, Snow cũng không tiện ở đây lâu, nhanh chóng đi vào thang máy rời khỏi nơi này.



***



Ngoài thành, hai cha con Brian và Drew cũng sắp đánh nhau.



Drew ngăn cản Brian không để y đi vào, Brian lại cứng rắn muốn xông vào tử thành, ngay tại lúc hai người đang giằng co, đột nhiên thấy phía trên tòa thành xuất hiện một bóng người! Người nọ vóc dáng mảnh khảnh, động tác linh hoạt, dứt khoát quả quyết nhảy lên vài cái, trực tiếp nhảy tới nơi cao nhất của tường thành, sau đó nhanh chóng tuột xuống dưới, vững vàng rơi trên mặt đất!



Ánh trăng màu bạc phủ xuống thân hình của người kia một tầng quang ảnh như hòa, thiếu niên nhảy ở trên tường thành, thân thể nhẹ nhàng linh hoạt tựa như một con chim sơn ca đang bay lượn, làn da trắng nõn dưới ánh trăng gần như trong suốt, đôi môi mỏng manh gắt gao mím chặt, lộ ra một tia cao ngạo và lạnh lùng không dễ tiếp cận.



Brian: “…”



Nếu không phải mình liếc mắt một cái liền nhận ra vóc người và hình thể của cậu ấy, còn có công tắc không gian màu bạc trên ngực chứa Dạ Tuyết, Brian thậm chí còn tưởng đây là một u linh đã chết từ trong tử thành trốn ra ngoài!



Sửng sốt một chút, Brian không cùng cha khắc khẩu nữa, quyết đoán hạ xuống mặt đất, ra khỏi khoang điều khiển, giống như một con chó bự nhanh chóng nhào qua ôm lấy Snow, thanh âm bởi vì lo lắng mà hơi hơi run rẩy, “Cậu, cậu không sao chứ?”



“…” Snow nhất thời cứng đờ tại chỗ.



Vừa mới từ trong tòa thành nhảy ra, trước mặt liền có một con sủng vật to lớn nhào tới, Snow bị dọa giật mình, sau khi nhận ra đó là Brian, sắc mặt lại càng trắng bệch.



— Brian? Tại sao y lại ở chỗ này?



Snow còn chưa kịp phản ứng, tướng quân Drew đã hạ xuống, từ trong khoang điều khiển đi ra, tới trước mặt hai người, nhíu nhíu mày.



Brian thấy cha tới gần, lập tức xoay người đem Snow bảo hộ ở phía sau, cười nói: “Đây là bạn học của con, con dẫn cậu ấy về khách sạn trước, sau đó sẽ quay lại giải thích với người…”



Trực giác nói cho Brian biết trong tòa thành này có một bí mật nào đó, cha nghiêm khắc ngăn cản y tiến vào như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tầm thường.



Snow từ nơi này đi ra, cũng không biết đã làm gì, mặc một thân quần áo cùng giày da màu đen kỳ quái, mũ trùm rộng đem tóc che hết đi, cậu ấy mặc một thân trang phục này mặc dù có một loại cấm dục gợi cảm, thế nhưng… mặc như vậy từ tòa thành nhảy ra vào đêm khuya, cũng không phải chuyện bình thường đi?!



Mặc kệ mục đích của Snow là gì, ý nghĩ đầu tiên của Brian là trước hết phải bảo vệ Snow thật tốt.



Brian lôi kéo Snow muốn đi, lại nghe Drew lớn tiếng quát: “Đứng lại!”



Hai người đồng thời dừng bước, sống lưng Snow trong nháy mắt cứng ngắc.



— Có phải mình đã bị phát hiện rồi không? Nam nhân mặc quân trang trước mặt này, là người của Quân bộ sao? Ông ấy sẽ bắt mình sao?



Snow tâm loạn như ma, lòng bàn tay rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.



Brian thấy đầu ngón tay của thiếu niên bên cạnh hơi hơi run lên, lập tức nắm chặt tay cậu như an ủi.



Ánh mắt sắc bén của Drew nhìn chằm chằm vào Snow, lớn tiếng hỏi: “Cậu là ai? Đến thành Lạc Hà này làm gì?”



Tướng quân Drew tính tình thẳng thắn, chỉ có trước mặt bà xã Berg mới tương đối ôn nhu, bình thường lúc cùng thuộc hạ ở quân đoàn, thậm chí là trước mặt nhi tử Brian, đều mang bộ dáng chính trực vẻ mặt nghiêm túc. Brian từ nhỏ đã bị ông la mắng thành quen nên không sao, nhưng Snow, bản thân mình một lời nói nặng cũng không nỡ nói, làm sao có thể để ông rống như vậy?



Brian vô cùng khó chịu, rốt cuộc nhịn không được nói: “Cha! Người đừng hung dữ như vậy được không?! Đây là con dâu của người đó!!”



Snow: “…”



Drew: “…”



Snow cảm thấy, chính mình từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ xấu hổ như vậy.



Hết chương 54.