Quân Giáo Sinh
Chương 257 : Lời mời
Ngày đăng: 10:10 18/04/20
Sau khi bị Brian đánh dấu, Snow cuối cùng cũng yên lòng.
Hiệu quả của loại đánh dấu tạm thời này có thể duy trì được ba tháng, trước khi Omega chính thức phát tình tiến hành đánh dấu, có thể tạo ra tác dụng trấn an, hơn nữa còn tạm thời trì hoãn kỳ phát tình. Snow đã lấy ra một lượng lớn nguyên vật liệu để chế tạo thuốc ức chế từ bên trong căn cứ dưới lòng đất, dùng thời gian ba tháng này để làm thuốc ức chế mới, như vậy là đã đủ đối với cậu.
Phi thuyền rất nhanh liền tiến hành chuyển tiếp không gian, Brian xoay người đi về chỗ ngồi của mình.
Snow vừa ngẩng đầu, liền thấy Hobbit đang nằm sấp ở trên chiếc giường đối diện, đôi mắt đen láy tỏa sáng hiếu kì dõi theo cậu.
Vừa rồi lúc tiến hành đánh dấu, hai người đều có chút khẩn trương, cho nên đã xem nhẹ sự tồn tại của Hobbit. Hobbit vốn buồn ngủ rúc ở chỗ đó ngáp, lại bị động tĩnh sau khi tỉnh lại ở giường đối diện làm cho tinh thần lập tức tăng lên gấp trăm lần, ghé vào bên cạnh nhìn trộm đến vui vẻ.
Snow lạnh lùng trừng mắt liếc nhìn nó, Hobbit lập tức dùng lỗ tai che mặt, làm bộ cái gì cũng không nhìn thấy.
Brian nén cười nói. “Đừng để ý tới nó.”
Nói xong liền tóm Hobbit lại ôm vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn Snow. “Sắp tiến hành chuyển tiếp không gian, cậu mau ngồi vào chỗ đi.”
Snow gật gật đầu, ngồi vào ghế an toàn bên cạnh.
Lúc tiến hành chuyển tiếp không gian, bởi vì ảnh hưởng từ khí lưu, phi thuyền sẽ xuất hiện chấn động kịch liệt, loại chấn động này còn đáng sợ hơn so với địa chấn, người lần đầu tiên ngồi trên phi thuyền thậm chí sẽ xuất hiện bệnh trạng choáng đầu, buồn nôn khó chịu linh tinh. Trên ghế an toàn của phi thuyền có lồng dưỡng khí cùng với thiết bị cố định thân thể, trong khoang thuyền cũng có một số loại thuốc khẩn cấp.
Sau thời gian chuyển tiếp ngắn ngủi, phi thuyền vũ trụ đi tới hệ ngân hà phụ cận với thiên hà Cepheus.
Hobbit đã choáng váng đầu óc mắt đầy sao, sắc mặt Snow cũng có chút tái nhợt mất tự nhiên, Brian lập tức đi lên phía trước, cầm tay cậu hỏi. “Sao vậy? Không có việc gì chứ?”
Snow. “….”
Brian vốn rất thích Snow, sau khi đánh dấu, chất dẫn dụ của cả hai đều có ảnh hưởng đến nhau, cái loại dục vọng chiếm hữu mãnh liệt trong nội tâm Alpha cùng ý muốn bảo hộ dưới đáy lòng lại càng bành trướng hơn. Brian hận không thể đem Snow ôm vào trong lòng, một khắc cũng không buông tay, thấy cậu không thoải mái, Brian liền đau lòng muốn chết, lập tức nhào đến ân cần hỏi han.
Snow nhìn y một cái, đem tay rút trở về, thản nhiên nói. “Không có việc gì, cậu ngồi lại đi.”
“…… Nga.” Brian ngồi lại về vị trí của mình, lại vẫn không yên lòng nhìn Snow.
Snow bị ánh mắt quan tâm của y nhìn đến mức sống lưng run lên một trận, vội vàng dời tầm mắt, leo lên giường nằm, xoay lưng lại với y, nói. “Ngủ đi.”
“….. Nga.” Brian ngượng ngùng nằm lên giường, ánh mắt vẫn còn nhìn bóng dáng của Snow.
Snow có dáng người thon dài mà cân xứng, nghiêng người nằm trên giường như vậy, eo nhỏ chân dài, khiến cho tâm Brian ngứa ngáy, hận không thể nhào qua gắt gao ôm lấy eo cậu, khóa cậu vào trong lòng mình.
Bất quá, đậu hủ nóng không nên ăn vội, Brian cũng không muốn khiến cho Snow phản cảm, đành phải ngoan ngoãn nằm lên giường của mình.
Snow nằm trên giường không hề buồn ngủ, cảm thấy nhàm chán liền lấy công tắc không gian Berg vừa đưa ra, muốn nhìn một chút xem bên trong có những gì.
Mở ra vừa thấy, Snow nhất thời ngây ngẩn cả người.
— Chỉ thấy bên trong công tắc không gian loại nhỏ kia đựng một cái chai màu trắng thuần, trên nắp bình có vài hoa văn tao nhã lịch sự hình sóng biển màu lam, ngoài cái đó ra, trên thân bình và viên thuốc bên trong đều không có bất cứ dấu hiệu nào.
Hoa văn sóng biển màu lam được khắc trên nắp bình, đây là –
Đây là kí hiệu của Mạch nước ngầm!
Lâm Viễn hưng phấn mà vươn tay bứt xuống mấy quả, nhanh chóng bóc ra ăn ngay, nhịn không được tán thưởng. “So với lần trước còn ngọt hơn.”
Hoa quả vừa hái xuống tất nhiên là vô cùng tươi ngon, bóc bỏ vỏ ngoài, lộ ra thịt quả trắng nõn, nhét vào miệng, vị ngọt lịm thanh mát tản ra trên đầu lưỡi, kích thích vị giác, quả thực là một loại hưởng thụ.
Lâm Viễn liên tục ăn vài quả, lại chủ động hái vài quả đưa cho Caesar.
Bình thường Caesar đối với loại hoa quả chua chua ngọt ngọt này không có chút hứng thú nào, nhưng hôm nay, Lâm Viễn tự mình hái xuống đưa cho hắn, hắn cư nhiên một quả cũng không bỏ sót ăn hết toàn bộ, thậm chí còn cảm thấy… trong lòng cũng ngọt ngào?
Lâm Viễn một bên vừa hái vừa ăn, ăn đến cực kỳ đã nghiền, cho đến khi ăn đủ, lúc này mới đưa tay hái vài quả nhét vào trong công tắc không gian của Chu Tước, cười hỏi. “Tôi có thể hái thêm vài quả không? Lúc về để trong tủ lạnh.”
Caesar mỉm cười nói. “Không sao, cậu cứ việc hái đi, mỗi lần không vượt quá một trăm là được.”
Lâm Viễn nghe vậy, tất nhiên là không hề khách khí hái thật nhiều.
Chu Tước bất đắc dĩ nói. “Chủ nhân, không gian lưu trữ đã đầy.”
Bạch Vũ lập tức kêu lên. “Để ở chỗ của ta đi! Ở chỗ ta còn rất nhiều nơi trống!”
Lâm Viễn liền đem toàn bộ hoa quả hái được đặt ở chỗ của Bạch Vũ.
Đúng lúc này, máy truyền tin của Caesar đột nhiên sáng lên, Lâm Viễn quay đầu hỏi. “Sao thế?”
Caesar nhìn tin nhắn được gửi tới máy truyền tin, nói. “Là Brian, cậu ấy nói cậu ấy và Snow về trường trước, bảo buổi lễ ngày mai tôi không cần chờ cậu ấy.”
Lâm Viễn kinh ngạc hỏi. “Snow? Snow không phải là ở trong trường làm thí nghiệm sao?”
Caesar cũng thấy vô cùng nghi hoặc. “Tôi cũng không biết có chuyện gì, về trường học rồi nói sau.”
Hai người đi ra từ rừng quả, lúc trở lại khách sạn đã là tám giờ tối.
Vừa trở lại phòng khách sạn, đang định quẹt thẻ vào cửa, một nam nhân mặc quân trang màu trắng tinh đột nhiên bước ra từ trong góc hẻo lánh. chầm chậm đi về phía hai người.
Caesar lập tức che ở phía trước Lâm Viễn, đề phòng nhìn y.
Nam nhân liếc mắt nhìn hai người, nghiêm túc nói. “Xin hỏi, Lâm Viễn đồng học có đây không?”
Lâm Viễn nghi hoặc hỏi. “Anh tìm tôi? Có chuyện sao?”
Nam nhân nói. “Mời cậu theo tôi đi một chuyến, tướng quân của chúng tôi muốn gặp cậu.”
Lâm Viễn kinh ngạc. “Tướng quân….?”
Nam nhân gật gật đầu, bình tĩnh nói. “Quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi, tướng quân Udyr Sarman, có một số việc muốn hỏi cậu.”
Lâm Viễn liếc sang Caesar, nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Hết chương 57.