Quân Giáo Sinh

Chương 363 : Thời thơ ấu

Ngày đăng: 10:10 18/04/20


“Baba, chờ con trưởng thành, có thể đến Diêu Quang tinh mà baba nói để học không? Con cũng muốn giống như baba, làm một bác sĩ thật tốt…”



Thanh âm non nớt của hài đồng vang vọng bên tai, rõ ràng đến độ tưởng như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua.



Cậu lúc còn rất nhỏ, từng cùng baba sống trong “tử thành” một đoạn thời gian.



Cậu còn nhớ rõ, không khí trong tòa thành dưới lòng đất luôn mang theo một cỗ hơi thở ẩm ướt, bên trong căn cứ to như vậy chỉ có mấy vị lão nhân của tổ chức Mạch nước ngầm và hai cha con bọn họ, baba mỗi ngày đều kể cho cậu nghe đủ loại truyền thuyết xa xưa, cái tên Diêu Quang tinh cậu vẫn luôn ghi tạc sâu trong đáy lòng — bởi vì cậu biết, baba từng học tại viện y học quân sự tốt nhất ở Diêu Quang tinh.



Việc mà trước đây Snow thích nhất, chính là ngồi ở trong lòng baba nghe ông kể các loại chuyện xưa.



Thanh âm của Lăng Phong vô cùng dịu dàng, kể chuyện xưa rất dễ nghe, Snow ngồi trong lòng ông, nghe ông kể các loại truyền thuyết lâu đời, cảm thấy trong lòng đặc biệt an ổn và hạnh phúc.



Trong suốt thời thơ ấu, cậu không hề có bất cứ người bạn nào, chỉ có một người thân là baba.



Đối với tiểu Snow mà nói, baba chính là bầu trời của cậu, là toàn bộ thế giới của cậu.



Những ngày an ổn thanh bình như vậy, kéo dài gần nửa năm.



Tòa thành Lạc Hà được xưng là “Tử thành” này ngăn cách với bên ngoài nhiều năm, rất nhiều thực phẩm lưu trữ trong đó đều đã quá hạn, hơn nữa không khí bên trong thành Lạc Hà không sạch sẽ, Snow vẫn chỉ là một đứa trẻ, sức chịu đựng không tốt, căn bản không thể nào sống ở trong này một thời gian dài. Lăng Phong bị bức đến bất đắc dĩ, đành phải mang theo con trai về tinh cầu Oman.



Có lẽ là trong lúc mang thai gặp phải nhiều khó khăn, Snow từ khi sinh ra đã có vấn đề về tim, không thể chữa được, cần phải tiến hành phẫu thuật cấy ghép tim. Lăng Phong mang theo con trai đến nhà người bạn tốt nhất khi còn học đại học – bác sĩ Ward. Ward có một phòng thí nghiệm độc lập ở tinh cầu Oman, Lăng Phong vừa lúc có thể thuận tiện chăm sóc con mình.



Ký ức thời thơ ấu của Snow, chính là những ký ức bôn ba khắp nơi cùng baba.



Snow cùng baba sống nương tựa lẫn nhau, hơn nữa thân thể từ nhỏ đã không tốt, cho nên cậu tuy mới chỉ năm tuổi nhưng đã vô cùng hiểu chuyện, baba nói cái gì cậu liền nghe cái đó. So với mấy đứa bé cùng tuổi thích nghịch ngợm phá phách, Snow ngoan ngoãn đến độ quả thực không giống như một nam hài năm tuổi.



Cậu rất nghe lời. Cho nên, khi Lăng Phong đột nhiên đưa cậu đến phòng thí nghiệm bí mật của bác sĩ Ward, đặt cậu vào trong khoang đông lạnh muốn tiến hành trị liệu đông lạnh cho cậu, cậu cũng không hề nghi ngờ, thực nghe lời ngoan ngoãn nằm trong đó, còn an ủi baba đang mang vẻ mặt khổ sở. “Không sao đâu, baba, con coi như ngủ một giấc là được….”



Loại khoang trị liệu đông lạnh này thường dùng cho bệnh nhân bị suy kiệt chức năng cơ thể, có thể đem người ta tạm thời ướp lạnh, dựa vào dịch dinh dưỡng bên ngoài cơ thể để duy trì tính mệnh. Tim của Snow ngày càng suy kiệt, nhịp tim chậm đến đáng sợ, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể ngừng đập, nếu không tiến hành phẫu thuật thay tim thì cậu sẽ không thể sống nổi nữa.



Cho nên Lăng Phong mới nhẫn tâm ướp lạnh nhi tử, lấy tế bào từ trên người cậu bắt đầu nuôi cấy cơ quan.



Cách thức tạo ra loại cơ quan nhân bản phục chế này vô cùng phức tạp, nếu không cẩn thận, cơ quan được tạo ra sẽ vướng phải đủ loại khuyết điểm không thể cấy ghép được. Snow tuổi còn nhỏ cũng không rõ những điều này, cậu chỉ biết nghe lời ở trong khoang đông lạnh ngủ say, đối với hết thảy bên ngoài đều hoàn toàn không biết gì cả.



Đến khi bác sĩ Ward rốt cuộc làm xong phẫu thuật cấy ghép tim cho cậu, rồi đợi cậu tỉnh lại, thời gian đã yên lặng trôi qua ròng rã năm năm.



Khi Snow tỉnh lại thậm chí còn không biết chính mình đang ở đâu, bị ướp lạnh trong thời gian dài khiến cho toàn bộ cơ thể cậu đều sắp héo rút, gầy đến mức như da bọc xương. Thân thể cậu vẫn là đứa trẻ năm tuổi kia, nhưng tuổi thực của cậu lại là mười tuổi, thời gian năm năm giống như đã bị rút toàn bộ khỏi sinh mệnh của cậu, chỉ để lại một khoảng trống rỗng.



Cậu không còn gặp được baba nữa.



Theo bác sĩ Ward nói, trong khoảng thời gian mà cậu ngủ say đã xảy ra rất nhiều chuyện, tướng quân Lăng Vũ bị khai trừ quân tịch, bí mật của tổ chức Mạch nước ngầm bị phơi bày, Quân bộ tiến hành truy bắt trên diện rộng đối với thành viên Mạch nước ngầm, baba vì lánh nạn nên phải tạm thời rời khỏi nơi này, không rõ tung tích.



Snow kinh ngạc ngồi nghe, đại não trì độn gian nan tiêu hóa những tin dữ khiến cậu không thể thừa nhận.



Có lẽ là do bị ướp lạnh đã lâu, nghe được tin baba không rõ tung tích, đến cả cảm giác rơi nước mắt cậu cũng sắp quên mất rồi.



Bắt đầu từ ngày đó, Ward liền nhận Snow làm con nuôi, nói với người bên ngoài Snow là cô nhi mất cha mẹ mà ông nhặt được, năm nay năm tuổi.



Ông âm thầm tiêm thuốc ức chế vào cho Snow, để Snow lấy thân phận Beta lớn lên.



Chỉ là, đứa trẻ năm tuổi kia càng ngày càng trở nên trầm mặc, cậu không thích kết bạn, không thích nói chuyện, tư thế ngủ luôn thành thói quen cuộn mình thành một đoàn, giống như khi còn nhỏ từng cuộn mình bên trong khoang đông lạnh kia.



***



Ba chữ “Diêu Quang tinh” xuất hiện, giống như đã xé ra một khe hở lớn dưới đáy lòng Snow.



Những ký ức xa xôi thời thơ ấu giống như thủy triều nháy mắt mãnh liệt trào ra, cảm giác băng lãnh khi nằm bên trong khoang đông lạnh chậm rãi theo sống lưng truyền lên trí óc, toàn bộ máu trong cơ thể tựa hồ đều bị đông lại.



Snow cứng ngắc đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân xa lạ kia.



Dung mạo của nam nhân vô cùng bình thường, nhưng lại có một đôi mắt rất đen, rất sáng, đối diện với ánh mắt của ông, đáy lòng Snow không khỏi khẽ run lên – ánh mắt này, đã từng xuất hiện vô số lần trong mộng, rất giống với nam nhân ôn nhu trong trí nhớ kia.
— Con của người đã sớm không cần đến sự bảo vệ của người. Trong những năm người rời đi, nó đã học được cách chăm sóc chính mình, nó cũng có thể nuôi sống chính mình, trái tim nó được đổi mới một lần, đã sớm trở nên vô cùng kiên cố.



***



Khi Snow trở lại ký túc xá đã là mười hai giờ, cơ hồ là sát ngay thời gian đóng cổng.



Vừa vào cửa, đã thấy Brian ngồi ở trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt nôn nóng chờ đợi, thấy cậu đi vào, lập tức giống như một chú chó lớn thân thủ nhanh nhẹn nhào qua đây, vươn hai cánh tay hữu lực, gắt gao ôm cậu vào trong ngực.



“Cậu rốt cuộc là đi đâu vậy? Máy truyền tin thì đóng, khuya như vậy còn không trở về, làm cho tôi rất lo lắng có biết hay không?”



Nam sinh đem cằm gác lên trên vai bắt đầu lải nhải, trong thanh âm trầm thấp lộ ra sự quan tâm rõ rệt.



Snow sửng sốt một chút, có lẽ là do đã đi lâu trong gió lạnh, đột nhiên được Brian ôm vào lòng, cái loại ấm áp thấm vào ruột gan này, làm cho đáy lòng luôn luôn lạnh lẽo cứng rắn tựa hồ đột ngột nứt ra một kẽ hở rất nhỏ khó có thể nhìn thấy.



Snow lẳng lặng đứng ở nơi đó cho Brian ôm.



Cậu đã trải qua quá nhiều rét lạnh, cho nên đối với loại ấm áp này luôn có thứ áo giác tựa như “sẽ biến mất bất cứ lúc nào”, cậu không dám mở rộng lòng đón nhận một người, cậu sợ hãi chính mình sẽ lại bị bỏ lại.



Một lần là cha, một lần là baba, một lần là chú Ward đã nuôi lớn cậu….



Mỗi lần bị bỏ lại, cậu đều bất lực, cậu tuổi còn nhỏ, thậm chí cũng không biết nên biểu đạt nỗi đau đớn của mình như thế nào.



Lúc cha đi cậu mới có bốn tuổi, đợi không được cha trở về, cậu thậm chí còn ngây thơ không biết nguyên nhân. Lúc baba rời đi, cậu mới đi ra từ khoang đông lạnh, sau khi biết tin baba không rõ tung tích, cậu đến cả nước mắt cũng không thể chảy ra. Lúc chú Ward qua đời, cậu đã trưởng thành, học được cách để che giấu nỗi đau, cũng học được làm thế nào để nuôi sống chính mình.



Còn Brian?



Mình có thể tin tưởng cái mà y gọi là …. vĩnh viễn không rời không?



Trầm mặc thật lâu, Snow mới nhẹ giọng hỏi. “Nếu tôi không trở lại, cậu sẽ làm gì bây giờ?”



Brian lập tức siết chặt tay, thấp giọng nói. “Đừng có đùa kiểu này… Cậu đi đâu thì tôi sẽ đi đến đó, dù sao thì tôi đã định là sẽ phải theo đuôi cậu rồi… Cậu nếu dám không trở lại, tôi cho dù lật tung cả vũ trụ lên cũng phải tìm được cậu…”



Brian dừng một chút, dùng ngữ khí vô cùng nghiêm túc nói. “Snow, cậu còn không rõ, cậu đối với tôi quan trọng đến nhường nào hay sao?”



Snow giật mình.



Tôi… đối với cậu…. rất quan trọng sao?



Từ nhỏ đến lớn, trong lòng Snow từng có ba người rất quan trọng, người cha mà cậu sùng bái nhất, baba mà cậu thích nhất, chú Ward mà cậu cảm kích nhất, những người này cuối cùng đều bởi vì đủ loại lý do mà rời khỏi cậu, để lại cậu một mình trên tinh cầu rét lạnh mà gian nan lớn lên.



Hôm nay, lần đầu tiên, Snow được hưởng loại đãi ngộ “được người ta đặt ở vị trí quan trọng”.



Cũng là lần đầu tiên, cậu cảm nhận được sự ấm áp khi “được người ta chờ đợi”.



Khe hở vỡ ra trên lớp vỏ ngoài lạnh lẽo dưới đáy lòng tựa hồ càng ngày càng lớn, thân thể cứng ngắc trong ôm ấp của Brian dần dần trở trên mềm mại.



Snow nhẹ giọng nói. “Brian….”



Brian lập tức đáp lại. “Làm sao? Cậu có phải là không thoải mái hay không? Sắc mặt khó coi như vậy, là sinh bệnh sao?”



Nam sinh dùng mu bàn tay thử độ ấm trên trán Snow, vẻ mặt khẩn trương, trong mắt cũng tràn đầy lo lắng.



Snow đối diện với ánh mắt của y, đáy lòng ấm áp, nhịn không được dựa đầu vào ngực y, nhẹ nhàng mà ôm lại y.



— Brian, cảm ơn cậu, đã đặt tôi ở vị trí quan trọng như vậy.



— Cảm ơn cậu, ở trong đêm khuya rét lạnh như vậy, vẫn cố chấp, chờ tôi trở lại.



Hết chương 63.